TRỌNG SINH MẠT THẾ CHI MỆNH CHỦ THANH LONG

Ân Quyết nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Có người vẫn ở đó nhìn chúng ta.”

Long Sùng Vũ nói: “Đừng quan tâm.”

Con đường nhỏ đầy ổ gà không dễ đi, nhưng Long Sùng Vũ vẫn cố gắng tăng tốc xe, cho dù có tròng trành cũng tốt hơn bị người ta dùng ánh mắt ác ý theo dõi.

Hắn đã quyết định suốt đường sẽ không dừng xe, những bóng dáng rục rịch muốn động trong thôn cũng bắt đầu càng lúc càng nóng nảy, họ đã đói khát rất lâu rồi, bất kể dùng cách nào, nhất định phải bắt giữ trâu béo xông vào xào huyệt của họ.

Thế là khi Long Sùng Vũ lái đến một đường cua, phía trước đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông tay cầm gậy sắt, bọn họ cản giữa đường, không nhường một bước. Mà Ân Quyết nhìn vào kính chiếu hậu, sau lưng họ cũng có hai người chặn lại.

Long Sùng Vũ nhếch môi cười lạnh lẽo, đạp chân ga thật mạnh, SUV điên cuồng lao tới như con trâu đực phát cuồng, có kinh nghiệm từ người phụ nữ trước đó, hắn sẽ không mềm tay với những người này nữa.

Người cản trước xe rõ ràng bị dọa bởi hành động tàn nhẫn của Long Sùng Vũ, chẳng qua họ cũng đã chuẩn bị tâm lý, dù sao tại mạt thế không ai muốn chết, nếu mình không chết, thì phải có người chết! Họ tránh rất nhanh, nhanh chóng nhảy vào trong rãnh thải nước bẩn bên đường, vì rãnh đó rộng khoảng một mét, cho nên nếu xe tiếp tục tông họ thì bánh xe sẽ bị kẹt ở đó không chuyển động được.

Tiếp theo, người đuổi theo phía sau cũng chạy lại, không hẹn mà cùng giơ gậy sắt đập vào cửa sổ xe.

Rầm rầm! Rầm rầm! Cửa sổ xe không hề tổn hại.

Từ lúc vừa bắt đầu có dự báo mạt thế, Long Sùng Vũ đã “làm mới” chiếc SUV từ trong ra ngoài, không chỉ đổi linh kiện tốt, những chỗ dễ hư tổn thậm chí còn vẽ pháp trận để ổn định và bảo vệ, chẳng hạn nói cửa kính, trên bốn góc kính đều được Long Sùng Vũ viết chú, vốn dĩ hắn làm việc luôn nghiêm túc cẩn thận, lại thêm còn đặc biệt tốn một ngày để làm những cái này, cho nên không nghĩ cũng biết vỏ của chiếc xe này “dày” cỡ nào.

Mấy thôn dân gần đây sống rất gian khổ, thường xuyên đói đến choáng váng mới nấu một chút rau dại và rễ cây lót dạ, cho nên sau khi họ phát hiện mình không thành công cũng chỉ hơi kinh ngạc, tiếp theo lại dồn hết sức toàn thân, chuyển sang đâm bánh xe.

Long Sùng Vũ không thể tăng tốc thêm được, thắng một cái hất bay kẻ muốn trèo lên nóc xe, sau đó không lưu tình cán qua người đó.

Cho đến khi xe chạy đi thật xa, Ân Quyết còn cảm thấy mình nghe được tiếng thét thê thảm của người đàn ông đó, y biết Long Sùng Vũ đã lưu tình rồi, hắn chỉ cán nát hai chân người đó, chứ không trực tiếp lái qua bụng.

Long Sùng Vũ còn chưa nguôi giận, nếu đổi lại là trước kia, hắn sẽ không lưu một kẻ sống nào.

Ân Quyết ngẫm nghĩ, cẩn thận phủ tay lên bàn tay dày rộng đang cầm cần điều khiển của Long Sùng Vũ.

Long Sùng Vũ nhìn y một cái, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn, hắn vào ban đêm tính tình vốn không tốt, dễ nóng nảy, còn liên tục bị người ta chọc hai lần, cho dù hắn chẳng thèm đặt mấy chuyện đó vào mắt, nhưng chung quy vẫn phiền lòng.

Ân Quyết nhẹ giọng nói: “Ta cảm giác được nó rồi.”

Long Sùng Vũ biết Ân Quyết đang nói đến thất hồn của mình, hắn nhìn vị trí của họ hiện giờ, cách thôn khoảng hai km, quả thật nên đến rồi, hắn chậm rãi đậu xe bên đường, mở đèn xe chiếu sáng.

Ân Quyết vừa định xuống xe, Long Sùng Vũ đã kéo y lại nói: “Đợi một chút.”

Ân Quyết nghi hoặc ngoan ngoãn ngồi lại.

Long Sùng Vũ lấy trong túi trữ đồ một hộp sữa bò đã mở nắp, thử nếm trước một chút, xác định không sai rồi mới đưa cho Ân Quyết: “Uống hết.”

Ân Quyết không thích uống sữa bò, luôn cảm thấy hơi tanh, y nhíu mày do dự.

Long Sùng Vũ hạ giọng dỗ: “Rất ngon…”

Ân Quyết giống như làm nũng kéo tay áo hắn một chút.

Thái độ của Long Sùng Vũ chỉ thêm cường ngạnh, hắn mà trầm mắt thì rất dọa người, Ân Quyết hoảng sợ ủy khuất cầm lấy: “Nhưng… ta không thích cái này.”

Lãnh quang trong mắt Long Sùng Vũ hơi giảm đi, hắn xoa cằm Ân Quyết nói: “Lần này xuống hết, lần sau muốn uống nói không chừng đã không còn rồi.”

Hộp sữa bò bị cắt một lỗ rất lớn, cắm vào một cái ống hút, Ân Quyết thử một chút, chép chép môi, nói thật y đã đoán được Long Sùng Vũ thêm cái gì vào trong sữa bò rồi, cũng chuẩn bị tâm lý khó nuốt, kết quả sửa bò vừa chạm vào lưỡi, mắt Ân Quyết đã vụt sáng lên, che giấu kinh hỉ nhìn Long Sùng Vũ.

Long Sùng Vũ nhếch môi: “Ngon không?”

Ân Quyết nghiêm túc uống sữa, chậm rãi gật đầu, khi uống được một nửa y đột nhiên ngừng lại nói: “Lần sau sẽ không có nữa sao?”

“Ấy…” Long Sùng Vũ cũng sửng sốt, trong sữa bò có trộn mật của bạch xà, loại ma vật này được mấy nhà mỹ thực có sức mạnh cường đại xem trọng, cho nên không nghĩ cũng biết, muốn thường xuyên ăn nó khẳng định không mấy khả năng.

Ân Quyết thấy Long Sùng Vũ thoáng chần chừ thì cũng hiểu, lập tức xoắn xuýt nói: “Vậy ta giữ lại để lần sau uống tiếp.”

Long Sùng Vũ cuối cùng cũng không giữ nổi bộ mặt âm trầm, hắn giở khóc giở cười nói: “Để lâu sẽ không còn tươi.” Hắn vừa nói vừa ôm eo Ân Quyết, không chút dấu tích nhéo một cái lên chỗ da thịt dẻo dai: “Nếu ngươi thích sau này ta lại tìm cho ngươi.”

Thế gian có nhiều thứ tuyệt vời như thế, chỉ hy vọng Long quân của hắn có thể khỏi hẳn nhanh một chút, sống lâu một chút, ít nhất cho hắn cơ hội… rõ ràng tất cả đều phát triển về hướng tốt đẹp, nhưng Long Sùng Vũ luôn sẽ nhớ lại rồi sợ hãi đổ đầy mồ hôi, toàn thân lạnh lẽo.

Ân Quyết nghe xong quả nhiên thỏa mãn, trừ trên giường, y tin Long Sùng Vũ sẽ không nuốt lời.

Đường lên núi SUV không lái được, họ chỉ có thể đậu xe trong khu rừng dưới núi, bóng cây loang lổ che giấu, sắc trời tối như vậy, không tìm kỹ rất khó phát giác.

Ân Quyết không ngưng tụ linh khí chiếu sáng, vì họ phát hiện trước mặt xuất hiện một con đường nhỏ ngoằn ngoèo, hiển nhiên là dấu tích có người thường xuyên đi lên để lại.

Năng lực nhìn ban đêm của hai người rất tốt, Long Sùng Vũ híp mắt lại đi trước, đi đến sườn núi thì tầm nhìn rộng rãi hơn nhiều, hắn vén lùm cỏ trước mặt ra nhìn, kết luận: “Ngọn núi đá… nơi này là nghĩa địa.”

Ban đêm gió lạnh hiu hiu, Ân Quyết dẫm lên một tảng đá khá bằng phẳng, cảm nhận phương hướng một lát.

Long Sùng Vũ đã có dự cảm, tối nay có thể hắn phải chịu giày vò rồi.

Một tiếng sau, trên mảnh đất trống trước một ngôi mộ, Ân Quyết lặng lẽ chớp mắt nói với Long Sùng Vũ: “Thật sự… không cần ta giúp sao?”

“Đừng… a… không cần.” Long Sùng Vũ nói, trong tay cầm xẻng sắt, lau mồ hôi trên góc trán, năng lực giúp đỡ của Ân Quyết hắn đã được chứng kiến rất nhiều lần rồi.

“À…” Ân Quyết chỉ đành ngây người ngồi yên ở chỗ Long Sùng Vũ đã chỉ, y vuốt tóc đen rũ xuống, sau khi y uống sữa bò không bao lâu sừng rồng đã biến mất, mà linh khí toàn thân y giống như được chải chuốt một lần, thoải mái dễ chịu vô cùng.

Long Sùng Vũ đào được nửa ngôi mộ, bùn đất dưới chân có một màu đen kỳ quái, độ ẩm rất nặng, nhuộm màu lên cả quần và giày hắn, cho đến khi xẻng cuối cùng tách mở phần đất dày sau chót, nắp quan tài gỗ màu nâu cũng lộ ra.

“Chính là trong này.” Vẻ mặt Ân Quyết khá kỳ diệu, vì y cũng không thể cảm giác được hồn phách đang ở trong quan tài này rốt cuộc có trạng thái gì, chỉ biết chính là ở đây không sai.

Long Sùng Vũ gật đầu, luồn xẻng vào chỗ tiếp giáp của nắp quan tài, cố sức nạy ra… đột nhiên, chỉ thấy mặt đất thoáng chốc bắt đầu chấn động.

Ân Quyết trợn to mắt, mặt đất đang lắc lư, không… không chỉ là đất dưới chân họ, mà cả ngọn núi… cả ngọn núi bắt đầu lay động kịch liệt, trên vách núi lưa thưa cây cỏ bên cạnh, đá núi không thể cắm rễ đang rung, chỉ chớp mắt bụi đất mù mịt, đá núi sắp rơi xuống!

Long Sùng Vũ quả quyết ném xẻng sắt kéo Ân Quyết chạy lên chỗ an toàn, nhưng chấn động vẫn đang tiếp tục, không có cách nào, hắn chỉ có thể dừng lại ghì Ân Quyết vào lòng, một tay kết ấn, một màn sáng trong suốt bao trùm trên đỉnh đầu cả hai.

Lát sau cát bay đá chạy, bụi bặm mù mịt.

Long Sùng Vũ nhìn vị trí họ đào mộ vừa rồi, nơi đó đã bị cát lắp lại lần nữa, hắn không cam tâm chậc một tiếng, thật sự là phí sức cả buổi: “Ta đã biết mà, không hổ là đồ của ngươi…”

“Không đúng.” Ân Quyết nhíu mày ngắt lời, mặt không cảm xúc nhìn hướng đông: “Không phải là vấn đề của ta.”

Long Sùng Vũ phụt một tiếng, muốn cười mà không dám cười, chỉ đành nhéo mặt Ân Quyết nói: “Được rồi, không phải thì không phải.”

Hắn biết Long quân của hắn trước giờ da mặt mỏng…

Ân Quyết liếc mắt thấy vẻ nhịn cười của Long Sùng Vũ, ban đầu là hơi ngẩn ra, sau đó phản ứng lại mới xấu hổ phẫn hận nói: “Ta đang rất nghiêm túc nói chuyện với ngươi mà =皿=!”

Long Sùng Vũ cười ngã trước ngã sau: “Được được.”

Ân Quyết phồng má, rõ ràng là bị Long Sùng Vũ chọc tức, thế là nghiêng đầu không thèm để ý tên đàn ông tính cách vô cùng ác liệt đó nữa.

Long Sùng Vũ ghé lại hôn mấy lần cũng không hôn được, chỉ đành vuốt mũi nghiêm chỉnh nói: “Vừa rồi ngươi muốn nói gì với ta?”

Ân Quyết không tình nguyện liếc hắn một cái.

“Hử?” Long Sùng Vũ nhíu mày, cố ý hung ác nghiêng người tới: “Không để ý tới ta?”

Ân Quyết lập tức lộ vẻ uất ức.

Mặt đất đã không còn chấn động nữa, Long Sùng Vũ thu màn sáng lại, chỉ vào miệng mình ám thị Ân Quyết.

Ân Quyết chỉ đành rũ mắt, cẩn thận hôn một cái lên khóe môi Long Sùng Vũ.

Đôi môi mềm mại mang đến cảm xúc tuyệt diệu khó tả, Long Sùng Vũ liếm liếm như hồi tưởng: “Ta lại phải đào ngôi mộ đó lần nữa rồi.”

Ân Quyết ngẫm nghĩ, lại ghé tới hôn lên mặt Long Sùng Vũ.

Vì vụ việc xen ngang vừa rồi, lực chú ý của Ân Quyết đã hoàn toàn dời khỏi cơn động đất đột ngột đó, mà cùng lúc này, bọn họ không biết, các châu huyện ven biển cách dó ngàn dặm, gặp phải tai họa tang thi càn quét nghiêm trọng nhất từ mạt thế tới nay.

Chỉ có nơi này, bản thân đá núi đã vô cùng cứng chắc, lại kiêm thêm hồn phách của Ân Quyết trấn áp, cho nên không có bất cứ tổn thương mang tính thực chất nào. Đăng bởi: admin

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi