Khi mở cửa biệt thự mà Ân Thiển hiện đang tạm ở, lão thái gia đang trông chừng Tạ Tín nấu thuốc, hai người đứng trong nhà bếp, cách một lớp cửa sổ nhìn thấy ngay Long Sùng Vũ đang ôm Ân Quyết chạy tới trong màn mưa.
Toàn thân Long Sùng Vũ ướt đẫm, nước chảy xuống từ khóe mắt, hắn bảo vệ Ân Quyết trước ngực, vội vã nói: “Mau… mau nhìn cậu ấy thử đi.”
Sắc mặt lão thái gia lập tức thay đổi, trong phòng vẫn còn người khác.
Ân Thiển thích khí hậu ẩm ướt, mưa lớn suốt đêm cộng thêm lượng nước trong không khí, cuối cùng cũng giảm bớt cảm giác nặng nề trong ngực hắn. Hắn tìm Tạ Vũ lấy một bộ quần áo nam, vì Tạ Vũ từng dẫn Ân Quyết đi mua đồ, cho nên chỗ cô vẫn còn giữ lại một bộ dùng được, tuy Ân Thiển mặt vào hơi chật, nhưng hắn không soi mói gì, chỉ là mái tóc bạc đó không dễ xử lý.
Ân Thiển không nói, Tạ Vũ cũng không dám hỏi nhiều, cô có thể cảm giác được Ân Thiển khác với Ân Quyết. Có lẽ cái này liên quan đến ấn tượng đầu tiên, cảm giác Ân Quyết cho cô tuy rằng lạnh, nhưng lòng lại mềm, mà vị này chỉ ngồi trước mặt cô mỉm cười thôi đã đủ làm cô hoảng hốt.
Trên cổ tay Ân Thiển bị nứt vài mạch máu rõ ràng, trông vô cùng dữ tợn, nhưng máu không chảy được vài giọt, cánh tay khô gầy này căn bản không giống tay đàn ông!
Tạ Vũ nhìn mà sợ hãi, lòng cũng căng thẳng, dẫn đến ngón tay bôi thuốc của cô cũng run rẩy.
Ân Thiển nhẹ nhếch môi, nhàn nhạt nói: “Để ta tự làm đi.”
Tạ Vũ vội lắc đầu, ấp úng nói: “Tôi tôi… tôi làm cho! Xong ngay thôi!”
“Ừ.” Ân Thiển lặng lẽ tựa vào lưng ghế sô pha, ánh mắt nhìn qua cửa thủy tinh mông lung, không biết đang trầm tư cái gì.
Đến khi cửa lớn vang ầm một tiếng, tiếp theo Tạ Tín bị dọa hoảng loạn dẫn người từ bên ngoài chạy vào phòng khách, hai người vốn nhìn nhau yên lặng lúc này cũng kinh ngạc đứng lên.
Từ cửa đến phòng khách chảy đầy nước mưa, Ân Quyết được Long Sùng Vũ cẩn thận bọc bằng thảm và áo khoác, chỉ lộ ra một chút làn da tái trắng ở cổ.
“Đặt y xuống cho ta nhìn thử.” Ân Thiển lập tức thay đổi vẻ không bận tâm trước đó, hắn muốn đưa tay đón người trong lòng Long Sùng Vũ, kết quả Long Sùng Vũ lại quay đi tránh khỏi hắn, bước vào phòng ngủ cẩn thận đặt Ân Quyết lên chăn nệm sạch sẽ khô ráo, quan tâm lau nước dính trên da y.
Ân Thiển câm nín nhếch môi, nhẹ nhàng đặt tay lên trán Ân Quyết một lát, tia sáng yếu ớt ẩn hiện trong lòng bàn tay một chút rồi tắt.
“Sao rồi?” Vì trên người ướt nhẹp nên Long Sùng Vũ không dám ngồi lên giường, hắn đã nôn nóng đến muốn điên rồi, thấy Ân Thiển chậm rãi như vậy chỉ cảm thấy hận đến ngứa răng.
Ân Thiển liếc mắt lặng lẽ nhìn Long Sùng Vũ một lát, cho đến khi sắc mặt Long Sùng Vũ biến đổi mấy lần.
Ân Thiển không mặn không nhạt đáp: “Không sao.”
Long Sùng Vũ: “…”
Long Sùng Vũ hít sâu một cái, tiếp theo cố nén giận hỏi: “Vậy sao cậu ấy không tỉnh? Lúc nào mới tỉnh?”
Ân Thiển nhướng mày, chế nhạo: “Ngươi từng hôn y chưa?”
Long Sùng Vũ lắc đầu lại mê hoặc gật đầu, không biết Ân Thiển rốt cuộc có ý gì.
Ân Thiển quay mặt đi bật cười không chừa chút mặt mũi nào cho Long Sùng Vũ.
Long Sùng Vũ sửng sốt, dù có ngốc cũng nên biết mình bị đùa giỡn, tuy tính cách ban ngày của hắn khá tốt, nhưng hắn không thể tiếp nhận chuyện đùa giỡn lúc Ân Quyết đang như thế này.
Long Sùng Vũ trầm giọng nói: “Tôi cảnh cáo ông…”
“Được rồi, để y ngủ một lát, ta có lời muốn nói với ngươi.” Ân Thiển lại hồi phục bình thường, bình tĩnh mà nghiêm túc ngắt lời, hắn đắp chăn cho Ân Quyết rồi thản nhiên ra khỏi phòng.
Long Sùng Vũ thầm mắng một tiếng, nhìn hai anh em còn đứng ở góc tường chưa hoàn hồn một cái, lão thái gia ho khan không ngừng: “Hai đứa tới dìu ta coi.”
Tạ Vũ và Tạ Tín: “À à à!”
Đợi người rỗi hơi đã đi hết, Long Sùng Vũ lại tỉ mỉ nhìn Ân Quyết một lát, Ân Quyết ngủ rất ngon, lông mi rũ xuống tạo bóng râm, tốt đẹp mà đơn thuần, thậm chí ấm áp xua tan hàn khí xung quanh hắn.
Long Sùng Vũ nhíu mày cúi đầu nhẹ hôn lên môi Ân Quyết: “Tỉnh lại.”
Ân Quyết ngủ say không chút động đậy.
Long Sùng Vũ lại thử mấy lần, cho dù là thế, cuối cùng hắn chỉ có thể xoa góc trán, sắc mặt không tốt mấy ra khỏi phòng, thầm nói quả nhiên hắn không nên nghe lời của tên ngốc Ân Thiển đó!
Mưa không có dấu hiệu sẽ ngừng, ngược lại càng đổ càng có xu thế tạo thành bão, mưa tích đầy vùng đất lún, hiện tại toàn bộ huyện Lâm Sơn nơi sụp lún nghiêm trọng nhất đều tập trung ở một góc, cách hố lớn một khoảng khá dài chính là dây cảnh giới đã được dựng lên, không có ai dám lại gần, cho dù việc an ủi cảm xúc mọi người được đặt hàng đầu, nhưng trải qua một đêm khó chịu, bất tri bất giác khủng hoảng đã luẩn quẩn trong lòng mọi người.
Lều tạm dựng lên không thể chịu được một đêm mưa gió tàn phá, bây giờ là tiết lạnh mùa xuân, buổi tối gió lạnh thổi vù vù từ chân lên đến đầu, vất vả lắm mới chịu được đến sáng, mưa bão lại làm ẩm ớt không ít chăn nệm và vật tư.
Có vài đứa bé yếu ớt đã bắt đầu bị sốt, người phụ nữ trung niên phụ trách chăm sóc trẻ em rầu rĩ muốn bạc cả đầu, chạy trong mưa về phía lều chỉ huy, bà thiếu thuốc, thiếu thức ăn, thiếu nước nóng, ngay cả nước cơm Mặc Tích làm cho cô bé cũng sắp dùng hết, bà rất nôn nóng, nhưng sau khi lao vào lều chỉ huy bà mới biết, không chỉ mấy đứa nhỏ, mà gần như người phụ trách của mỗi khu vực đều chen chút trong lều chỉ huy đợi chỉ thị, họ cần vật tư để chống lạnh, cần nhân thủ để xây dựng nơi tránh mưa tránh gió… thứ họ cần quả thật rất nhiều rất nhiều.
Hiện tại người ở trong lều chỉ huy là lão hạc yêu, mấy tiếng trước thay cho lão thái gia của hải tộc tọa trấn tại đây, tuy ông có thể điều động nhiều người, nhưng vật tư thật sự vô cùng khẩn cấp, dù ông có năng lực cũng không thể biến ra thuốc men lương thực, huống chi bây giờ mưa lớn như thế… mọi mặt đều không có điều kiện!
Lão hạc yêu trốn trong lều, nghe tiếng mưa bên ngoài, cùng tiếng chửi mắng của mọi người, trong lòng rầu rĩ không thôi.
Sau khi nhà bị sập, có một phần vật tư bị vùi trong đống phế tích, yêu tộc đã tổ chức đội ngũ đi đào bới cẩn thận, ruồi dù có nhỏ cũng là thịt, thời gian nửa đêm bọn họ còn tìm được không ít đồ, Đồ Tử dẫn sói con “đào bảo vật” trong đống phế tích, lông trên người sói con đã bị thấm ướt nhẹp, trông đặc biệt đáng yêu.
Cùng lúc này, người phụ trách nấu cháo đã mang thùng lớn đến chuẩn bị phát cháo trứng gà. Vẫn còn hy vọng đúng không, tất cả mọi người đều đang cầu nguyện.
“Tôi không đồng ý!” Long Sùng Vũ đứng bật dậy đạp bàn thủy tinh trước mặt, sau đó cúi người hung tợn bóp cổ Ân Thiển, ánh mắt lạnh lẽo: “Làm cậu ấy lập tức tỉnh lại.”
“Dám uy hiếp ta?” Ân Thiển bị bóp cổ, sắc mặt lập tức tái nhợt, nhưng hắn vẫn cười cong mắt, gian nan nói: “Nếu ta không làm thì sao?”
“Tôi bắt đầu hối hận đã mang cậu ấy đến tìm ông.” Long Sùng Vũ hơi suy tư, rồi lý trí chiếm thượng phong, hắn thả tay ra, trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi hắn đã rất khó tiếp tục nể mặt Ân Thiển.
“Sao ngươi biết ta không phải muốn tốt cho y, mà bản thân y cũng muốn?” Ánh mắt Ân Thiển nhìn Long Sùng Vũ mang theo ba phần hà khắc bảy phần trêu chọc, “Thân là Long quân, có vài trách nhiệm ngay từ lúc sinh ra đã phải gánh vác, ngươi cho là y đang chơi trò chơi sao?”
“Vậy cũng phải có được sự đồng ý của tôi trước! Cậu ấy phải lập tức tỉnh lại trước mặt tôi.” Cái khác chỉ cần Ân Quyết vui thích! Hắn căn bản không để ý! Long Sùng Vũ đứng trước mặt Ân Thiển, vẻ nôn nóng khó thể che giấu được, Ân Quyết một ngày không tỉnh, hắn một ngày không cách nào yên tâm được, cho dù hắn biết Ân Quyết an toàn, nhưng vậy thì có thể đại biểu cái gì chứ? Bản thân của việc chờ đợi kéo dài đã là một con dao thô, mỗi lần mài lên tim đều thống khổ.
Ân Thiển xoa phần cổ mới bị bóp ra dấu tay, tức phì phò nghiêng đầu lẩm bẩm: “Quả nhiên ta trời sinh đã vô pháp câu thông với ma tộc… một người là thế, hai người cũng thế… phần tử khủng bố… cuồng bạo lực… đại cục! Trách nhiệm, hiểu không hả?!”
“Tôi bất kể!”
“Má!”
…
Lão thái gia ngồi trên sô pha kế bên chỉ hận không thể giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất, ông rất ít tiếp xúc riêng với Ân Thiển, không dám tùy tiện chen vào, tuy ông cũng rất muốn bùng nổ gầm lên: “Não của các người căn bản không cùng nằm trên một đường được chưa!” Cho dù không hợp, thì rốt cuộc tại sao lại cãi nhau chứ hả?! Đăng bởi: admin