TRỌNG SINH MẠT THẾ CHI MỆNH CHỦ THANH LONG

Long Sùng Vũ vẫn còn chút ngẩn ngơ, chẳng qua hắn khá thông minh không dám nói cái câu tìm chết “lẽ nào không phải là con của ba sao?”.

Mà Ân Quyết thì sau một lúc ngây người đã đưa tay sờ đầu Nam Nam, gương mặt luôn lạnh nhạt hơi có dấu hiệu mềm đi, y nghĩ nghĩ, lấy từ thanh ngọc ra một chuỗi hạt gỗ xâu bằng dây đỏ đeo lên cổ thằng bé, “Tặng con, đừng tháo xuống.”

Nam Nam trợn to mắt, đột nhiên rất vui vẻ, nó mừng rơn hỏi: “Tắm cũng không thể tháo xuống sao?”

Ân Quyết ừ một tiếng.

“Vậy con có thể cho bạn con xem không?”

“Có thể, đừng làm mất.” Ân Quyết gật đầu, làm đủ dáng vẻ phụ bối.

Con dâu đã biểu đạt rõ ràng rồi, ông cụ cũng thả lỏng đi nhiều, đợi ăn cơm xong ông gọi Long Sùng Vũ ra ngoài, thằng bé thì cùng bà cụ đến chỗ được an trí.

Long Sùng Vũ xoa mũi, trực tiếp nói ra lo lắng của mình: “Ba… sau này con và Ân Quyết có thể sẽ không có nhiều tinh lực để chăm sóc nó.”

“Biết, con thường xuyên không ở nhà, mẹ con tuy không nói nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ nhung…” Ông cụ dừng một chút, nói tiếp: “Vốn chúng ta còn đợi được ôm cháu! Kết quả sau đó con lại kiên trì muốn ở chung với cậu Ân… dứt khoát tự nhặt một đứa bé có sẵn luôn, tóm lại hai đứa không cần lo, bình thường nên làm gì thì cứ đi mà làm.”

Long Sùng Vũ nghẹn họng, chỉ có thể nói: “Được rồi, củ cải đó cũng rất đáng yêu, chỉ là để ba mẹ phải chăm nó thì cực khổ rồi.” Huyết Phong – Light

Ông cụ hừ một tiếng, “Đừng thấy nó còn nhỏ, nhưng rất hiểu chuyện đó, nào giống mày?” Huyết Phong – Light

Long Sùng Vũ thấy ông cụ lại muốn quở trách mình, vội cho ông biết tối nay đến biệt thự ăn cơm với thông gia sau đó mang Ân Quyết chuồn mất.

Nửa đường, Long Sùng Vũ hỏi Ân Quyết đang gục lên người hắn: “Để ý sao? Tự dưng có thêm một đứa bé gọi ba.”

Ân Quyết rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói: “Không để ý, ta thích nó gọi ta là ba.” Vừa nói Ân Quyết vừa ôm chặt lấy Long Sùng Vũ, “Chính là chúng ta không thể thường xuyên đi thăm nó, thật đáng tiếc…”

Đợi sau khi hai cụ trăm tuổi, đứa bé có lẽ cũng đã có thể sinh sống độc lập, mà họ cũng có thể hoàn toàn buông tay.

Sinh mạng của nhân tộc quá ngắn ngủi, khi cháy thì hừng hừng như thế, khi tắt thì lạnh nhạt đến mức một cơn gió cũng có thể thổi đi.

Long Sùng Vũ vỗ vỗ tay Ân Quyết.

Chẳng qua dù sao vẫn vui vẻ, mắt Ân Quyết lấp lánh nói: “Vậy có phải nó nên gọi Ân Thiển là ông nội không?”

Long Sùng Vũ cười không phúc hậu: “Gọi là ông ngoại!”

Ân Thiển ngủ một giấc trong ôn tuyền không hiểu sao lại hắc xì một cái.

Đầu bếp bữa tối vẫn là Long Sùng Vũ, Ân Quyết không biết làm cái gì, tay chân vụng về đi sau Long Sùng Vũ, chẳng qua Long Sùng Vũ không chê y cản trở, ngược lại có thời gian là quay đầu hôn lên mặt Ân Quyết, hoặc lấy dĩa nhỏ gắp đồ ăn cho y nếm thử. Huyết Phong – Light

Lúc Ân Thiển ra khỏi thanh ngọc thì chính là thấy cảnh ấm áp đó, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, quay người về phòng khách tự chơi.

Thanh ngọc của Ân Quyết bị hắn mượn dùng tạm thời, hiện tại đang đeo trước ngực, chỉ là sau khi Ân Thiển vén cổ ao ra thì nhẹ nhíu mày, trên ngực trái của hắn có ấn một nụ hoa màu tím nhạt, nụ hoa sắp nở, tươi đẹp quyến rũ, xem ra thời gian đã quá nhiều rồi, đây là hẹn ước của hắn và người đó, khi đóa hoa này nở hết, hắn sẽ về lại bên cạnh người đó.

Ân Thiển nhớ đến trường bào màu đen của người đó luôn lật phật, còn có dáng vẻ hai mắt đỏ bừng khi ôm hắn ra khỏi hồ trấn hải mấy tháng trước… trong hồ được đặt vào pháp bảo mới, chỉ là không biết có thể chống đỡ bao lâu, nhưng đóa hoa trước ngực lại không chờ đợi kịp, đây là một loại bí pháp, đợi khi hoa nở phối hợp với một loại thuốc điều dưỡng, ít nhất có thể kéo dài thọ mạng của hắn lên khoảng năm mươi năm.

Bí pháp kỳ quái này cũng chỉ có người đó biết, cho dù không muốn nhìn thấy người đó, nhưng Ân Thiển vô cùng trân trọng sinh mạng của mình.

Cơm tối vừa được Ân Quyết vụng về mang lên, khách đã lục đục đến nơi, lão thái gia dẫn Tạ Vũ và Tạ Tín, cùng hai cụ dẫn theo Nam Nam đúng lúc gặp nhau ở cửa, đều mang nụ cười trao đổi với nhau vài câu.

Cha mẹ Long Sùng Vũ đều là phần tử tri thức cao cấp, tuy tuổi đã lớn, nhưng ít nhất về mặt đối xử với người khác thì tuyệt đối không để ai nhìn ra sai sót, hào phóng sảng khoái, cũng không vì con dâu là nam mà biểu hiện ra chút bất mãn nào, trên thực tế họ cũng rất thích Ân Quyết.

Lão thái gia thì biểu hiện khá đạm nhạt, ông không thích Long Sùng Vũ, cho dù Ân Thiển cảm thấy họ rất thích hợp – nể tình tiền nhậm Long quân, lão thái gia cũng lộ ra vẻ mặt coi như hòa thuận với Long Sùng Vũ.

Ân Thiển đứng trước phòng khách đón khách, mái tóc bạc đã được chướng nhãn pháp hóa đen, còn dùng một sợi dây đỏ buộc lại, tuy hắn cũng giống Ân Quyết đã giảm bớt một phần khí thế chuyên thuộc về thanh long, nhưng tướng mạo xuất sắc vẫn khiến hai cụ nhìn ngẩn ra.

Hồi lâu, cha mẹ Long Sùng Vũ lại vô thức nhìn sang Ân Quyết.

Giữa trán Ân Quyết hiện sự thanh tĩnh lạnh nhạt, hoàn toàn khác với sự chói mắt của Ân Thiển, tuy đều rất đẹp, nhưng cũng rất khó làm người ta liên hệ họ lại với nhau, càng đừng nói là huynh đệ… được rồi, xét thấy tướng mạo của Ân Thiển vẫn còn rất trẻ, khi Ân Quyết giới thiệu mọi người, Ân Thiển vội giành lấy nói trước: “Tôi là anh của cậu ấy, anh ruột.”

Ân Quyết suýt bị độ mặt dày của Ân Thiển chấn ngã.

Long Sùng Vũ co giật khóe môi, thầm mắng lão yêu quái, sau đó kéo tay Nam Nam nói: “Nào, gọi cậu.”

Nam Nam đang chuẩn bị mở miệng, Ân Thiển lập tức chen tới cạnh Long Sùng Vũ: “Đừng nghe hắn, gọi bác, bác cho con kẹo.”

Tạm không nói xưng hô có gì khác nhau, chỉ riêng mùi thuốc súng giữa hai người họ thì ngay cả đứa con nít cũng cảm giác được.

Nam Nam trợn to mắt, nhìn Long Sùng Vũ lại nhìn Ân Thiển, cuối cùng vành mắt đỏ lên, ấp úng lủi đầu vào lòng Ân Quyết.

Ân Quyết khom người ôm nó lên, trực tiếp lười để ý đến hai người ấu trĩ kia.

Nhân lúc Ân Quyết dẫn khách vào chỗ ngồi, bà cụ rề rề đi sau đám người lặng lẽ đá lên chân Long Sùng Vũ, nhỏ giọng dạy bảo: “Thằng chết tiệt, thiếu mắt hả, gọi cậu gì chứ, đợi lát nữa mau đi dỗ vợ con kìa.”

Long Sùng Vũ: “…”

Vì trên bàn cơm có vài người nói khá nhiều, chẳng hạn Tạ Vũ Tạ Tín và bà cụ, lại thêm Ân Thiển điều hòa không khí, cho nên cũng coi như chủ khách đều vui, cha Long Sùng Vũ và lão thái gia uống mấy ly rượu xong thì kéo nhau tâm tình, hơn nữa còn mời sau này cùng đánh cờ.

Bà cụ thì lải nhải chuyện nhà với Ân Thiển, với công lực hút người của Ân Thiển, phái nữ trên từ tám mươi đến dưới từ tám tuổi, bất kể đã kết hôn hay chưa, tuyệt đối không có cách nào với hắn được.

Chỉ một lát, chén sành múc đầy canh đã thấy đáy, vì Ân Quyết thực sự không giỏi nói chuyện với người khác, cho nên rất tự giác bưng chén vào nhà bếp múc canh.

Long Sùng Vũ bị bà cụ làm như vô tình đạp một cái, cũng vô cùng bình tĩnh đi theo.

Ân Quyết chớp mắt đặt chén xuống, Long Sùng Vũ đã chạy lại gần, lúc này đã gần bảy tám giờ, Long Sùng Vũ nhướng mày, khí tức nặng nề hoàn toàn được che giấu trước đó không cẩn thận lộ ra.

Ân Quyết nhìn mà hoảng hốt, Long Sùng Vũ bèn đè y lên bàn, ngữ khí không kiên nhẫn: “Mấy hôm nay ta chán muốn chết, hôm khác chúng ta ra ngoài thoáng khí.”

Ân Quyết gật đầu, không dám tránh nụ hôn càng lúc càng được voi đòi tiên của Long Sùng Vũ, tuy biết Long Sùng Vũ vì lưu lại ấn tượng tốt cho người trong nhà mới liên tục áp chế bản tính bạo ngược vào ban đêm, nhưng thật ra y không để ý Long Sùng Vũ biểu lộ một mặt chân thật khác của mình.

“Chỉ có thể hôn một cái.” Ân Quyết nhẹ đẩy Long Sùng Vũ: “Họ sẽ phát hiện.”

Long Sùng Vũ ậm ừ đáp, in hàm răng lên sau cổ Ân Quyết, hắn thấy Ân Quyết bị cắn đỏ lỗ tai không lên tiếng, thầm nghĩ Ân Quyết nào có nhỏ nhen nổi giận với mình, còn không phải hôn một cái là xong rồi sao?

Trên bàn cơm.

“Không tìm được nước sao?” Ân Thiển kỳ quái hỏi Tạ Vũ.

Tạ Vũ vừa rồi không cẩn thận ăn cay, muốn đến nhà bếp lấy chút nước, kết quả vừa đến cửa nhà bếp đã nghe được tiếng nước mơ hồ bên trong, lập tức cô bị dọa quay đầu chạy về, mặt đỏ bừng, “Lát… lát nữa tôi sẽ đi…”

Ân Thiển bừng tỉnh gật đầu.

Tạ Tín vỗ vai em gái: “Quen là tốt thôi.”

Đợi khi hai người trở lại bàn cơm, là người thì đều có thể nhìn ra bầu không khí mờ ám giữa cả hai, người trẻ tuổi thích kích thích, nhưng người có tuổi khó tránh khỏi cảm thấy quá mức tùy tiện, thế là sau khi kết thúc bữa cơm cha Long Sùng Vũ lại đơn độc kéo Long Sùng Vũ đi dạy dỗ vài câu, chẳng qua lần này vẻ mặt ông cụ rất nghiêm túc, vấn đề cũng không chỉ giới hạn ở chuyện riêng tư của người trẻ tuổi. “Ba biết từ nhỏ con đã luôn có chủ ý, nhưng con phải cho ba biết rõ ngọn ngành… ba luôn cảm thấy họ đều không phải là người bình thường.”

Long Sùng Vũ sửng sốt, muốn giải thích: “Thật ra…”

Ông cụ vung tay ngắt lời hắn: “Con chỉ cần nói ba đoán có đúng hay không là được.”

Long Sùng Vũ rất bất đắc dĩ nhếch môi: “Ba nói đúng.”

Ông cụ trầm mặc một lúc: “Vậy cậu Ân đó thì sao?”

“Ừm… thân phận của cậu ấy rất dọa người.” Thậm chí có thể nói là kinh hãi, chẳng qua đắc ý trong mắt Long Sùng Vũ đã vượt qua lời nói.

Do đó, ông cụ cũng có thể đoán ra, con trai nhà mình có thể lấy được một nhân vật lợi hại như vậy, chắc chắn cũng không phải là kẻ đơn giản gì.

Tâm trạng lạc lõng này ngược lại khá tương tự với Ân Thiển, bất kể sau này lại xuất hiện khó khăn gì, có lẽ họ cũng không có cách nào gánh vác thay hai người này. Bữa cơm hôm nay giống như một nghi thức, không chỉ là muốn thừa nhận quan hệ của họ, mà còn hy vọng có thể thông qua phương thức này biểu đạt thiện ý của đôi bên, như vậy Ân Quyết sẽ không cảm thấy trái phải khó xử, mà Long Sùng Vũ cũng có thể yên tâm để đối xử với Long quân của mình.

Tất cả đều vui.

Ân Thiển cười híp mắt tiễn khách về xong, lại chậm rãi chuẩn bị về thanh ngọc ngủ bù, kết quả còn chưa bước được hai bước đã bị Ân Quyết giữ lại, Ân Quyết kéo tay Ân Thiển hỏi: “Ngài sẽ cùng ta về Đông hải chứ?”

“Khi nào?” Ân Thiển nói.

“Lúc nào cũng được.” Ân Quyết sửng sốt không nói được thời gian chính xác, thật ra y muốn hỏi là liệu hắn có còn ly khai nữa không…

Ân Thiển lộ ra vẻ khổ não, sau đó nhéo mặt Ân Quyết cười gật đầu nói: “Đương nhiên.”

Gương mặt lạnh nhạt của Ân Quyết rõ ràng mềm đi rất nhiều vì câu trả lời này.

Màn đêm buông xuống, trong phòng ấm áp, vì đã bỏ xuống được một vài tâm sự, cho nên sau khi bị Long Sùng Vũ ném lên giường, Ân Quyết thậm chí còn chủ động kéo cổ Long Sùng Vũ mà hôn.

Kết quả, Ân Quyết vạn lần không thể ngờ được, đợi sáng hôm sau khi mặt trời lên cao, y tìm khắp phạm vi huyện Lâm Sơn cũng không cách nào cảm ứng được khí tức của Ân Thiển, y cuối cùng cũng phát hiện một sự thật rất nghiêm trọng – mẹ nó tên khốn kiếp đó tối qua đã bỏ lại y một mình chạy mất rồi! Đăng bởi: admin

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi