Nơi Thẩm Dục được sắp xếp là một căn hộ nhỏ với một phòng khách, một phòng bếp và một phòng ngủ.
Lúc này y đang ở trong bếp chuẩn bị bữa trưa cho hai người bọn họ, mấy ngày nay Sở Nhiên hình như thích ăn thịt hơn trước một chút, nhưng lúc đó Sở Nhiên còn rất yếu, vậy nên hôm nay trông hắn tốt hơn một chút y mới làm vài món mặn cho hắn ăn.
Sở Nhiên vẫn là dáng vẻ yếu ớt ngồi ở trong phòng ngủ quan sát bên ngoài, đương nhiên hắn sẽ không ngồi cái ghế vốn có trong căn phòng này, sau thời gian hưởng thụ dài hắn cảm thấy nó có chút cứng, vẫn là ghế mình mang theo đủ mềm mại.
Ở bên ngoài căn hộ của bọn họ, lúc này Sở Tiêu Tiêu đang lo lắng nắm chặt tay Lý Tinh, hiện tại cô không biết mình tìm Sở Nhiên là nên hay không nên.
Trước đây cô ỷ cha mẹ thương yêu hay gây sự mà không suy nghĩ gì, lời nói ra cũng chưa bao giờ để ý đến hậu quả, bây giờ trưởng thành rồi, biết rõ những điều mình từng làm có bao nhiêu là ngu ngốc, chỉ là thời gian chính là thứ không thể thay đổi được mà thôi.
Lý Tinh vỗ vai cổ vũ cô "Không sao đâu, đừng quá lo lắng."
Sở Tiêu Tiêu mím chặt môi, cô gật đầu rồi cùng Lý Tinh vào nhà.
Cửa vốn là để mở, bởi vì ngay từ ban đầu Thẩm Dục đã biết bọn họ tới.
Giọng Thẩm Dục nói vọng ra từ phòng bếp "A Nhiên ở trong phòng ngủ."
Lý Tinh đáp một tiếng rồi dẫn theo Sở Tiêu Tiêu đi đến trước phòng ngủ, cô đưa tay gõ cửa rồi gọi "Anh Sở, em là Lý Tinh đây."
Trong phòng truyền ra tiếng nói khe khẽ yếu nhược nhưng có thể nhận ra không có ám trầm hay lạnh nhạt trước kia "Vào đi."
Lý Tinh nhận được đồng ý thì đưa tay mở cửa ra, trước mặt Sở Tiêu Tiêu là thanh niên gầy yếu với nước da tái nhợt trong bộ đồ ngủ màu lam thẫm.
Sở Nhiên nghiêng đầu nhìn thì giật mình thốt "Tiêu Tiêu?!"
Sở Tiêu Tiêu mím mím môi, hai tay nắm lấy làn váy nhẹ xoắn, cô lí nhí kêu "Anh."
Liếc qua liếc lại nhìn hai người bọn họ, Lý Tinh tri kỷ ra ngoài đóng cửa lại.
Thấy Sở Nhiên không phản đối mình gọi hắn là anh thì Sở Tiêu Tiêu thầm thả lỏng một chút, ít nhất anh vẫn cho cô gọi là anh.
Sở Nhiên chỉ một cái ghế bị mình ghét bỏ mấy hôm trước nói "Em ngồi đi."
Cô nhích từng bước nhỏ đến đó rồi cẩn thận ngồi xuống, mặt cúi gằm xuống không dám ngẩng lên, Sở Nhiên nhìn dáng vẻ hiện tại của cô thì thở dài rồi nhẹ giọng hỏi "Em sống ổn không?"
Sở Tiêu Tiêu cắn môi đáp "Cũng ổn, ít nhất mỗi ngày sẽ không bị đói, đông đến không bị lạnh."
Một nữ giới người thường không thể nương tựa ai mà có thể sống được đến như thế thật sự có thể coi là rất tốt rồi.
Hắn không hỏi cô làm gì để sống, cũng không hỏi cô đã trải qua những gì, nói thật thì dù có kí ước đời trước hay không thì trước giờ hắn đều không hận hay căm ghét người em gái này, chẳng qua là hắn có chút ghen tị với cô mà thôi.
Cô có cha mẹ yêu thương, có bạn bè vây quanh, cô có tất cả nhưng gì hắn không có, khiến hắn ghen tị đến tự thấy mình không bằng.
Chỉ là cũng giống cô vậy, hắn cũng trưởng thành, bảy năm đủ để bỏ qua cảm xúc thời niên thiếu đó.
Ngày còn bé Sở Tiêu Tiêu hay bám hắn gọi anh ơi, nhưng tuổi nổi loạn của cô tới sớm, thường chơi với những người bạn xấu rồi nghe những lời khó nghe bên ngoài làm thay đổi cái nhìn với hắn, chỉ là cô vẫn có lúc rất tốt với hắn, khi cha mẹ than phiền hay trách mắng hắn cô sẽ đứng về phía hắn.
Lần đó cô lên tiếng đuổi hắn cút đi là do hắn đã nhịn không được mà nói chuyện cô quen một người đàn ông từ tỉnh khác đến cho cha mẹ, vì hắn sợ chẳng may cô bị đối phương lừa, dù sao khi đó cô mới chỉ là học sinh sơ trung mà thôi.
Lòng tốt bị hiểu lầm, hắn liền bỏ đi.
Sở Nhiên hỏi cô "Em đến tìm anh có chuyện gì không?"
Sở Tiêu Tiêu xoắn làn váy đến nhăn nhúm, cô căng thẳng nói "Em...!em là muốn nhờ anh...!đưa em đến căn cứ K.
Ở...!ở đây người thường sinh hoạt thật sự rất khó khăn..."
Mạng của người thường ở đây chẳng khác nào là rác, không cẩn thận sẽ chẳng còn có mạng mà sống.
Vốn hắn cứ nghĩ cô sẽ xin gia nhập vào đoàn đội của bọn họ, nhưng ai ngờ cô lại chỉ xin đi nhờ mà thôi
Hắn thở dài nói "Anh đưa em vào đội hậu cần, A Tinh cùng trong đó."
Đột nhiên cô ngửng mặt lên tròn mắt nhìn hắn, cô không nghĩ hắn sẽ giúp mình đến như thế, nhưng chỉ là nghĩ đến những người ở lại, cô lấy hết can đảm nói "Em biết với những việc em làm thì cầu xin anh là hơi quá đáng.
Nhưng...!nhưng em có thể xin anh đem theo ba người nữa được không?!"
Lông mày hơi nhướn, Sở Nhiên hỏi cô "Là ai?"
Cô mím môi đáp "Là bạn em, họ đều là nữ giới, bọn em đều là nương tựa nhau đến bây giờ."
Hơi suy nghĩ một chút, hắn nói "Anh có thể đưa em vào đội hậu cần, nhưng bọn họ thì anh chỉ có thể cho đi nhờ đến căn cứ K thôi."
Vẻ mặt lo lắng của Sở Tiêu Tiêu hiện đầy sự vui mừng, cô nói "Cám ơn anh!"
Đột nhiên Sở Nhiên đưa tay sờ đầu cô, như khi còn bé mỗi lần cô gọi anh ơi dụ hắn lén cho cô ăn kẹo vậy.
Sở Tiêu Tiêu không định ở lại lâu, Sở Nhiên cũng không ngăn cô mà cho cô một ít lương thực để cô cùng đồng bạn ăn trong mấy ngày tới, dù sao những thứ này hắn có rất nhiều.
Lúc chuẩn bị rời đi cô đột nhiên quay lại hỏi "Anh, tại sao lúc trước anh luôn không chụp ảnh chung với gia đình vậy?"
Khi đó hắn còn chưa bỏ đi, không chụp chung cũng quá kì lạ rồi.
Sở Nhiên hơi cúi đầu nói "Cha mẹ không muốn."
Trong mắt Sở Tiêu Tiêu đều là nghi vấn, trước đây khi cô hỏi tại sao anh không chụp cùng bọn họ thì mẹ đầu sẽ nói là do anh cảm thấy có lỗi nên không muốn cùng bọn họ chụp ảnh gia đình.
Thế nhưng cô không nói ra, cô cảm thấy trong chuyện này có gì đó rất mờ ám, chỉ là trực giác mách bảo nếu vạch chuyện này ra thì đằng sau chính là một đáp án kinh khủng không thể tiếp nhận.
Đợi Lý Tinh cùng Sở Tiêu Tiêu đi rồi thì Thẩm Dục mặc tạp dề tiến vào, y ôm lấy hắn hỏi "Anh nghe nói trước đây quan hệ của em cùng Sở Tiêu Tiêu không tốt?"
Sở Nhiên cọ mặt vào lòng y, hắn cười khẽ nói "Lúc đó chúng em đều còn nhỏ, suy nghĩ dễ dàng ảnh hưởng từ bên ngoài nên không thể trách ai được.
Dù sao Tiêu Tiêu vẫn rất tốt."
Thẩm Dục buồn bực nói "Em lúc nào nhìn ai cũng thấy tốt cả."
Đưa tay nhéo mặt y, hắn nói "Đó là em vợ anh đó, đừng ăn giấm lung tung."
Nghe hắn nói, Thẩm Dục liền bậy cười, chỉ là trong lòng có chút nhói đau, nếu em nhớ lại hết thì có còn cùng anh như thế này không..