TRỌNG SINH NỮ PHẪN NAM TRANG ĐẠI NÁO QUÂN DOANH


Cũng may nguyên chủ cũng không ngốc tới mức hết thuốc chữa, thừa dịp giao dịch giữa hai bên còn chưa thống nhất, cô lập tức chạy trốn.

Trong lòng lúc này cũng đã tan nát, nghĩ đến chuyện bản thân chạy trốn khỏi một cuộc quân hôn, không chỉ việc bản thân cô bị phạt mà gia đình cô cũng sẽ bị liên lụy.

Lại tiếp tục nghĩ tới chuyện nếu nguyên chủ trở về, những người trong trấn sẽ nói ra nói vào như thế nào, người trong nhà cũng sẽ không tha thứ cho bản thân, nghĩ tới nghĩ lui liền cảm thấy mình không còn đường sống.

Hơn nữa cô còn đau khổ vậy, chi bằng chết cho xong việc.

Trong trí nhớ của cô, thời điểm nguyên chủ nhảy xuống, cơ thể đã bị người nào đó kéo lại.

Nhưng nguyên chủ đã quyết tâm muốn chết, theo bản năng muốn thoát khỏi bàn tay kia, không nghĩ rằng vậy mà lại kéo theo người kia nhảy xuống cùng mình.


Tuy rằng đây là một cái triền núi, nhưng rất dốc, hơn nữa còn có rất nhiều đá vụn, hai người đều không thể may mắn thoát nạn.

Nói vậy những người này chính là người nhà của người đã cứu cô.

An Vân Sam nhấp miệng, cô vốn đã không giỏi thể hiện cảm xúc, giờ phút này mặt lại càng lạnh tanh, không có biểu cảm.

Đây thật sự là một mớ hỗn độn!Nhưng nếu cô đã chiếm lấy cơ thể này của nguyên chủ, cũng không thể cứ như vậy đi luôn, cái người gọi là Tiểu Sơn kia là vì cứu nguyên chủ mà chết, cô nên làm cái gì bây giờ thì tốt đây?Chuyện làm cô càng bất đắc dĩ hơn chính là cơ thể hiện tại này, thật sự là quá yếu ớt rồi!Nhưng cũng có phần may mắn, lúc lăn xuống triền núi nguyên chủ không bị thương, bằng không đặt vào hoàn cảnh này, chắc hẳn cũng không có ai chịu chữa trị cho cô.

Bà cụ và người đàn ông trung niên đều rất đau buồn, bà cụ cứ thế mà khóc thét lên: “Thằng hai nhà chúng ta rốt cuộc là đã tạo nghiệt gì đây, đầu tiên là vợ chết, giờ đến con trai cũng chết luôn, muốn chúng ta phải sống như thế nào đây!!”Người đàn ông trung niên nghe thấy vậy cũng đau đớn khóc theo.

Lúc này rèm cửa được vén lên, một người đàn ông lớn tuổi bước vào, người đàn ông này có phần giống với người đàn ông trong phòng.

“Mẹ, chú hai, con đã mặc xong quần áo cho Tiểu Sơn rồi, người cũng được lau khô rồi, chúng ta nhất định phải để cho thằng bé ra đi một cách nhẹ nhàng và sạch sẽ.


” Người đàn ông này trầm giọng nói, sau đó chán ghét mà liếc An Vân Sam một cái.

An Vân Sam im lặng.

Bà cụ cùng người đàn ông có vẻ là con thứ lại thấp giọng khóc lên, con trưởng nhẹ nhàng khuyên giải nửa ngày cũng không có tốt hơn được, chờ mãi cho tới khi hai người họ khóc đến mệt rồi mới chịu dừng lại.

Bà cụ nghẹn ngào mà nói: “Tang sự của vợ thằng hai mới vừa xong xuôi được hai ngày, giờ lại tới Tiểu Sơn, không biết người trong thôn sẽ nói như thế nào về nhà chúng ta nữa.

”Người đàn ông mới vào cúi đầu thở dài: “Tiểu Sơn quả thực là vô phúc, vừa mới vượt qua đợt tuyển chọn nhập ngũ, vì tang sự của mẹ ruột mà gấp rút trở vệ, kết quả là chính bản thân cũng đi theo mẹ.

” Nói xong, ông ta liếc An Vân Sam một cái, mày nhăn lại, trong lòng xáo trộn từng cơn.

Tiểu Sơn có phúc hay không phúc thì hiện tại người đều đã không còn nữa rồi, nhà họ An lại cần phải có một thiếu niên đi nghĩa vụ quân sự, vậy chỉ còn lại có con trai của ông ta, An Đại Sơn!Nếu trong nhà có 2 thiếu niên, tham gia quân ngũ đương nhiên là chuyện tốt, cũng chỉ bớt đi một miệng ăn cơm.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi