TRỌNG SINH NỮ PHẪN NAM TRANG ĐẠI NÁO QUÂN DOANH


Mặc dù chỉ tiếp xúc 1 lần tại tối đó, nhưng An Vân Sam đã có thể cảm thấy rằng có lẽ Nghiêm Cảnh Huân thường tới cái hồ này.

Cô nghĩ đến việc từ bỏ cái hồ này, nhưng nếu bỏ ở đây, cô có thể đi đâu để tắm?Cho nên cô chỉ có thể mạo hiểm một phen, thử 1 chút xem thời gian Nghiêm Cảnh Huân tới đây, để tránh anh tốt nhất.

Khoảng thời gian anh không ở đây, bất kể là ngẫu nhiên hay là tất nhiên.

Cơ hội hiếm có, An Vân Sam nhanh chóng cởi quần áo, nhẹ nhàng dùng khăn mặt bắt đầu kỳ cọ thân thể, kỳ cọ hai ba lần, cuối cùng lau sạch sẽ, sau đó nhanh chóng mặc quần áo vào.

Mặc quần áo xong, người kia cũng không xuất hiện, An Vân Sam thở phào nhẹ nhõm, xoay người trở về ký túc xá.

Vừa quay người lại liền nhìn thấy một người đứng khoanh tay nghiêng người dựa vào cây.

An Vân Sam nhìn bóng dáng phía xa, tóc gáy dựng đứng, toàn thân hơi thở đều thay đổi.


Người này đứng đó từ lúc nào? Anh đã nhìn thấy bao nhiêu!Nghiêm Cảnh Huân hơi mở mắt, khoảnh khắc đó, hơi thở lạnh lẽo và nguy hiểm tỏa ra từ trên người tân binh kia.

Loại hơi thở này chắc chắn không phải là thứ mà người bình thường có thể phát ra.

Nếu như trước đây Nghiêm Cảnh Huân chỉ có hứng thú với những mâu thuẫn trên người tân binh này, thì bây giờ, anh thực sự có hứng thú với tân binh này.

Tuy nhiên, hơi thở đó đến nhanh đi cũng nhanh, Nghiêm Cảnh Huân nhận ra, tạm thời không thể đưa ra nhiều phán đoán hơn.

An Vân Sam bây giờ đã hối hận, vừa rồi chỉ là phản ứng căng thẳng, Giống như một người bình thường sẽ hét lên khi giật mình, hoàn toàn là hành động trong tiềm thức.

Nhưng loại hành động này đối với cô bây giờ không phải là việc tốt, đặc biệt là khi đối mặt với người này.

Khi Nghiêm Cảnh Huân đi tới, An Vân Sam đã khôi phục như trước, khuôn mặt lạnh lùng, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

“Chỉ huy!"Hai chân An Vân Sam khép lại.

Nghiêm Cảnh Huân lúc này không có sự trang nghiêm trước mặt chiến sĩ, trở nên lười biếng hơn, đứng trên dốc cao, thân hình cao lớn và anh tuấn của anh đổ bóng dài dưới ánh trăng.

"Nghe nói hôm nay cậu bị phạt?" Thanh âm của Nghiêm Cảnh Huân mang theo một chút từ tính lười biếng, vô cùng dễ nghe.

An Vân Sam kiên định nhìn về phía trước: "Đúng vậy.

"“Vẫn còn sức tắm rửa sao?”An Vân Sam luôn cảm thấy đây là một cái bẫy, nhưng không thể không trả lời, rất có thể là chuyện vừa rồi khiến anh nghi ngờ.

"Là một người lính, luôn phải duy trì hình ảnh mà một người lính nên có, chú ý đến vệ sinh cá nhân là yêu cầu cơ bản nhất.


" An Vân Sam trả lời.

Nghiêm Cảnh Huân mỉm cười, Lông mày dài và đôi mắt lạnh lùng cười lên có một phần khí chất khác biệt.

“Trộm ra ngoài tắm rửa, không những lời lẽ hùng hồn mà còn lên đến trình độ cao như vậy, năng ngôn thiện biện (Miệng lưỡi giỏi tranh luận), nhất định là người đã từng đi học.

” Nghiêm Cảnh Huân đi về phía cô.

An Vân Sam im lặng, mặc kệ trong lời nói có phải mang theo trào phúng hay không, đều là một cái bẫy, bởi vì An Tiểu Sơn còn chưa tốt nghiệp trung học cơ sở.

Nghiêm Cảnh Huân đi tới bên cạnh người cô, mắt nhìn thoáng qua cô.

Lời nói càng hoàn hảo thì càng lộ ra nhiều chỗ sơ hở.

Một cái nhìn đầy ý nghĩa, khuôn mặt của An Vân Sam không thay đổi, như cũ thản nhiên, không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào, như thể những gì Nghiêm Cảnh Huân nói không liên quan gì đến cô.

Nghiêm Cảnh Huân tiến lên vài bước, bước chân dần lại dừng lại, hơi nghiêng người, ánh mắt nhẹ nhàng.


“Tắm xong rồi?”Ý là, tắm xong rồi còn không nhanh cuốn xéo.

An Vân Sam xoay người, không khiêm tốn cũng không hống hách nói: "Báo cáo chỉ huy, tôi đã tắm xong, ngay lập tức trở về ký túc xá.

”Nói xong, cô không ở lại nữa.

An Vân Sam rời đi rất xa mới cảm thấy ánh mắt phía sau thật sự biến mất.

Cô khẽ nhíu mày.

Vẫn là quá sơ suất.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi