TRỌNG SINH ÔM CHẶT ĐÙI VÀNG PHU QUÂN

Cho dù Thôi Trạm xuất hiện ở gần núi Đại Tử, nhưng chắc chắn hắn không giết người, Tô Nguyễn có thể khẳng định điều này.

Nhưng vẫn không tìm được manh mối của hung thủ, Thôi Trạm liền trở thành một trong những kẻ tình nghi/

Tô Nguyễn hoảng hồn, nhưng nàng bình tĩnh lại rất nhanh: "Hạnh Vũ, theo ta đến nha môn một chuyến."

Nàng muốn đi thăm Thôi Trạm, tìm hiểu tình huống bây giờ một chút, đồng thời nói với hắn rằng đừng lo lắng.

"Được, tiểu thư."

Nha môn cách Tô phủ không xa, Tô Nguyễn và Hạnh Vũ không ngồi xe ngựa, hai người chỉ đi nhanh tới đó.

---

Người trong nha môn đều biết Tô Nguyễn, thấy nàng tới thì chào hỏi dồn dập, Trương sư gia mỉm cười hỏi: "Tam tiểu thư đến tìm đại nhân à?"

"Không phải." Tô Nguyễn nói: "Vị hôn phu Thôi Trạm của ta bị giam, ta muốn đến thăm hắn một chút."

Trương sư gia hơi ngẩn người, ông ta biết Thôi Trạm là ai, sáng sớm hôm nay Tô Thụy An đích thân dẫn đến, nói là có liên quan đến vụ án tại núi Đại Tử.

Nhưng, đây là lần đầu ông ta nghe được chuyện Thôi Trạm là vị hôn phu của Tô Nguyễn.

"Xin Tam tiểu thư chờ một chút, Thôi Trạm liên quan đến vụ án ở núi Đại Tử, đây là việc lớn, ta không dám chuyên quyền, tiểu thư đợi ta đi hỏi lại đại nhân một chút." Trương sư gia nói.

"Làm phiền Trương bá bá." Tô Nguyễn nói.

Trương sư gia vuốt bộ râu ngắn, đi vào trong tìm Tô Thụy An.

Ông ta quay lại rất nhanh, vẻ mặt hiện lên sự áy náy: "Tam tiểu thư, đại nhân nói Thôi Trạm là nghi phạm quan trọng, không được thăm viếng."

Cái gì?! Tô Nguyễn trợn to hai mắt, cho đến lúc này nàng mới cảm thấy hoảng hốt.

"Trương bá bá, Thôi Trạm không phải hung thủ, mong ngài tin ta!"

Trương sư gia mỉm cười an ủi: "Tam tiểu thư đừng quá lo lắng, đại nhân vì muốn tránh hiềm nghi cho nên mới không cho ngươi vào thăm. Ngươi phải tin tưởng đại nhân, nếu Thôi Trạm chưa từng làm, vậy chắc chắn đại nhân sẽ trả lại công đạo cho hắn."

"Có thật không?" Tô Nguyễn bán tín bán nghi.

Trương sư gia gật đầu khẳng định: "Tam tiểu thư về đi, ta còn bận công vụ."

"Vậy ta về trước, Trương bá bá, nếu Thôi công tử có chuyện gì mong Trương bá bá nói ngay cho ta biết."

Tô Nguyễn nói: "Đúng rồi, kính xin Trương bá bá chăm nom Thôi công tử một chút, đừng để những phạm nhân ở nhà lao bên cạnh bắt nạt hắn."

Đây chỉ là việc nhỏ, Trương gia sư có thể làm chủ: "Ta đồng ý với tiểu thư."

"Cảm ơn Trương bá bá."

Tô Nguyễn quay về với tâm trạng thấp thỏm, tuy Trương sư gia đã bảo đảm, nhưng nàng vẫn cảm thấy, dường như mọi chuyện tiến triển khác xa với dự đoán của nàng.

Vì không để Tô Thụy An bị điều đến huyện Phượng Hoàng như xưa nên nàng đã âm thầm ra tay, khiến tiến độ của vụ án núi Đại Tử bị nghẹt lại.

Cũng không ngờ, nàng lại khiến Thôi Trạm bị liên lụy.

Vậy tiếp theo nàng phải làm gì?

Hay là, nàng nên nói ra manh mối về hung thủ, để Tô Thụy An phá án đúng giờ như kiếp trước?

"Nguyễn Nguyễn, đang suy nghĩ gì thế?" Trước mặt vang lên giọng nói dịu dàng của Tô Thịnh.

Tô Nguyễn ngẩng đầu lên, nàng thấy Tô Thịnh và Tô Thanh Nam đã đến trước mặt nàng tự lúc nào, Tô Thịnh mỉm cười ôn hòa, ánh mắt Tô Thanh Nam chợt lóe lên rồi biến mất.

Không! Tô Nguyễn thầm nói: Nàng không thể nói ra được! Nàng không thể để Tô Thụy An được điều đến huyện Phượng Hoàng, trở thành kẻ thế mạng như kiếp trước, không thể để bi kịch của đại ca đại tỷ và cả Nam Nam tái diễn!

"Vừa nãy muội đến nha môn, muốn gặp Thôi công tử một chút, nhưng phụ thân không cho muội gặp." Tô Nguyễn kéo tay áo Tô Thịnh, buồn rầu nói.

"Chắc phụ thân không muốn người khác nghi ngờ." Tô Thịnh xoa đầu nàng: "Muội phải tin cha sẽ trả lại công đạo cho hắn."

Tô Thịnh vẫn chưa biết đã có người xác nhận Thôi Trạm.

Tô Nguyễn không nhiều lời, nàng không muốn Tô Thịnh bận tâm chuyện của nàng, nàng nhỏ giọng đáp: "Muội biết rồi."

"Lỡ không tìm được hung thủ thì sao?" Tô Thanh Nam bỗng lên tiếng.

Tô Nguyễn ngẩng đầu.

Tô Thịnh hỏi: "Nam Nam, ý đệ là sao?"

Tô Thanh Nam mím môi: "Chung quy phải có người phụ trách vụ án ở núi Đại Tử."

Tô Thịnh cũng trầm giọng: "Nam Nam, ý đệ là, nếu phụ thân không bắt được hung thủ, rất có thể sẽ để Thôi công tử gánh tội thay?!"

Tô Thịnh thông minh cỡ nào, vừa nghe qua đã hiểu được ý của Tô Thanh Nam.

Chỉ là, bản tính hắn ta thiện lương, lại vô cùng tôn kính Tô Thụy An, cho nên không muốn suy nghĩ như thế.

Tô Thanh Nam cúi đầu: "Đệ không biết, đệ chỉ nói nếu."

"Không, ta tin phụ thân không phải người như thế!" Tô Thịnh nói.

"Vậy coi như đệ chưa từng nói gì." Tô Thanh Nam nói: "Đại ca, đệ về trước."

Hắn ta nói xong thì liếc mắt nhìn Tô Nguyễn, trong con ngươi kia là vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng không hề nói gì, im lặng xoay người đi.

Tô Nguyễn đứng đờ người tại chỗ.

Cuối cùng nàng cũng hiểu lòng nàng đang bất an điều gì.

Đúng như Tô Thanh Nam nói, lỡ như không bắt được hung thủ, rất có thể Thôi Trạm sẽ trở thành kẻ thế mạng!

Không! Tô Nguyễn nhắm chặt mắt, rất có thể từ trước khi hắn tới Tô phủ, rất có thể hắn đã bị quyết trở thành kẻ thế mạng từ sớm hơn rất nhiều!

Tâm tư Tô Nguyễn hỗn loạn, nàng không còn thời gian để suy nghĩ xem tại sao Tô Thanh Nam nhỏ hơn nàng nửa tuổi, lại có thể nhìn thấu đáo mọi chuyện như thế?

Phải biết, Tô Thụy An vẫn luôn yêu thương hắn ta ngay từ nhỏ!

"Nguyễn Nguyễn, muội đừng lo lắng quá, ta tin tưởng cách làm người của phụ thân, phụ thân sẽ bắt được hung thủ sau đó trả lại công bằng cho Thôi công tử!"

Tô Nguyễn miễn cưỡng đè tâm tình mình lại, nàng cười gượng một tiếng: "Vâng đại ca, muội hơi mệt, muội muốn về nghỉ một lát."

"Đi đi." Tô Thịnh nói: "Chờ khi nào phụ thân rảnh, ta sẽ hỏi thăm tình hình vụ án cho muội."

"Đa tạ đại ca."

----

---

Giữa đêm, trăng tròn sao thưa, nha môn huyện Lâm Huyền yên tĩnh, trong nhà lao chỉ có tiếng lách tách từ ngọn đuối đang cháy, kẻ trực đêm cũng dựa vào tường ngủ gật.

Đột nhiên có một bóng đen lẳng lặng bay vào, ngục tốt không hề phát hiện ra đã bị người ta điểm huyệt ngủ.

Bóng đen kia kéo mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt uy nghiêm, đó chính là Vũ Không.

Hắn ta đi tới trước nhà lao của Thôi Trạm, quỳ một chân xuống đất: "Công tử, thuộc hạ tới chậm, khiến người chịu khổ."

Thôi Trạm chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt phượng kia không hề có chút gợn sóng: "Xin Vũ thúc đứng dậy, việc này xảy ra quá đột ngột, ta cũng bất ngờ."

Vũ Không đứng lên theo lời Thôi Trạm,

"Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?" Thôi Trạm hỏi.

"Phó Thông lại đến." Vũ Không nói: "Dường như hắn ta đã phát hiện ra gì đó, cứ đi tìm xung quanh quán rượu mấy lần."

Thôi Trạm nhíu mày: "Phó Thông này chẳng khác gì chó săn, nếu đã để hắn ta phát hiện điểm bất thường, trừ phi giết hắn ta, nếu không thì không thể thoát thân được."

Giết Phó Thông không khó, nhưng để giết hắn ta mà không để lại dấu vết gì thì rất khó.

Mà, bây giờ vẫn chưa đến lúc hắn để lộ thân phận!

"Thuộc hạ, Chu tiên sinh và lão Tề đã thương lượng một chút." Vũ Không nói: "Theo như ý của Chu tiên sinh, mong công tử chịu khổ trong đây vài ngày, dù Phó Thông phát hiện điểm khác thường nhưng cũng chắc chắn không ngờ công tử ở nơi này."

"Ta hiểu." Thôi Trạm nói: "Mấy ngày nay ta tạm thời ở đây, ngươi nói với mấy người Chu tiên sinh, bảo mọi người phải cẩn thận hơn."

"Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ sẽ nhanh chóng dẫn dụ Phó Thông đến nơi khác, để công tử nhanh chóng ra ngoài!"

Vũ Không nói: "Nhưng, còn một chuyện..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi