TRỌNG SINH ÔM CHẶT ĐÙI VÀNG PHU QUÂN

Cuộc thi này không hạn chế thời gian, có thể uống nhanh một chút, cũng có thể uống chậm một chút, chỉ cần uống được nhiều nhất và là người ngã xuống cuối cùng là được.

Mọi người có thể căn cứ vào trạng thái của mình để điều chỉnh.

Tất nhiên, dù chậm nhưng cũng không thể để ngươi muốn một chén rượu hơn một khắc được, chậm ở đây chỉ là sự đối lập mà thôi.

Sau khi người quản trò nói một tiếng, đã có người không chờ được nữa mà bưng chén lên uống.

Người dân vây xem chật kín bên ngoài, dồn dập reo hò cổ vũ!

Tô Nguyễn không nhanh không chậm bưng chén rượu lên, mở miệng uống từng hớp nhỏ.

---

Khi nàng uống gần nửa chén thì người thiếu niên bên cạnh nàng đã uống cạn.

"Tiểu huynh đệ, ngươi uống chậm quá." Thiếu niên nói: "Lát nữa khi rượu thấm vào người, ngươi sẽ uống không được bao nhiêu đâu."

"Ngươi nhìn những người kia xem." Hắn ta chỉ vào mấy người uống cực nhanh: "Họ đều uống rất nhanh, khi thấy rượu thấm vào người thì nghỉ ngơi một lát, cảm giác say tan đi một chút thì lại uống tiếp."

"Cứ như ngươi thì không được đâu!"

"Không sao." Tô Nguyễn ɭϊếʍ môi: "Chỉ cần uống đủ năm mươi đồng tiền thì ta sẽ không lỗ."

Thiếu niên nhìn thấy bờ môi ướt át xinh đẹp của nàng thì bỗng hơi hoảng hốt, vội vàng dời mắt đi.

"Xem ra hôm nay ta đụng phải đối thủ rồi, đây là lần đầu ta thấy người yêu tiền hơn ta đấy." Thiếu niên chà chà hai tiếng: "Chắc hẳn vị kế mẫu kia rất hà khắc với ngươi."

"Ừ, cứ coi là vậy." Tô Nguyễn qua loa hai câu: "Uống mau đi."

Thiếu niên cũng biết đây không phải lúc nói chuyện phiếm, rất nhanh uống cạn hai chén nữa.

Khi Tô Nguyễn uống xong chén thứ ba thì đã có người uống hết mười mấy chén, đang dừng lại nghỉ ngơi.

Dư quang nơi khóe mắt Tô Nguyễn nhìn thấy, mấy người kia, trong lúc nghỉ ngơi đã có người lấy một thứ gì đó như thuốc viên trong tay áo ra ném vào miệng mình.

Nàng không khỏi liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, thiếu niên cười hì hì đáp lại: "Không sai, hắn ta mua thuốc của ta đấy!"

Tô Nguyễn ồ một tiếng, vừa uống rượu vừa để ý đến người vừa uống thuốc giải rượu kia.

Người kia uống thuốc giải rượu xong, có lẽ cảm giác tốt hơn rồi nên lại bắt đầu uống từng chén lớn.

Tô Nguyễn uống xong một chén thì thả xuống, đang định uống thêm chén khác thì bỗng có âm thanh vang lên.

Nàng vô thức ngẩng đầu lên, thì thấy người vừa uống thuốc giải rượu kia ngã xuống đất, say đến mức bất tỉnh nhân sự.

Không phải vừa ăn thuốc giải rượu à? Sao lại nhanh như thế?

Sau đó lại lần lượt có thêm không ít người ngã xuống đất, Tô Nguyễn nhớ ra trong những người này có mấy người đã uống thuốc giải rượu.

"Xem ra thuốc của ngươi không có hiệu quả gì."

"Không phải không có hiệu quả, mà vốn là không hề có hiệu quả." Thiếu niên nhún nhún vai: "Nếu ta có thứ đó thật thì giữ lại cho mình uống, đoạt giải quán quân để lấy năm mươi lượng bạc không thơm hơn à? Năm đồng tiền một viên, ta phải bán bao nhiêu viên mới có thể kiếm được năm mươi lượng!"

Tô Nguyễn trợn tròn mắt: "Năm đồng tiền? Không phải ngươi nói là năm mươi đồng tiền à?"

Thiếu niên nói như thể đương nhiên: "Há, giá thuốc giải rượu của ta còn phải tùy theo người, cao nhất là một trăm đồng tiền một viên, rẻ nhất là một đồng tiền một viên."

Khóe môi Tô Nguyễn giật giật, tuy nàng cảm thấy tên này thật vô căn cứ, nhưng nàng không ngờ hắn ta còn vô căn cứ hơn nàng tưởng.

Xem ra nàng còn quá ngây thơ!

"Ta đây đang dạy họ cách làm người, đừng nên suy nghĩ rằng trêи đời này có đĩa bánh rơi xuống, cũng không nên tin tưởng người xa lạ một cách tùy tiện!"

Tô Nguyễn im lặng cúi đầu, ngươi thích thế nào thì thế đó.

"Nhưng tiểu huynh đệ này, ngay từ đầu ta đã thấy ngươi không giống những người khác, bây giờ nhìn lại, ánh mắt này của ta đúng là không tồi mà."

Thiếu niên nói rồi xoay người một cái, cười híp mắt nhìn nàng: "Ngươi xem, ngươi đã uống hơn mười chén, nhưng trêи mặt không có chút ý say nào."

"Không phải ngươi cũng vậy à?" Tô Nguyễn trả lại hắn một câu.

Thiếu niên này vừa cười đùa với nàng vừa tùy tiện uống mười mấy bát, mặt vẫn không biến sắc.

"Xem ra không ngoài dự đoán, quán quân cuối cùng của lần này chắc chắn là một trong hai người chúng ta." Thiếu niên nói.

Tô Nguyễn không tỏ rõ ý kiến, nhìn tửu lượng của thiếu niên này, lời nói kia không hề vô căn cứ chút nào.

Nhưng, không phải một trong hai chúng ta là quán quân, mà là, ngoài ta ra thì không có ai khác! Tô Nguyễn thầm nghĩ.

Thời gian sau đó của kiếp trước Tô Nguyễn đã được bồi dưỡng ra thể chất đặc thù, sau đó mang về đời này, Tô Nguyễn tin tưởng, thiếu niên này sẽ không sánh bằng nàng.

Hết ba mươi chén, ban đầu là ba trăm người bây giờ chỉ còn dư lại bốn, năm mươi người.

Vốn dĩ ở trước Tô Nguyễn và thiếu niên có người che chắn, bây giờ không ít người đã ngã xuống khiến hai người lộ ra trước mắt mọi người.

Những tuyển thủ khác uống hai mươi, ba mươi bát, cho dù là những ứng cử viên sáng giá của vị trí quán quân như Lưu Đại Lực, Chu Phúc, Tôn Quý này nọ thì cơn say đã dâng lên trong đáy mắt.

Chỉ có hai người kia là giống hệt như đang uống nước, một người có đôi mắt long lanh nước, một người có đôi mắt linh hoạt thỉnh thoảng lại đảo quanh.

Người nhân vây xem bắt đầu hiếu kỳ không ngớt.

"Nhìn hai người kia kìa, một người cao lắm là mười ba mười bốn tuổi, một người mười sáu, mười bảy tuổi, lại có tửu lượng cao như thế!"

"Đúng là anh hùng xuất thiếu niên mà!"

"Chắc hẳn là thiên phú dị bẩm rồi!"

"Xem ra trong nhà có trưởng bối tửu lượng cao, nên chịu ảnh hưởng từ nhỏ."

Người dân bàn tán sôi nổi, còn lại khoảng bốn mươi năm mươi người cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn Tô Nguyễn và thiếu niên kia.

Sau khi nhìn thấy trạng thái của hai người họ thì có người biến sắc, có người lộ vẻ hung ác, như thể gặp phải đại địch.

"Chà chà, xem mấy người kia như muốn nhai sống chúng ta kìa! Tiểu huynh đệ có sợ không?" Thiếu niên chà chà hai tiếng.

Tô Nguyễn bình tĩnh nói: "Ta không bán thuốc giả, ta sợ cái gì?"

Thiếu niên bị nàng chọc tức cũng không tức giận, trái lại còn thấy hứng thú: "Không ngờ cái miệng nhỏ của ngươi độc địa vậy đó, sao ở nhà lại để kế mẫu bắt nạt hả?"

Tô Nguyễn không thèm để ý đến hắn, lúc này Hạnh Vũ ở ngoài hô lớn một câu: "Công.. Công tử, hay là chúng ta đừng uống nữa?"

Nàng ta nhìn đống bát chất chồng cao lên mà trái tim nhảy tới cuống họng.

Uống nhiều rượu như thế, thật sự không sao à?

"Không cần lo." Tô Nguyễn trao một ánh mắt động viên cho Hạnh Vũ: "Ta nắm chắc."

---

Lại qua thêm sáu mươi bảy mươi chén, lại có mấy người ngã xuống, bây giờ trong phòng chỉ còn không tới ba mươi người.

Nơi so tài rất lớn, vì để mọi người nhìn rõ hơn, quản trò điều chỉnh một chút, để ba mươi người ngồi cách xa nhau ngồi lại cùng nhau.

Vốn dĩ bên cạnh Tô Nguyễn và thiếu niên kia không có ai, bây giờ trái phải lại có thêm hai người nam nhân trung nhiên lực lưỡng.

Mùi rượu trộn lẫn với mùi cơ thể của hai người bay tới khiến Tô Nguyễn suýt nữa đã nôn ra.

Thiếu niên thấy thế thì vui vẻ hỏi: "Tiểu huynh đệ, không chịu nổi nữa à?"

Tô Nguyễn cố nhịn sự khó chịu xuống: "Yên tâm, dù ngươi ngã xuống ta cũng sẽ không."

"Thật à? Vậy chúng ta cứ chờ xem." Trong nụ cười ngã ngớn của thiếu niên kia đã có thêm vài phần nghiêm túc mà trước đó không có.

Sau một trăm chén, lại có gần hai mươi người ngã xuống, bây giờ trong phòng chỉ còn lại mười người.

Cuối cùng, trong đáy mắt của thiếu niên đã dâng lên chút men say.

Mà Tô Nguyễn, ngoại trừ gương mặt nhỏ hơi hồng lên thì con ngươi đen láy kia vẫn trong veo như nước, không hề có chút men say nào.

Lúc này thiếu niên cũng trở nên nghiêm túc, nét cười trêи mặt cũng không còn.

Dường như hắn ta đã gặp phải đối thủ thật rồi!

Nhưng hắn ta có lòng tin, chắc chắn vị trí quán quân là của hắn ta!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi