“Cô nói với tôi chuyện cô và Bắc Minh Hạo làm gì?” Tuyết Chi hơi mỉm
cười: “Cô đi cùng anh ta thì sao, cho dù… hai người lên giường với nhau,
thì cũng liên quan gì tới tôi chứ?”
Lúc nói chuyện, ánh mắt sắc bén của cô nhìn lướt qua dấu hôn hồng
nhạt trên xương quai xanh của Đỗ Hân Dĩnh, lời nói ra miệng lại càng
thêm trào phúng.
Đỗ Hân Dĩnh, cô đang cảm thấy có nguy hiểm sao? Vậy nên mới chạy tới đây, dùng Bắc Minh Hạo để ra oai với tôi?
“Tuyết Chi, cậu đừng hiểu lầm.” Đỗ Hân Dĩnh vội vàng giải thích:
“Quan hệ của tớ với anh Hạo chỉ là bạn bè thanh mai trúc mã mà thôi,
không phải loại quan hệ mà cậu đang nghĩ đâu…”
Cô ta còn muốn nói thêm gì đó nhưng Tuyết Chi đã đưa tay ngăn lại:
“Tôi không có hứng thú biết cô với anh ta có quan hệ thế nào?”
Cô đứng dậy, lấy áo ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Lúc đóng cửa, bên trong
phòng truyền ra giọng nói lười biếng của cô: “À, phải rồi, làm phiền cô
chuyển lời với Bắc Minh Hạo, bảo anh ta đừng nói mấy câu kiểu như tôi
là duy nhất của anh ta gì gì đó, mấy câu đó sẽ khiến tôi thấy phiền lắm
đấy.”
Đỗ Hân Dĩnh cắn môi đến trắng bệch, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng tắm đầy ghen ghét.
Tin tức của Vy Hiên đưa ra thu hút rất nhiều sự chú ý.
Một người hành động không theo lẽ thường, tính tình thì quái gở sẽ
trở thành người thừa kế của Tiêu Thị sao? Anh có năng lực đảm nhiệm vị
trí đó không?
Người ngoài đưa ra đủ loại suy đoán, nhóm cổ đông cũ trong ban giám
đốc của Tiêu Thị vốn không tán thành việc Tiêu Chí Khiêm đảm nhận vị trí
kia bèn nhân cơ hội này bắt đầu phản đối công khai.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở trụ sở chính của Tiêu Thị,
Tiêu Chính Thịnh nhìn ra ngoài cửa sổ, trên bàn làm việc phía sau có để
mấy tờ báo mới trong ngày.
Một lúc sau, cửa bị đẩy ra, Bắc Minh Hạo từ ngoài đi vào, anh liếc
nhìn tờ báo trên bàn một cái, sắc mặt không hề thay đổi: “Chú Tiêu tìm
tôi sao?”
Tiêu Chính Thịnh không xoay người lại, giọng nói vang dội tràn ngập
uy hiếp: “Thím Trương nói với tôi, cậu là người dẫn phóng viên vào.”
“Đúng thế.” Bắc Minh Hạo thẳng thắn thừa nhận.
“Tại sao?” Tiêu Chính Thịnh từ từ quay lại, khuôn mặt chữ điền góc cạnh, lông mày rậm, ánh mắt kiên nghị.
Bắc Minh Hạo khẽ mỉm cười, ngước mắt nhìn thẳng về phía người đằng
trước: “Chú Tiêu, chú muốn giấu Tiêu Chí Khiêm đến bao giờ nữa?”
Tiêu Chính Thịnh cau mày, cầm tờ báo trên bàn lên: “Vì thế mà cậu để
cho phóng viên nhìn thấy bộ dạng chết tiệt đấy của nó sao? Vứt mặt mũi
của Tiêu Chính Thịnh tôi đi đâu rồi hả?!”
Trong văn phóng tổng giám đốc loáng thoáng tiếng cãi cọ, những người
làm việc bên ngoài không khỏi rụt cổ lại, tất cả đều cắm cúi làm việc
của mình, sợ phạm sai sẽ chọc sếp không hài lòng.
Không lâu sau, Bắc Minh Hạo đi ra ngoài, khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười nhạt.
Điện thoại nội bộ trên bàn thư ký vang lên, giọng nói Tiêu Chính Thịnh truyền ra: “Gọi Hà Hạnh vào đây cho tôi.”
Hà Hạnh là quản lý mảng quan hệ xã hội của Tiêu Thị, mới ngoài ba
mươi tuổi, xinh đẹp ưu nhã, khí chất lão luyện.
Cô đẩy mở cửa vào văn
phòng, gật đầu chào: “Tổng giám đốc Tiêu tìm tôi ạ?”
Tiêu Chính Thịnh quay lưng về phía cô, trầm giọng: “Thông báo với
truyền thông, Tiêu Chí Khiêm sẽ tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập của
Tiêu Thị.”
Hà Hạnh sững sờ: “Tổng giám đốc Tiêu…”
Tiêu Chính Thịnh biết cô ta muốn nói gì, giơ tay ngắt lời: “Cứ quyết như vậy, cô về chuẩn bị đi.”
Hà Hạnh hiểu rõ tổng giám đốc là người đã quyết thì sẽ không đổi ý, cũng không nói tiếp: “Vâng.”
Vy Hiên nhận được tin Tiêu Chí Khiêm sẽ tham dự lễ kỷ niệm thành lập
của Tiêu Thị liền gọi điện liên lạc với Tuyết Chi.
Bên kia, Tuyết Chi
đang xem tạp chí, lúc nhận điện thoại của Vy Hiên thì oán giận nhất
thời: “Vy Hiên, sao cậu có thể viết Tiêu Chí Khiêm thành như vậy hả? Đã
bảo cậu phải mỹ hóa lên cơ mà?”
“Đại tiểu thư của tớ ơi, cậu muốn mỹ hóa thì cũng phải có cơ sở mà mỹ
hóa chứ! Tớ không bảo anh ta dậy thì không thành công là tốt lắm rồi.”
Vy Hiên lười giải thích nhiều, nói thẳng vào chuyện chính: “Tin mới
đây, ngày kia, Tiêu Chí Khiêm sẽ chính thức ra mắt vào lễ kỷ niệm thành
lập của Tiêu Thị.”
Tuyết Chi lập tức thả tờ tạp chí xuống: “Sao nhanh vậy!”
Vy Hiên nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của cô, cười như không
cười, nói: “Con bé này, cho dù tớ không biết lý do nhưng cũng nhìn ra
cậu có hứng thú với tên đó.
Đừng trách tớ không nhắc nhở cậu trước, tiệc
rượu của Tiêu Thị nhất định sẽ có quan chức chính phủ… Được rồi, thế
nhé, tớ còn có việc, cúp đây.”
Tuyết Chi đặt điện thoại xuống, đôi mắt phượng nheo lại, phong thái yêu dã đầy công kích cũng thu liễm lại.
Bắc Minh Hạo đưa Vy Hiên tới phỏng vấn Tiêu Chí Khiêm chính là muốn
tuyên bố cho cả thế giới biết, Tiêu Chí Khiêm là một người có khuynh
hướng tự kỷ, một người như vậy không xứng làm chủ Tiêu Thị! Bây giờ, dư
luận đang xôn xao, Tiêu Chính Thịnh không còn biện pháp nào để che giấu
nữa, chỉ có thể để Tiêu Chí Khiêm ra mắt công chúng, có lẽ chỉ mất vài
phút là có thể trấn an các nhà đầu tư của ông ta.
Nhưng như vậy còn có một cái biến số là Bắc Minh Hạo, bây giờ Tiêu
Chí Khiêm chỉ cần bị thế giới bên ngoài kích thích một chút thôi sẽ bộc
lộ bản tính ngay lập tức.
Cuối cùng, chỉ sợ anh sẽ bị loại khỏi danh
sách người thừa kế vĩnh viễn, thân phận con trai duy nhất của anh cũng
không thể giúp gì được.
Bắc Minh Hạo, chiêu này của anh đủ độc.
Đôi môi đỏ đầy đặn của Tuyết Chi cong lên đầy lạnh lùng.
Đời này, có cô ở đây, mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy đâu.
Tuyết Chi quấn quýt, nũng nịu ba mình mãi mới được đồng ý dẫn cô tham
gia tiệc rượu kỷ niệm khánh thành của Tiêu Thị.
Vì chuyện này mà Nguyễn
Thanh Mai tức cực kỳ, cơ hội xuất hiện long trọng như vậy vốn thuộc về
vị phu nhân chủ tịch thành phố là bà đây, vậy mà chồng bà lại dẫn con
gái theo! Bảo bà giấu mặt mũi vào đâu đây?
Sau khi biết tin, Đỗ Hân Dĩnh cũng không báo cho Bắc Minh Hạo, cô ta
cảm nhận được sự uy hiếp của Trương Tuyết Chi, tuyệt đối không thể để
hai người họ có cơ hội gặp nhau!
Hôm kỷ niệm khánh thành của Tiêu Thị, Tuyết Chi theo ba mình tới khách sạn năm sao nơi tổ chức tiệc rượu.
Vừa mới bước chân vào đại sảnh, ánh mắt của tất cả nam giới trong sảnh đều tập trung lên người cô.
Hôm nay, Trương Tuyết Chi vô cùng xinh đẹp, lễ phục lộ vai màu đỏ sâm
panh dài chấm đất, mái tóc buộc nửa, không đeo bất kì món trang sức
nào, chỉ có một đóa hoa đào kiều diễm cài lên mái tóc.
Má thắm môi son tựa hoa đào.
Tiêu Chính Thịnh nhìn thấy Trương Hồng Khánh, tự mình ra nghênh đón:
“Chủ tịch thành phố Trương, thật vô cùng cảm ơn ngài đã dành thời gian
quý báu tới dự lễ kỷ niệm của Tiêu Thị.”
Trương Hồng Khánh cười nói: “Xí nghiệp Tiêu Thị đang là ngôi sao của thành phố chúng ta, tôi có bận mấy cũng nên tới.”
“Ha ha, Tiêu Thị có thể được như ngày hôm nay không thể không có sự ủng hộ của chính quyền mà.”
Trong lúc hai người đang trò chuyện, đôi mắt của Trương Tuyết Chi đã
quét một vòng đại sảnh nhưng vẫn không nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm.
Tiêu Chính Thịnh chú ý tới người đẹp bên cạnh chủ tịch thành phố Trương, hiếu kỳ hỏi: “Vị này là…”
“À, đây là con gái tôi, Tuyết Chi, cứ quấn lấy tôi nhất định muốn tới
tham gia náo nhiệt.
Tôi không có cách nào với con bé nên đành dẫn tới.”
Trương Hồng Khánh quay đầu: “Tuyết Chi, con mau chào chú Tiêu đi.”
“Cháu chào chú Tiêu.” Trương Tuyết Chi rất lễ phép, mỗi một cử chỉ
đều có phong thái của tiểu thư con nhà gia giáo.
Tiêu Chính Thịnh không
ngừng gật đầu khen ngợi: “Chú đã sớm nghe danh ái nữ nhà chủ tịch thành
phố Trương, đúng là hổ phụ không sinh khuyển nữ.”
Tuyết Chi cười lễ phép, cô không có hứng thú với mấy chuyện xã giao như này, bèn kiếm cớ rời đi.
Vừa mới tới sảnh tự phục vụ, liền bị ai đó vỗ nhẹ vào vai một cái, cô
quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Vy Hiên: “Vy Hiên?”
Vy Hiên bỏ đi vẻ lôi thôi lếch thếch hằng ngày, mặc vào bộ lễ phục
màu đen, mái tóc ngang lưng buộc đuôi ngựa gọn gàng, tay cô cầm một ly
cocktail, nháy mắt với Tuyết Chi: “Tớ biết ngay là cậu nhất định sẽ tới
mà.”
Tuyết Chi cười cười, nhìn xung quanh: “Tiêu Chí Khiêm đâu?”
Vy Hiên nhún vai: “Không biết.
Nhưng hôm nay anh ta là nhân vật chính, tất cả truyền thông tới đây đều vì anh ta.”
Đôi mắt Tuyết Chi cúi xuống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhất định
là Tiêu Chính Thịnh đã chuẩn bị chu toàn, hôm nay… chắc là sẽ không xảy
ra chuyện sơ suất gì đâu.
Lúc này, Vy Hiên đứng ngay sau lưng cô, khóe môi cong lên đầy thâm ý:
“Tớ sang bên kia chào hỏi mấy người đồng nghiệp một chút đã.”
“Ừ.” Lúc Tuyết Chi ngẩng đầu liền nhìn thấy Bắc Minh Hạo đang đi về phía này, trong đôi mắt thâm thúy có chút kinh ngạc.
Tuyết Chi nghiêng đầu sang chỗ khác, kéo lấy Vy Hiên: “Tớ đi cùng cậu, không ngại chứ?”
Vy Hiên nhíu mày, không nói nhiều, dẫn cô đi về phía sảnh vắng bên
kia chào hỏi mấy phóng viên đồng nghiệp.
Lông mày Bắc Minh Hạo cau chặt,
đứng sau lưng nhìn cô chằm chằm.
Sao cô lại xuất hiện ở đây, Hân Dĩnh chưa từng nói với anh mà?
Vy Hiên thấy Tuyết Chi thờ ơ, thì thầm bên tai cô: “Vị này là con riêng nhà họ Tiêu, hình như đang theo đuổi cậu.”
Tuyết Chi biết rất nhiều chuyện không thể lừa được cô ấy, cũng không
phủ nhận: “Này, đừng có tưởng đào được tin tức gì từ chỗ tớ.”
Vy Hiên cười: “Đào được hay không thì phải xem bản lĩnh tớ thế nào.”
Đúng lúc này, ở cửa xuất hiện một trận rối loạn nhỏ, mọi người không hỏi nhìn sang.
Tuyết Chi nhìn thấy người đi từ cửa vào, chỉ cảm thấy đôi mắt mình bị khóa chặt lại, hình ảnh dừng lại ngay trong một giây đó.
“Là … cậu chủ nhà họ Tiêu sao?” Đám người bàn tán ầm ĩ.
Tiêu Chí Khiêm mặc một bộ vest đen gọn gàng, giày da sáng bóng, mái
tóc rối bì được cắt sửa ngắn gọn, khuôn mặt tuấn mỹ sạch sẽ, giống như
dưới cây hoa đào ngày hôm đó, khiến người ta kinh diễm, đôi môi gợi cảm
nhếch lên một độ cong nhỏ, rực rỡ, vô song.
Nụ cười của anh rất tiêu chuẩn, không quá khoa trương cũng không hề
nhạt nhẽo, có chút hờ hững, giống như anh đặt mình ở bên ngoài phồn hoa
ồn ã, thiếu một chút xốc nổi lại thêm vài phần trong trẻo.
Dáng đi của anh rất ngay ngắn, lộ ra khí thế tự tin, mạnh mẽ, lại
giống như thu liễm lại khí khái trong xương cốt, không quá mức cao
thượng.
Từ lúc anh bắt đầu bước vào sảnh, đám người trong tiệc rượu đều nín
thở dõi theo, khó có thể tin, khác hoàn toàn với tin tức lúc trước,
không ngờ thiếu gia nhà họ Tiêu lại là người tài hoa nổi bật như vậy.
Tiêu Chí Khiêm đi về phía Tiêu Chính Thịnh.
Tiêu Chính Thịnh bắt đầu giới thiệu con trai duy nhất của mình với tất cả mọi người.
Ông ta nói những gì, Tuyết Chi không hề nghe thấy, trong mắt cô chỉ
có Tiêu Chí Khiêm.
Đôi mắt anh buông nửa, con ngươi màu lưu ly như gợn
sóng, không nhìn ra vui buồn.
Từ đầu tới cuối, anh yên lặng đứng cạnh ba mình, làm Tiêu Chí Khiêm,
con trai duy nhất của tống giám đốc Tiêu Thị, chính thức ra mắt công
chúng.
Rất nhiều thiếu nữ đỏ mặt nhìn anh.
Bắc Minh Hạo đứng trong một góc nơi ánh đèn không chiếu tới, bưng
chén rượu trong tay, nhìn cặp ba con kia đầy lạnh lùng.
Anh biết, nhất
định là Hà Hạnh mất rất nhiều công sức mới có thể khiến Tiêu Chí Khiêm
xuất hiện một cách bình thường như vậy.
Khóe môi từ từ cong lên, Bắc Minh Hạo nâng chén bên môi, khẽ nhấp một ngụm.
Trái lại, mong là Tiêu Chí Khiêm vẫn luôn bình thường như vậy mới tốt.
Sau một tràng vỗ tay nhiệt liệt, chủ tịch thành phố Trương phát biểu
đôi lời, tiệc rượu chính thức bắt đầu.
Sau đó, một chiếc bánh kem đường
kính một mét được đẩy lên, chính giữa cắm số “18”, ý nghĩ 18 năm thành
lập của Tiêu Thị, xung quay bày một chuỗi ô mai mọng nước.
Ánh đèn trong sảnh lập tức tối xuống, tụ lại ở ngọn nến trên chiếc bánh, từ từ đưa đến trước mặt Tiêu Chính Thịnh.