TRỌNG SINH QUAY VỀ BÙ ĐẮP CHO ANH


Tuyết Chi không còn lưu luyến nữa, cho dù là giờ phút này.
Cô vừa đuổi theo vừa cởi giày cao gót, chạy chân trần trên cát.
Thấy cô không thèm quay đầu lại dù chỉ một lần, Bắc Minh Hạo siết
chặt nắm tay, trán nổi gân xanh, ánh mắt lạnh lùng tàn khốc như phun
lửa, hừng hực thiêu đốt.
“Tiêu Chí Khiêm!” Tuyết Chi chạy dọc theo bãi cát, vẫn chạy mãi đến một khu vắng vẻ, ngay cả bóng dáng anh cũng không thấy.
Phía trước có một tấm biển “Nguy hiểm” được cắm xuống nhưng cô hoàn toàn không để ý, tiếp tục bước trên bãi sình.
Đá dăm dưới chân ngày càng nhiều, cắm vào chân làm chân cô đau rát
nhưng Tuyết Chi vẫn cắn chặt răng, cố nhịn đau tiếp tục tiến về phía
trước: “Tiêu Chí Khiêm? Tiêu Chí Khiêm?”
Bốn phía tối thui, sóng biển cuồn cuộn át hết tiếng gọi của cô.
Bỗng dưng cô trượt chân, cả người ngã oạch xuống bùn, riêng chân trái
thì bị kẹt vào kẽ hở bên dưới hòn đá, khiến cô điếng người khẽ kêu:
“A!”
Tuyết Chi chịu đau, vùng vẫy muốn rút chân ra nhưng chân bị kẹt cứng nên vừa động đậy đã đau muốn điếng người.
Có lẽ sự đau đớn này khiến cô mềm yếu, cũng có lẽ là vì không tìm
được Tiêu Chí Khiêm nên khiến cho cô bị khủng hoảng, cô co người lại,
thanh âm kêu to của cô bắt đầu run rẩy: “Tiêu Chí Khiêm… Tiêu Chí Khiêm!
Anh đâu rồi… Anh đang ở đâu…”
Cô rùng mình vì lạnh, trái tim cũng bắt đầu mất đi sự ấm áp, trong
trí nhớ của cô lúc này chỉ còn lại hình ảnh dứt khoát lao đi và nhanh
chóng khuất khỏi tầm mắt cô…
Cô không muốn làm tổn thương anh, không muốn.

Hết lần này tới lần
khác, người có thể khiến anh tổn thương chỉ có cô mà thôi.

Đôi mắt bi
thương của anh, anh cúi đầu gào thét, mỗi một động tác run rẩy của anh
đều khiến cô không cách nào tự kiềm chế được.
Anh sẽ trở về chứ?
Có không?
Cô cúi đầu, nước mắt lại rơi.
“Tiêu Chí Khiêm, anh ở đâu…” Cô nghẹn ngào, vùi đầu vào giữa hai đầu
gối lạnh như băng, toàn thân cô bị bao trùm giữa bốn bề hiu quạnh.

Chỉ một mình cô đối mặt với bóng tối vô tận.
Đột nhiên, bàn chân bị kẹt vào tảng đá của cô được một bàn tay cầm vào khẽ nhấc lên như thể sợ cô bị đau.
Tuyết Chi giật mình, ngẩng phắt đầu lên.
Gương mặt đẹp trai vô cùng của Tiêu Chí Khiêm chợt xuất hiện trước
mắt cô, mắt hơi rũ, nhìn chằm chằm vào bàn chân cô, đôi tay trắng như
ngọc thọc vào trong sình lầy, đào đống bùn lên.
Mắt cô tràn lệ khi nhìn anh, tim cô như thể bị điện giật, đau như thể bị kim châm vào.
Tiêu Chí Khiêm cúi đầu, tóc anh bị gió biển thổi tung, che đi đôi mắt
nên chẳng thể nhìn rõ được cảm xúc của anh lúc này.

Anh cầm bắp chân
của cô, sau đó nhẹ nhàng rút chân cô ra khỏi khe đá rồi lập tức lau khô
chân cho cô và kiểm tra một lượt xem có bị thương không, mãi đến khi
chắc chắn cô không bị trầy xước chút nào, đôi môi luôn mím chặt lúc này
mới thả lỏng hơn một chút.
“Nếu nó dám làm em bị thương anh sẽ san bằng nơi này.” Câu nói bá đạo này của anh như một người điên dịu dàng mà ngang ngược.
Nhưng cô không ghét điều đó.
Không ghét một Tiêu Chí Khiêm cưng chiều cô, dính lấy cô như sam và xem cô như bảo bối tâm can của mình!
Trong phút chốc, cô liền ôm lấy anh, hai bàn tay dính đầy bùn túm
chặt lấy áo sơ mi trắng tinh của anh, lặp lại bằng giọng nói khàn khàn:
“Không phải thương hại… Hoàn toàn không phải là thương hại… Mà vì anh
chính là Tiêu Chí Khiêm…”
Cô cũng chẳng phải là thánh nên sẽ không thương cảm một người đến mức
đặt hết tâm tư vào người đó! Bất kể cô đã nói gì hay làm gì thì tất cả
chỉ vì người đó là Tiêu Chí Khiêm đã từng yêu cô đậm sâu, thương cô vô
cùng.
Lòng bàn tay ấm áp của anh chầm chậm xoa lên lưng cô, nhẹ nhàng, cẩn
thận từng ly từng tý, lộ rõ không tin tưởng khiến người ta đau lòng.
Gương mặt lạnh như băng chầm chậm vùi vào gáy cô, hơi thở run rẩy, vòng
tay siết chặt, càng lúc càng chặt hơn, như sợ vụt mất…
Rời khỏi khu vực không người, rời luôn bãi biển và ra đến đường cái rồi mà Tiêu Chí Khiêm vẫn còn cõng Tuyết Chi.
Ghé vào trên lưng của anh, Tuyết Chi có chút ngượng ngùng nói: “Tiêu
Chí Khiêm, anh thả em xuống được rồi, chân của em không sao hết, em có
thể đi được.”
“Không được.” Anh chỉ dùng hai chữ cụt lủn để phản bác lại thỉnh cầu của cô.
Tuyết Chi quýnh lên: “Nhưng… Em nặng lắm!”

Anh mỉm cười: “Không nặng, lưng của anh khỏe lắm.”
Tuyết Chi bất đắc dĩ chớp mắt một cái, cãi nhau với anh chẳng khác
nào ông nói gà bà nói vịt nên cô dứt khoát gục đầu lên vai anh, khép hờ
đôi mắt, nhìn vào màn đêm xa thẳm, thảnh thơi đung đưa hai chân.
Gió đêm thổi qua rất mát, mang theo mùi hương của cô bay vào mũi anh,
anh khẽ mím môi cười, hai chân bước chậm lại, chỉ hận là con đường này
không thể kéo dài mãi mãi.
Chỉ có anh và cô.
Phía trước là một chiếc sedan màu đen đậu ven đường, có một người đàn ông mặc áo khoác màu đen đang đứng đó chờ.
Thấy Tiêu Chí Khiêm đi tới, liền mở cửa xe ra.
Tuyết Chi đang nằm trên lưng Tiêu Chí Khiêm, thò đầu ra, lúng túng chào anh ta: “Chào anh, Phi Phong.”
Khóe miệng Khắc Phong khẽ giật giật rồi máy móc chào hỏi coi như đáp
lại, anh để ý thấy Tiêu Chí Khiêm bị dính bùn từ trên xuống dưới liền
cau mày: “Cậu chủ Tiêu, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Tuyết Chi nhìn ra được, anh ta rất tôn sùng Tiêu Chí Khiêm chứ không
chỉ đơn giản là vệ sĩ nên lại càng thêm tò mò về thân phận của anh ta.
Tiêu Chí Khiêm nhẹ nhàng thả Tuyết Chi vào ghế sau rồi thản nhiên nói: “Không có gì.” Sau đó cũng lập tức ngồi vào: “Đi thôi.”
Khắc Phong thật ra cũng chẳng phải là người nhiều lời nên cũng ngồi vào ghế tài xế và khởi động xe.
Tuyết Chi đi chân trần nên mặc dù dưới chân có trải thảm thoái mái
nhưng Tiêu Chí Khiêm lại nâng hai chân cô lên, trực tiếp gác lên đùi
mình chứ không cho cô dẫm lên đất.

Tuyết Chi tựa lưng vào cửa xe, gương
mặt có chút ửng hồng, ngại ngùng nhìn sang hướng khác, nói khẽ: “Dưới
sàn không lạnh.”
Tiêu Chí Khiêm mắt điếc tai ngơ, hai tay ra vẻ vô ý đặt trên bắp chân
của cô, nhiệt độ lòng bàn tay sưởi ấm là da.

Ngón tay lại càng vô tư
vuốt ve một cách khẽ khàng, cảm xúc nhẵn nhụi trơn bóng khiến người ta
yêu thích không nỡ rời tay.
Sắc mặt của Tuyết Chi lại càng đỏ hơn, đỏ đến tận cổ, cô cố gắng giữ
cho hơi thở đều đặn, hai chân mất tự nhiên động đậy hai cái, bất ngờ

chạm vào bắp đùi của anh rồi lập tức chạm phải nơi nào đó…
Có cảm giác như nơi đó cứng lên khiến Tuyết Chi đột nhiên cứng đờ,
không dám cử động nữa, ngại đến mức chỉ hận không thể chui xuống gầm xe.
Cô lập tức nghiêng đầu qua chỗ khác, làm bộ thưởng thức cảnh sắc bên
ngoài, đôi hàng mi thanh tú cong vút, gương mặt đỏ như máu, hai tay nắm
chặt thành quyền.

Chết tiệt, tại sao cô lại sơ ý như vậy chứ? Tiêu Chí
Khiêm chẳng lẽ cho rằng cô… cô cố ý sao?
Có nên giải thích không?
Thế nhưng, biết nói thế nào đây? Cũng không thể nói với người ta rằng, xin lỗi, em vô tình đụng trúng “thằng nhỏ” của anh…
Trời ơi là trời, xấu hổ chết mất!
Những hành động nhỏ nhặt của cô đều không qua được mắt anh, Tiêu Chí
Khiêm nở nụ cười giễu cợt rồi bất chợt sáp lại gần cô.

Tuyết Chi lại
càng hoảng sợ, quay đầu lại, suýt chút nữa là đạp vào mũi anh, cô vội
vàng lui ra phía sau, lưng dựa hẳn vào cửa xe, thấy anh đột nhiên sáp
lại gần, cô hoảng đến mức tim đập mạnh: “Anh…”
Anh nhìn đôi gò má sắc sảo của cô, trong ánh mắt anh chậm rãi lộ rõ
nét cười, đôi môi hồng nhuận, giọng nói quyến rũ lại càng khiến người ta
mê mẩn: “Nhớ kỹ, anh cũng là của em, tất cả mọi thứ của anh đều là của
em.

Bao gồm cả… cơ thể của anh.”
“Ực.”
Tuyết Chi thình lình nuốt một ngụm nước bọt, cô bị giật mình vì ánh
mắt như thiêu như đốt của anh.

Tiêu Chí Khiêm của bây giờ chẳng khác nào
yêu nghiệt, mời mọc cám dỗ người ta một cách trần tục như vậy ai mà
kháng cự lại nổi.
Cô vội vàng đổi chủ đề: “Anh đến đây chỉ để tìm em thôi sao?”
Đề cập đến chuyện này, Tiêu Chí Khiêm liền lùi lại, dựa vào cửa sổ
nhìn ra bên ngoài, một lúc lâu, mới trầm giọng nói: “Anh ta vừa mới hôn
em.”
Đôi mắt đẹp của Tuyết Chi cụp xuống, hờ hững nói: “Nụ hôn ấy cũng như kẻ đó chẳng có ý nghĩ gì cả.”
Tiêu Chí Khiêm trong phút chốc liền ngoảnh đầu sang, nhìn thẳng cô,
mép khẽ nhếch lên sau đó chỉ lên môi mình, cố chấp nhìn cô, nói rành rọt
từng từ: “Anh cũng muốn.”
Tuyết Chi ngơ ngác rồi lập tức lắc đầu lia lịa: “Không được.”

Tiêu Chí Khiêm cắn bờ môi hồng nhuận, hai tay giống như vô tình lại
tiếp tục vuốt ve bắp chân cô: “Anh ta được còn anh thì không được, anh
ta có thể ôm có thể hôn còn anh thì không được ôm cũng không được hôn…”
Lòng bàn tay của anh mang theo hơi ấm trêu ngươi, ngọn lửa lan tràn,
Tuyết Chi giật mình vội rút chân về, toàn thân nép vào một góc, cố gắng
nói rõ: “Tiêu Chí Khiêm, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu…”
Tiêu Chí Khiêm mở to đôi mắt sáng, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm: “Tuyết Chi, em… thích anh ta?”
Tuyết Chi giật mình, khựng lại nhìn anh rồi chẫm rãi nhưng dứt khoát lắc đầu.
Tiêu Chí Khiêm cuối cùng cũng mỉm cười, nhoài người về phía trước,
hít hà hương thơm trên người cô, sảng khoái nheo mắt lại: “Vậy thì
được.”
Khắc Phong nhướng mày nhìn qua kính chiếu hậu, chỉ có anh ta mới nghe ra hàm ý của câu này.
Xe lái đến trung tâm thành phố, đèn đuốc sáng choang, vẫn phồn hoa như ngày nào.
Tiêu Chí Khiêm kêu Khắc Phong dừng lại, anh bế Tuyết Chi xuống xe,
rồi đi thẳng vào một cửa hàng giày.

Tuyết Chi mắc cỡ cúi đầu khi cảm
nhận được ánh mắt của mọi người đang nhìn mình, cô thỏ thẻ kháng nghị:
“Tiêu Chí Khiêm, đang ở giữa đường! Em xin anh thả em xuống được không?
Anh làm vậy… kỳ lắm!”
Tiêu Chí Khiêm chẳng thèm để ý đến những người xung quanh, họ thích
xem thì liên quan gì đến anh chứ? Bế Tuyết Chi vào tiệm giày, anh nhìn
chung quanh một vòng rồi chọn cho cô một đôi giày thể thao màu trắng,
không những đẹp mà còn mang rất thoải mái.
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình tiếp đón, anh liền nói kích cỡ giày cô mang, Tuyết Chi giật mình: “Sao anh biết?”
Anh vừa nhìn đôi giày đó vừa nói: “Vừa rồi có sờ qua.”
Nhân viên cửa hàng tủm tỉm rời đi.
Tuyết Chi lúc này rất xấu hổ nhưng cũng đành bất lực, cô đã biết ở cùng Tiêu Chí Khiêm thì phải vứt đi hai chữ rụt rè.
Vừa xỏ vào đôi giày mà anh chọn liền có cảm giác vô cùng thoải mái, cô đi tới đi lui rồi hài lòng cười: “Rất đẹp.”
Tiêu Chí Khiêm quẹt thẻ xong quay lại, cô liền kéo anh ra bước nhanh ra ngoài: “Món quà này em đã nhận.”
Cô quay sang cười với anh: “Có điều em cũng muốn tặng anh một thứ.”
Anh nhướng mày, không hỏi mà cứ để mặc cô lôi đi.
Khắc Phong thấy cậu chủ Tiêu đi ra liền chậm rãi lái xe theo.
Tuyết Chi kéo Tiêu Chí Khiêm vào một cửa hàng điện thoại, cúi người,
đôi mắt xinh đẹp và quyến rũ chớp chớp rồi chỉ tay vào chiếc di động màu
đen chính giữa: “Tôi muốn cái này.”
Cô khăng khăng tự trả tiền, lại còn cố ý chọn một số điện thoại đẹp,
rồi xoay sang nhét điện thoại vào tay Tiêu Chí Khiêm, Tuyết Chi cười:
“Đây là em tặng cho anh đấy, nhận rồi thì không được quăng đi đâu đó!
Nhớ chưa?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi