TRỌNG SINH QUY PHỤC TỔNG TÀI LẠNH LÙNG


Về làm dâu Chu Gia không được bao lâu mà Mộc Như Ý trông giống người phụ nữ của gia đình hẳn, cũng may dịp này được nghỉ hè nên cô ta cũng không phải đến trường.

Nhưng ở nhà ngày nào là mẹ chồng lại nói bóng nói gió rồi cố ý gây đủ thứ chuyện, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có việc Mộc Như Ý là con nuôi Mộc Gia, khinh thường Mộc Như Ý không có tiền đồ, nói Chu Hạo Hiên ngu ngốc khi lấy một cô vợ ăn không ngồi rồi, học hành còn dang dở chẳng được tích sự gì…Mộc Như Ý phải cố nhẫn nhịn chịu đựng những điều đó từ mẹ chồng vì cô ta thật lòng yêu tên Chu Hạo Hiên đó, nhưng Mộc Như Ý đã dần tỉnh mộng, tưởng chừng sau đám cưới trong mơ sẽ là những ngày tháng hạnh phúc, tưởng rằng bản thân sẽ một bước lên tiên không còn là cái bóng của Mộc Gia nữa sẽ đường đường chính chính là Chu thiếu mà bao người kính nể nhưng không ngay cả Chu Hạo Hiên cũng đã bắt đầu coi cô ta là kẻ vô dụng, là công cụ để hắn phát ti3t.

Chính vì thế Mộc Như Ý dần dần suy tính nhiều hơn, cô ta muốn chứng tỏ cho Chu Hạo Hiên biết giá trị của cô ta.

-“ Sau này! Mộc Gia sẽ là của mình, sẽ không ai dám coi tường mình nữa cả…”
Tại Chu Gia, Mộc Như Ý đang ngồi soi ngắm vẻ đẹp của bản thân trước gương, cô ta xịt một chút dầu thơm lên người, vốn dĩ cô ta muốn xoá đi những mùi dầu mỡ trên cơ thể, cả ngày Mộc Như Ý chỉ dám quanh quẩn tại khu bếp của gia đình chồng, dù rất chán ghét nhưng cô ta đâu thể làm gì hơn, vì biết thân phận của bản thân và không muốn nghe mẹ chồng chỉ trích thêm nữa.

Cánh cửa phòng ngủ bật mở, Chu Hạo Hiên loạng choạng bước vào, trên người hắn nồng nặc mùi rượu, hắn tiến lại gần Mộc Như Ý kéo mạnh ả ta về phía chiếc giường ngủ kingsize, không một chút nhẹ nhàng Chu Hạo Hiên xé toạc bộ váy ngủ của Mộc Như Ý, hắn điên cuồng ngấu nghiến cơ thể của ả, Mộc Như Ý cũng chiều theo, giường như cô ta cũng đã quen với hành động này của hắn.

Chỉ vài phút sau, thân thể cả hai tr@n truồng cuốn lấy nhau, Chu Hạo Hiên điên cuồng ngấu nghiến bộ ng ực đ ẫy đà của ả, bên dưới lần tìm chỗ tư mật rồi mạnh mẽ đâm thẳng vào bên trong, Mộc Như Ý ưỡn cong người hưởng thụ, những nhịp vào ra bắt đầu mạnh dần, trong căn phòng giờ đây toàn là những tiếng r3n rỉ những tiếng thở đầy d*c vọng, bên dưới chạy nước rút, Chu Hạo Hiên cứ thế bắn từng đợt từng đợt tinh khí nóng hổi vào sâu bên trong người Mộc Như Ý, xong chuyện hắn vô thức nằm vật xuống ôm lấy Mộc Như Ý rồi ngủ ngay sau đó, vật bên dưới cũng không thèm rời khỏi nơi tư m@t của ả.

Sáng hôm sau, vì tối qua uống nhiều nên Chu Hạo Hiên tỉnh dậy khá sớm, bụng hắn cứ cồn cào nên chẳng thể ngủ thêm.

nhìn Mộc Như Ý vẫn đang say giấc nồng gương mặt Chu Hạo Hiên trở nên lạnh băng, nét mặt như đang suy nghĩ điều gì đó rồi cũng đứng dậy bước vào nhà tắm.

Sau khi tắm xong, Chu Hạo Hiên với chiếc áo choàng tắm đi ra, trên tóc vẫn còn đọng vài giọt nước.

Hắn ngồi lại chiếc ghế cạnh ban công, nhìn ngắm khung cảnh khuôn viên trên tay cầm thêm điếu thuốc nghi ngút khói, vừa hút hắn vừa đưa mắt nhìn xa xăm.

Mộc Như Ý lúc này cũng dần tỉnh, sáng sớm Chu Hạo Hiên đã ngồi ở ban công, mùi thuốc lá còn phản phất trong không khí khiến cô ta có chút lạ lẫm.
-“ Sáng sớm đã ngồi đây hút thuốc, chồng của em gặp phải chuyện gì hay sao?”

-“ Dậy rồi hả?”
Chu Hạo Hiên dập điếu thuốc rồi kéo tay Mộc Như Ý để cô ta ngồi gọn trong lòng.
-“ Có chuyện gì không vui hả?”
-“ Không có! chỉ là công việc có chút trục trặc.”
-“ Ở công ty gặp phải chuyện gì sao?”
-“ Dạo này chẳng có ý tưởng phát triển gì mới mẻ, các nhà đầu tư không còn hứng thú với chiến lược cũ nữa, cứ đà này họ sẽ rút vốn khỏi Chu Thị mất.”
nghe đến đây Mộc Như Ý ôm Chu Hạo Hiên vỗ về trấn an hắn.
-“ Rồi sẽ có cách giải quyết mà.”
đó cũng chỉ là lời động viên tạm bợ, thực sự Mộc Như Ý cũng không biết làm gì để giúp đỡ chồng mình cả,
-“ Mà em biết tin gì chưa?”

-“ Tin gì?”
-“ Chân ba em bị chấn thương nhẹ.”
-“ Hả??? không ai nói với em chuyện này?”
-“ Thôi, anh xuống nhà ăn sáng trước đây!”
Chu Hạo Hiên rời khỏi phòng để lại Mộc Như Ý với muôn vàn suy nghĩ.

Mộc Vân Thiên bị tai nạn rạn xương mà cũng chẳng ai thèm nói cho cô ta biết, có phải gả cô ta đi lấy chồng là niềm vui của Mộc Gia chăng? có phải họ không còn coi cô ta là con cái của Mộc Gia nữa? muôn vàn suy nghĩ hiện ra trong đầu khiến Mộc Như Ý ngồi thẫn thờ hồi lâu, trước khi rời khỏi phòng Chu Hạo Hiên còn quay lại nhìn Mộc Như Ý, gương mặt lạnh tanh lạ lẫm…


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi