TRỌNG SINH QUY PHỤC TỔNG TÀI LẠNH LÙNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


- “ Ừm, là mình đây!”
Vừa hay lúc này Hạ Tiểu Yên đang đi loanh quanh tìm cô, thấy khung cảnh nhốn nháo trước mặt lại thấy Tuệ San đang ở đó, Tiểu Yên vội vàng đi đến.
- “ Tuệ San….

có chuyện gì vậy? cậu không sao chứ?”
- “ Không! người có sao là cậu ấy, áo vest bị ướt mất rồi.”
Hạ Tiểu Yên nhìn sang người đàn ông, cô ấy cũng phải trố mắt ngạc nhiên.
- “ Hác…Hác Kiến Vũ??? là cậu thật sao?”
- “ Ừm! lâu rồi không gặp.”
Lúc này Mạc Phong Thần và Lưu Hàn Thiên cùng bước đến, Tô Lạc Lạc có chút e dè nhưng thái độ cô ta chẳng mấy thay đổi, Tô Lạc Lạc rời đi ngay lập tức.

Mạc Phong Thần nhìn qua là đã biết chuyện gì xảy ra, anh định tiến tới nói chuyện với Tô Lạc Lạc nhưng khi thấy Hác Kiến Vũ đứng gần Tuệ San, sự chú ý của Mạc Phong Thần đã đổ dồn về hai người họ, anh liền kéo Tuệ San về phía mình, Hác Kiến Vũ vẫn nhìn Tuệ San không thôi, tự dưng Hạ Tiểu Yên nghe thấy mùi thuốc súng, sự đấu đá đang dần hiện rõ trong ánh mắt hai người đàn ông.

Tuệ San vẫn chẳng mảy may biết gì

- “ Hác Kiến Vũ, áo cậu ướt hết rồi này,…”
- “ Ừm! không sao đâu! cậu đừng lo.”
thấy cô quan tâm người đàn ông khác như vậy Mạc Phong Thần có chút ghen tức nên anh tự tuyên bố chủ quyền.
- “ Chắc là vợ tôi cũng không lo lắm đâu!”
- “ Vợ??? cậu kết hôn khi nào thế Tuệ San?”
- “ À …mình…”
- “ Cũng sắp rồi! lúc đó chúng tôi sẽ gửi lời mời đến Hác Thiếu!”
nghe đến đây cả đám đều ngạc nhiên trừ Mạc Phong Thần, Hác Kiến Vũ nghe xong chợt buồn, ánh mắt đầy tiếc nuối nhìn Tuệ San, còn Hạ Tiểu Yên ngạc nhiên đến nỗi không ngậm được miệng, Lưu Hàn Thiên phải lấy tay che miệng cô ấy lại.

Mọi người xung quanh cũng bắt đầu xì xào to nhỏ.

Chợt Tuệ San lên tiếng hỏi nhằm cố phá vỡ bầu không khí gượng gạo.
- “ Hai người biết nhau hả?”
- “ Mạc Tổng tài năng như vậy ai mà không biết chứ? mình chỉ không ngờ Mạc Tổng là chồng của cậu….”
- “ À ừm….hì hì…”
Tuệ San chẳng biết nói gì nên đành cười trừ.

Chợt Mạc Phong Thần lên tiếng khiến cô và Tiểu Yên ngạc nhiên vô cùng.
- “ Hác Thiếu đây chính là chủ mới của Chu Thị!”
- “ Há….

há? Mạc Tổng nói gì cơ?” Hạ Tiểu Yên gặng hỏi lại, cả Tuệ San và Tiểu Yên đều không thể tin nổi.

Không ngờ rằng người bạn lâu năm thời đi học lại giàu đến như vậy, mua lại cả một tập đoàn lớn cũng không phải là đơn giản.
- “ Này! cậu giàu từ khi nào thế? có phải gia đình cậu bên nước ngoài mở công ty lớn đúng không? hay là ba cậu làm chủ tịch nhỉ?” -Hạ Tiểu Yên nhanh nhảu hỏi khiến Hác Kiến Vũ và Tuệ San cười không ngừng, chỉ có Mạc Phong Thần và Lưu Hàn Thiên là không cười mà thôi, Lưu Hàn Thiên cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu khi Hạ Tiểu Yên quan tâm quá nhiều về Hác Kiến Vũ.


Không để Tiểu Yên hỏi xong Lưu Hàn Thiên đã xin phép rời đi trước và Hạ Tiểu Yên cũng bị kéo đi ngay sau đó.

Mạc Phong Thần cũng nhân cơ hội tách cô ra khỏi Hác Kiến Vũ.
- “ Thật thứ lỗi, bây giờ chúng tôi có việc rồi, chắc tôi và vợ tôi đi trước vậy.”
- “ Hửm??? làm gì có…”
không để Tuệ San nói hết Mạc Phong Thần đã kéo cô rời đi, Tuệ San chỉ kịp quay lại vẫy tay chào Hác Kiến Vũ, Hác Kiến Vũ cũng cười tươi chào lại nhưng khi cô đi khuất hẳn Hác Kiến Vũ mới lộ ra vẻ mặt buồn rầu pha chút tiếc nuối.

Chợt một giọng nói vang lên khiến Hác Kiến Vũ phải quay lại nhìn.
- “ Thích cô ta sao?”
- “ Cô chính là người cố ý hắt rượu vào người Tuệ San?”
- “ Phải! là tôi!”
- “ Vậy sao cô lại còn đứng đây? chẳng lẽ lại muốn gây chuyện?”
- “ Tôi thấy chúng ta có cùng chí hướng đó chứ!”
- “ Chí hướng?”
- “ Nhìn ánh mắt của cậu là tôi đã biết cậu thích con nhỏ Tuệ San đó!”
- “ Ừm thì sao?”

- “ Rất dứt khoát! tôi rất thích kiểu người như vậy.”
- “ Vào thẳng vấn đề đi!”
- “ Tôi yêu người đàn ông tên Mạc Phong Thần, còn cậu thích con nhỏ Tuệ San, chúng ta nên hợp tác để tách họ ra, có như vậy thì chúng ta mới có được người chúng ta muốn.”
- “ Ý kiến hay đó! nhưng xin lỗi tôi không phải người mưu mô tính toán phá hoại hạnh phúc của người khác như cô.”
- “ Chính con nhỏ Tuệ San đó là người chen vào giữa tôi và Mạc Phong Thần.”
- “ Tôi đâu thấy Mạc Phong Thần để cô vào mắt? nếu như anh ta yêu cô thì tại sao Mạc Phong Thần lại tuyên bố với mọi người và cả tôi rằng Tuệ San là vợ anh ta kia chứ?”
- “ Tuệ San chỉ là người thay thế mà thôi!”
- “ Cho dù là thay thế hay không thì tôi cũng chẳng quan tâm, nếu cô mà dám động vào Tuệ San thì hậu quả sẽ tệ lắm đó!”
nói xong câu đó Hác Kiến Vũ cũng lẳng lặng rời đi, để lại Tô Lạc Lạc với nỗi căm tức đến phát điên nhưng xung quanh rất đông người nên cô ta đành kìm nén lại.
- “ Tại sao… tại sao ai ai cũng muốn bảo vệ nó chứ???”
Trước khi ra về Hác Kiến Vũ có quay lại đảo mắt xung quanh để cố tìm Tuệ San trong biển người, dù Hác Kiến Vũ thích cô nhưng anh ta lại chẳng thể dũng cảm thổ lộ, trước là Chu Hạo Hiên còn bây giờ là Mạc Phong Thần, việc mua lại Chu Thị cũng là vì Tuệ San nhưng chắc rằng tâm ý của Hác Kiến Vũ chỉ có mình anh ta biết mà thôi.
- “ Nếu cậu hạnh phúc thì mình sẽ chúc phúc cho cậu! nhưng nếu Mạc Phong Thần làm tổn thương cậu thì mình sẽ giữ cậu bên mình bằng mọi giá…”
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi