TRỌNG SINH SAU BẠCH NGUYỆT QUANG HÔN TA

Tô Duyệt Cẩn sâu kín mà nhìn về phía Diệp Tử Ninh, rồi sau đó nói: "Mình sẽ truyền đạt đúng lời của cậu cho Tần tổng."

Diệp Tử Ninh nháy mắt suy sụp, "Đừng, Tô Tô mình sai rồi, cậu tạm tha cho mình lần này đi." Nhưng mà, Diệp Tử Ninh trực tiếp duỗi tay ôm lấy bả vai Tô Duyệt Cẩn, nhẹ nhàng lắc lắc người cô một chút, nói tiếp, "Mình nói này Tô Tô, hiện tại cậu đã bắt đầu khuỷu tay quẹo ra ngoài rồi đúng không, nhìn dáng vẻ của Tần tổng chắc không phải cái gì cũng chưa làm đi, mình chính là người nhà mẹ đẻ. Cậu lại đối với tôi như vậy?"

Tô Duyệt Cẩn xụ mặt đem tay Diệp Tử Ninh đẩy ra, rồi sau đó làm như giận giữ nói: "Cậu vẫn là là nên tự kiềm chế chính mình lại đi, bát quái như vậy."

"Mình làm sao chứ, mình vẫn tốt mà." Diệp Tử Ninh vẻ mặt mạc danh.


"Cậu khá tốt, đạo diễn Liêu gọi cậu kìa, mau đi đi." Tô Duyệt Cẩn nói cho có lệ, chọc đến Diệp Tử Ninh kỳ quái mà nhìn cô thêm vài lần, lúc này mới chạy đến chỗ quay.

Chờ đến khi cảnh quay bắt đầu, Tô Duyệt Cẩn mở quyển sách đã chuẩn bị trước, bắt đầu nghiêm túc đọc.

Quyển sách này là thứ duy nhất mà Tô Duyệt Cẩn mang từ chính ngôi nhà của mình đến, nó là cuốn sách mà mẹ của Tô Duyệt Cẩn - Giang Mạch Nhiên thích nhất, đồng thời cũng là di vật của bà. Quyển sách này là do chính Giang Mạch Nhiên viết, bà viết thế gian vạn vật, viết những điều to lớn nhỏ bé, cũng không viết tình cảm, hay bất kỳ thứ thế tục vào.

Trong ấn tượng của Tô Duyệt Cẩn, bà là một người cực kỳ ôn nhu, nhưng bút pháp của bà lại lạnh băng, mang theo một tia ý vị. Trước kia, Tô Duyệt Cẩn chưa bao giờ muốn hiểu về bà, nhưng hiện tại, cô muốn một lần nữa tìm hiểu.


Đây không chỉ là vì Giang Mạch Nhiên, mà cũng là vì bản thân Tô Duyệt Cẩn.

Bên cạnh chuyện của Tần tổng, sinh hoạt của Tô Duyệt Cẩn, đóng phim cùng với kiếp trước có chút gì khác biệt, ngay cả khi Tô Duyệt Cẩn luôn nhìn chằm chằm tìm kiếm nhưng nữ nhân kia đều không có xuất hiện, đương nhiên, Tô Duyệt Cẩn vốn dĩ cũng không biết rốt cuộc khi nào cô ta xuất hiện.

********

Thời gian trôi qua, thật nhanh, Giáng Thành nghênh đón trận đầu tuyết đầu mùa. Tuyết bay lả tả rơi xuống, thừa dịp cơ hội này, người của đoàn phim rất nhanh bắt đầu chụp cảnh tuyệt đẹp này.

Đó là thời điểm Uất Trì Giác từ biên giới trở về kinh thành, thế cục ở biên giới tạm thời ổn định, Uất Trì Giác rốt cuộc có cơ hội hồi kinh, thu đông năm đó quân địch tập kích quấy rối thường xuyên, đại bác bẫy rập bao quanh đầy chiến hào, Uất Trì Giác đều quản rất tốt.


Uất Trì Giác một mình một người cưỡi ngựa đi qua tuyết trắng bao trùm kinh thành, thiếu niên môi hồng răng trắng, tự nhiên thu hút không ít ánh mắt chú ý dõi theo. Tuyết bay tán loạn, người đi trên đường ít ỏi, thiếu niên côi cút như tùng bách, giữa mày sương lạnh làm cả người càng thêm cô lãnh, gió thổi áo choàng bây lất phất, lộ ra màu đỏ tươi dưới lớp lót, đẹp thì đẹp đó, lại mang theo vài phần hương vị trí mạng.

Uất Trì Giác một đường tiến vào kinh thành, vừa đến cửa hoàng thành đã bị cản trở. "Vương gia, trong thành không thể cưỡi ngựa, thỉnh ngài đi bộ vào, kiếm mong ngài đưa lại cho tôi giữ."

Tầm mắt Uất Trì Giác đăot quanh trên người hai thị vệ một vòng, nhẹ nhàng cong lên khóe miệng, xoay người xuống ngựa.

Thị vệ đưa tay, lòng bàn tay hướng về phía trước, làm động tác tiếp nhận đồ.
Uất Trì Giác đem kiếm cởi xuống đặt trên tay thị vệ, sau đó nắm lấy chuôi kiếm, nhanh chóng rút kiếm cắt vào yết hầu của tên thị vệ kia, máu tươi lập tức bắn ra, rơi xuống nền tuyết trắng tinh, hồng đến chói mắt.

Uất Trì Giác rũ mắt nhìn màu hồng nhạt trên tuyết, giữa mày ngưng sương lạnh, màu đen nơi đáy mắt phảng phất nhiễm màu đỏ, điểm điểm ý cười nổi lên, nhìn yêu dị, "Đồ vật tiên vương ban tặng là thứ để các người chạm vào sao."

Tên thị vệ còn lại sợ tới mức quỳ gối trên mặt đất, "Cầu Vương gia tha cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân......"

Uất Trì Giác không để hắn nói hết lời, chỉ là đem dây cương buông ra, sau đó cười như không cười mà mở miệng nói: "Ngựa của ổn vương, liền giao cho ngươi."

"Dạ, dạ."

Uất Trì Giác không thèm nhìn hắn, mang theo thanh kiếm nhiễm máu cất bước đi vào trong hoàng thành, mặt mày không chút cảm xúc, đầu vai là một lớp tuyết mỏng, phảng phất một cái chớp mắt liền thư tẫn một đời mênh mông.
Uất Trì Giác đi trong không bao lâu, liền bị một đội Ngự lâm quân vây quanh.

"Vương gia, thỉnh ngài buông vũ khí."

Uất Trì Giác làm lơ tất cả bọn họ, tiếp tục tiến về phía trước, nhóm vệ binh cũng chỉ có thể đi theo.

Không bao lâu, Uất Trì Giác liền thấy hoàng đế.

"Vĩnh Vương, ngươi nháo đủ chưa?" Hoàng đế đứng cách đó không xa, tức giận trừng to mắt, lạnh lùng nói.

Uất Trì Giác buông tay, kiếm trong tay rớt trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thân kiếm sắc bén chói loà trong ánh nắng.

Hoàng đế cả kinh, theo bản năng lui về phía sau một bước, sau đó mới phát giác mình bị hành vi đó làm cho khiếp sợ, đôi tay chắp ra phía sau, nắm chặt.

Uất Trì Giác nhẹ nhàng cong lên khóe miệng, ngữ điệu mềm nhẹ, như đang nói lời âu yếm, "Bệ hạ, thần biết tội."

"Biết sai là tốt, phạt ngươi đóng cửa ăn năn một tháng." Sắc mặt hoàng đế tốt hơn một chút, trầm giọng nói.
Nhưng mà, ngay lúc này, vô số người mặc áo đen từ trên nóc các kiến trúc xung quanh thò đầu ra, kéo căng dây cung, mũi tên nhắm ngay hoàng đế.

Thần sắc hoàng đế kinh ngạc, "Làm càn, ngươi muốn tạo phản sao?"

"Bệ hạ, người còn một cơ hội cuối để phán phạt." Uất Trì Giác cười nhạt, biểu tình ôn nhu ấm áp, lời nói lại lộ ra hàn ý.

Hoàng đế cắn răng, rũ xuống con ngươi, đầu óc nhanh vận chuyển.

"Thế nào, muốn điều vệ cấm quân đến đây sao? Ngài có thể thử xem, đến cùng là bọn họ nhanh, hay là mũi tên nhanh. Hoặc là, bệ hạ có nguyện ý cùng thần làm một cuộc giao dịch mạng đổi mạng không?" Uất Trì Giác cười như không cười, vẻ mặt thập phần bình tĩnh, cùng bọ dạng hoảng loạn của hoàng đế đối lập hoàn toàn.

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Hoàng đế phẫn nộ cực kỳ, nhưng cũng chỉ có thể nỗ lực áp xuống tức giận, tận lực làm ra vẻ chính mình không chật vật.
Uất Trì Giác nhíu mày, dưới con mắt đánh giá của hoàng đế, ngữ điệu hơi có chút tiếc nuối, "Bệ hạ không chịu sửa án?" Uất Trì Giác nâng một bàn tay lên, ra hiệu cho người bắn tên.

"Chờ, từ từ." Hoàng đế cuống quít mở miệng.

Nhưng cũng không có tác dụng, khoảnh khắc tay Uất Trì Giác thả xuống, "Bắn tên."

Đồng tử hoàng đế sậu sục, nhưng mà sau khi bình tĩnh, lại phát hiện mũi tên bắn ra vây quanh bọn thị vệ đúng cạnh Uất Trì Giác.

Uất Trì Giác khom lưng nhặt thanh kiếm trên mặt đất, mặt mày nhu hòa mà nhìn hoàng đế, ý cười nơi khóe miệng lạnh băng, "Hiện tại, chỉ còn lại hai chúng ta, bệ hạ."

"Ngươi...... Ngươi bình tĩnh một chút......" Hoàng đế lui về phía sau một bước, ninh mày nói.

Uất Trì Giác hơi nghiêng đầu, ý cười thật sâu, "Thần, không bình tĩnh sao?"

"Người đâu! Hộ giá!" Hoàng đế gọi lớn, sau đó liền cuống quít bỏ chạy về phía điện.
Uất Trì Giác đứng im tại chỗ, cười mà nhìn hoàng đế chạy trốn, sau một lúc lâu, mới buồn bã nói: "Thật là, không ngoan." Nói, kiếm trong tay kéo lê trên mặt đất, phát ra một tiếng roẹt roẹt.

Hoàng đế ngã ngồi trên mặt đất, lòng còn sợ hãi.

Uất Trì Giác chậm rì mà hướng về phía hoàng đế đi đến, nhàn nhạt mở miệng: "Đừng hiểu lầm, bệ hạ, thần không có ý muốn hành thích vua đâu."

"Vậy ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Hoàng đế vừa nói, vừa liếc mắt nhìn thanh kiếm bên cạnh, tựa hồ nung nấu tâm tư.

"Bệ hạ, Ngự lâm quân đều đã được đổi thành huyền giáp vệ của thần, sau này, thần sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ hoàng cung, bệ hạ yên tâm, thần chắc chắn trung thành tận tụy đến chết mới thôi." Uất Trì Giác không chút để ý mà mở miệng.

Hoàng đế ngẩn ra, lúc sau phản ứng lại liền suy sụp mà ngồi xuống trên mặt đất.
Tuyết bay đầy trời, Uất Trì Giác xoay người rời khỏi hoàng cung, gió thổi tung lớp áo choàng mỏng, cuốn lên muôn vàn bông tuyết, bóng dáng thiếu niên mảnh khảnh, lại giống như vô ngần vực sâu.

========================

20 vote sẽ update chap mới nha

Mọi người vote để mình lấy động lức nhé!!!

26/01/2022

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi