TRỌNG SINH SAU BẠCH NGUYỆT QUANG HÔN TA

"Đang xem gì vậy?" Tô Duyệt Cẩn hơi hạ mi, mở miệng hỏi.

Tần Liễm Vi nâng mắt, tầm mắt dừng ở trên người Tô Duyệt Cẩn, khóe mắt, đuôi lông mày hơi có chút nhỏ vụn ánh sáng, trong nháy mắt khi vừa chạm vào Tô Duyệt Cẩn liền hóa thành xuân thủy, nhẹ nhàng cong cong lên khóe miệng, "Cô muốn xem không?"

"Cái gì vậy?" Tô Duyệt Cẩn nhíu mày, thò đầu lại gần nhìn, là một quyển tiểu thuyết. Tô Duyệt Cẩn đại khái nhìn lướt qua, trên màn hình di động của Tần Liễm Vi lúc này chính là đoạn về cuộc sống của nhân vật ở trong tù.

Tô Duyệt Cẩn một trận vô ngữ, rốt cuộc mỗi ngày Tần tổng giải trí bằng cái này sao.

Tần Liễm Vi nghiêng đầu, xích bạc theo động tác nhẹ nhàng đong đưa, như thanh tú sâu sắc, đè ép vài phần mong muốn xâm chiếm, vài phần hàn ý, nhưng thật ra hiền hoà không ít, đương nhiên, tiền đề là do tâm tình của cô đang rất tốt, nếu không chỉ có cảm giác càng thêm xa cách.


"Cô bạn nhỏ,  có thừa bộ đồ ngủ nào không, cho tôi mượn?" Tần Liễm Vi nhàn nhạt mở miệng.

Hai mắt Tô Duyệt Cẩn quét nhìn Tần Liễm Vi từ trên xuống dưới, chửi thầm trong lòng, Tần tổng thoạt nhìn rất văn nhã nhưng thật ra lại bại hoại từ trong tiềm chất, "Không có."

"À, được rồi." Tần Liễm Vi nâng tay tháo mắt kính xuống, đặt sang một bên, đứng lên, đem điện thoại nhét vào trong tay Tô Duyệt Cẩn, "Tôi đi tắm."

"Từ từ." Tô Duyệt Cẩn lên tiếng gọi Tần Liễm Vi lại.

Tần Liễm Vi ngoái đầu nhìn lại, mang theo vài phần nghi hoặc, "Làm sao vậy?"

"Tắm xong cô lấy cái gì mà mặc chứ? Để tôi đi tìm thử xem sao." Tô Duyệt Cẩn nói.

Tần Liễm Vi cười như không cười mà nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, "Không phải còn có khăn tắm sao?"

"......" Đầu óc Tô Duyệt Cẩn nóng lên, "Không được, cô đợi một chút......" Nói xong, liền bắt đầu lục lọi tìm kiếm trong tủ quần áo, đè ép nhiệt khí cuồn cuộn trong mắt, chỉ có thể dựa vào đầu ngón tay chạm đồ vật lạnh lẽo mà bình phục tâm tình.


Tần Liễm Vi nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Duyệt Cẩn, bật cười, "Cô cứ từ từ mà tìm, tôi đi tắm trước."

Thân hình Tô Duyệt Cẩn cứng lại, không bao lâu liền nghe được âm thanh cửa phòng tắm đóng lại, sau đó là tiếng nước chảy.

Sau một lúc lâu, Tô Duyệt Cẩn yên lặng che mặt, đều do Tần Liễm Vi, làm đến lòng cô lộn xộn, có khả năng cô bị Tần Liễm Vi bỏ bùa rồi, nếu không làm sao có thể ngu ngốc như vậy. Trong lòng Tô Duyệt Cẩn yên lặng phỉ nhổ chính mình một phen, trực tiếp tự sa ngã. Ái muội như vậy, tìm cái áo ngủ cái gì, căn bản là bị lừa rồi.

Không bao lâu, Tần Liễm Vi bước ra khỏi phòng tắm, trên người bọc một chiếc khăn tắm. Tần Liễm Vi nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn đang dựa ngồi trên giường, mặt mày tinh xảo phảng phất như một tầng mê mang hơi nước, hai tròng mắt tựa ngọc bích trong nước.


Tầm mắt dừng một chút, Tần Liễm Vi cất bước đi đến bên cạnh Tô Duyệt Cẩn, nhàn nhạt mở miệng: "Tìm được rồi sao?" Hai chân thon dài thẳng tắp lộ trong không khí, phá lệ thu hút sự chú ý.

Tô Duyệt Cẩn theo bản năng ngước mắt nhìn qua, sau đó ở trong lòng chửi thầm một tiếng, Tần Liễm Vi là đang cố ý tới câu dẫn cô sao? Cô đương nhiên mười phần là chính nhân quân tử, nhưng trong lòng sao vẫn loạn cào cào thế này? "Khụ, chưa."

"Vậy thì chắp vá đỡ một đêm đi." Tần Liễm Vi chui vào trong chăn nằm xuống, giọng nói mang theo vài phần ủ rũ.

Tô Duyệt Cẩn không dám nhìn cô, chỉ có thể hàm hồ mà lên tiếng, sau đó duỗi tay tắt đèn. Toàn bộ phòng liền tối đen, Tô Duyệt Cẩn không tự giác thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặc kệ thế nào, nhìn không thấy, sờ không được thì tốt rồi.
Nhưng mà, nằm xuống được một lúc, Tô Duyệt Cẩn tim liền bắt đầu không chịu khống chế mà đập như muốn văng ra khỏi lồng ngực. Cô thừa nhận, bản thân không thể tránh né mà bắt đầu khẩn trương, tiếp theo, Tô Duyệt Cẩn nhịn không được cắn răng, vì cái gì mà Tần Liễm Vi lại giống như bình thường được vậy?

Ngay lúc này, eo Tô Duyệt Cẩn đột nhiên bị ôm, Tô Duyệt Cẩn cả kinh,giọng nói mang theo vài phần không khống chế được, "Cô......"

Tần Liễm Vi nhẹ giọng nói: "Tôi muốn ôm cô ngủ, có thể không?"

Tô Duyệt Cẩn nhấp môi, nào có người ôm xong rồi mới hỏi chứ? "Tôi có thể từ chối sao?"

"Có thể." Tần Liễm Vi mở miệng nói, tay lại là không rút lại.

"Tôi từ chối." Tô Duyệt Cẩn mở miệng, chém đinh chặt sắt.

"À." Tần Liễm Vi lên tiếng, thật sự buông lỏng Tô Duyệt Cẩn ra, lại thuận thế bắt lấy tay Tô Duyệt Cẩn, "Cái này không thể từ chối."
Tô Duyệt Cẩn mặt mày đỏ lên, nghiêng mặt đi không nhìn cô ấy nữa, xem như cam chịu.

"Cô bạn nhỏ, ngủ ngon." Tần Liễm Vi mở miệng nói, ngữ điệu mang theo vài phần lười biếng, ủ rũ.

Tô Duyệt Cẩn nhấp nhấp môi dưới, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."

Tần Liễm Vi nhẹ nhàng giơ lên khóe miệng, nhắm hai mắt lại.

Mà Tô Duyệt Cẩn không có nửa phần buồn ngủ, hai mắt mở to, trừng mắt nhìn trần nhà, đến khi cảm giác được hô hấp vững vàng của người bên cạnh mới nghiêng mắt nhìn qua.

Mặt Tần Liễm Vi hướng về phía ô Duyệt Cẩn ngủ, sau khi đôi mắt thích ứng với bóng tối Tô Duyệt Cẩn có thể nương theo ánh sáng mỏng manh nhìn mặt Tần Liễm Vi. Nhìn cô ấy, Tô Duyệt Cẩn hơi có chút ngây người.

Một bàn tay bị trói buộc, Tô Duyệt Cẩn vươn một cái tay khác, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn mặt mày người nằm đối diện, đáy mắt như là vô số tình ý bện một giấc mộng cảnh.
Ánh mắt Tô Duyệt Cẩn hơi lóe lóe, nếu cái gọi là trọng sinh thật sự là một giấc mộng nói, vậy vĩnh viễn không cần tỉnh lại thì thật tốt.

Sau một lúc lâu, Tô Duyệt Cẩn nhắm mắt lại, mặt hướng về phía Tần Liễm Vi trầm trầm ngủ say.

Hôm sau, thời điểm Tô Duyệt Cẩn từ từ tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn một bóng người, nơi Tần Liễm Vi nằm qua cũng đã trở nên lạnh lẽo.

Tô Duyệt Cẩn ngồi dậy, nhìn khắp căn phòng trống rỗng, ngơ ngẩn không nói được rốt cuộc là cảm giác gì.

Thật lâu sau, Tô Duyệt Cẩn rời giường rửa mặt, lúc này mới nhìn thấy được Tần Liễm Vi có để lại một tờ giấy đặt trên bàn.

"Thấy cô ngủ ngon nên không nỡ gọi dậy, tôi đi trước, không cần lo lắng, tôi sẽ nói với đạo diễn Liêu đạo đem cảnh quay của cô chuyển sang buổi chiều. Dậy rồi thì nói với tôi một tiếng, ngoan ngoãn ăn cơm, nhớ tôi nhé."
Tô Duyệt Cẩn nhìn thời gian, đã là 11 giờ sáng, tối hôm qua ngủ quá muộn, buổi sáng căn bản không thể dậy sớm.

Cầm lấy di động, Tô Duyệt Cẩn nhắn cho Tần Liễm Vi một tin, "Dậy rồi."

Tin nhắn vừa đến, Tần Liễm Vi liền trả lời, "Ăn cơm chưa?"

"Còn chưa có, đợi chút nữa cùng nhau cơm trưa đi."

"Có nhớ tôi không?"

Tô Duyệt Cẩn gửi cho cô một icon biểu tình lạnh nhạt, rồi sau đó là hai chữ, "Không có."

"Đó chính là trộm nhớ tôi."

Khóe miệng Tô Duyệt Cẩn không tự giác cong lên, trước kia tại sao lại không phát hiện Tần tổng mặt dày không biết xấu hổ như vậy chứ, nhưng tin nhắn gửi đi chỉ còn lại ba chữ, "Không nhớ cô."

"Tại sao, tôi nngoan ngoãn nhớ cô như vậy."

"Tôi cũng không boả cô phải nhớ tôi." Tô Duyệt Cẩn hơi nheo mắt, tự hỏi tạo sao Tần Liễm Vi không chút kiêng nể nào thế.
"Đúng vậy, là tôi không tự chủ được, khó có thể tự khống chế bản thân, cho nên, cô có thể nhớ tôi một chút hay không?"

"Mau nói nhớ tôi đi."

Tô Duyệt Cẩn dần dần đỏ tai, Tần Liễm Vi sao lại thế này, từ chỗ nào học được miệng lưỡi trơn tru, lời ngon tiếng ngọt?

"Cô bạn nhỏ?"

"Tô lão sư?"

Tô Duyệt Cẩn nhấp nhấp môi, mặt không biểu cảm mà nói ra mấy chữ, "Tần tổng, câm miệng."

"Vậy cô nói nhớ tôi đi."

"Nhớ cô." Tô Duyệt Cẩn cuối cùng vẫn nhấc tay đầu hàng, Tần Liễm Vi căn bản chính là một kẻ muộn tao, cái gì mà cao lãnh, tuyệt trần chứ, đều là giả.

"Ngoan."

Tô Duyệt Cẩn quyết đoán vứt di động đi rửa mặt, Tần Liễm Vi có độc! Cô ấy tiếp túc nói chuyện mình không trở về,...... Ít nhất đến trước giờ ăn cơm cô ấy sẽ không trở về.

(Muộn tao*: bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa)
========================

20 vote sẽ update chap mới nha

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

24/01/2022

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi