TRỌNG SINH SAU BẠCH NGUYỆT QUANG HÔN TA

Tô Duyệt Cẩn ngẩn người một chút, nhất thời không rõ lời này của Tằng Thi Dĩnh là thích trên phương diện nào, chỉ có thể nhìn Tằng Thi Dĩnh, biểu hiện ra vài phần ngoài ý muốn. 

Tằng Thi Dĩnh lại ngoài dự đoán trực tiếp nói: "Tô lão sư thích phụ nữ đúng không? Em có thể cảm nhận được vấn đề này. Tô lão sư đang độc thân không bằng có thể suy xét đến một chút đi."

Tô Duyệt Cẩn nở một nụ cười xấu hổ, lại không mất lễ phép, tính cách của đứa nhỏ này cùng Tần tổng hoàn toàn tương phản nha, "Tạm thời chị không chưa nghĩ đến vấn đề này, đóng phim cho thật tốt, đừng nói đến chuyện này nữa."

Tằng Thi Dĩnh bĩu môi, "Không liên quan, nếu Tô lão sư đang độc thân, em có quyền theo đuổi chị đúng không?"

"......" Tô Duyệt Cẩn không phải thực am hiểu cách ứng phó loại tình huống này, chỉ có thể xụ mặt nghiêm túc cự tuyệt, "Em không phải mẫu người mà chị thích, không cần lãng phí thời gian với chị."


"Vậy Tô lão sư thích mẫu người như thế nào?" Tằng Thi Dĩnh cũng không bởi vì cứ tuyệt Tô Duyệt Cẩn mà uể oải, trái lại bát quái mà mở miệng hỏi.

Tô Duyệt Cẩn liếc mắt nhìnTằng Thi Dĩnh một cái, lạnh lạnh mà mở miệng: "Chuyện này em không cần để ý."

Tằng Thi Dĩnh phình phình quai hàm, đưa tay làm động tác kéo khoá miệng, tỏ vẻ không hỏi nữa.

Tô Duyệt Cẩn trầm khuôn mặt, thu hồi ánh mắt, cô không hiểu những người trẻ bây giờ, sao có thể nói ra lời nói thích quá mức dễ dàng như vậy, ngược lại làm cho người cảm thấy cợt nhã. Đương nhiên, Tô Duyệt Cẩn cũng không phải nhằm vào Tằng Thi Dĩnh, bản thân cô gái nhỏ này vẫn làm cho người ta yêu thích, cô chỉ là cảm thấy rất khó lý giải mà thôi.

Tằng Thi Dĩnh nghẹn trong chốc lát, rốt cuộc từ bỏ, thấp giọng nói: "Tô lão sư, kỳ thật em tới tìm chị còn có chuyện quan trọng hơn. Chị có thể giúp em đối diễn được không?"


Loại chuyện này về tình về lý đều cự tuyệt rất không tốt, vì thế, Tô Duyệt Cẩn chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

"Cảm xúc ở chỗ này không đúng lắm." Tô Duyệt Cẩn vẻ mặt nghiêm túc, nhíu mày, "Cô ấy là tín đồ, là yêu mà không được, đồng thời cũng là kẻ có thực lực rất mạnh, cô ấy ẩn nhẫn, đồng thời cũng không cam lòng. Nhưng ở trên người của em, chị không nhìn chút dây dưa, mâu thuẫn nào cả."

Tằng Thi Dĩnh như suy tư gì, "Em sẽ suy ngẫm lại thật tốt, cảm ơn Tô lão sư."

Tô Duyệt Cẩn gật gật đầu, sắc mặt hòa hoãn một chút, không ảnh hưởng đến công việc thì tốt, những chuyện còn lại, cô cũng quản không được.

Không bao lâu, đạo diễn Trương liền gọi người ra đóng phim. Kế tiếp là cảnh Tô Duyệt Cẩn cùng Tằng Thi Dĩnh đối thoại.

Trong phòng, cả người Sở Mộ Diên đắm chìm trong ánh mặt trời, chậm rãi vươn đầu ngón tay, cuối cùng chạm được pha lê trước mặt, xúc cảm lạnh lẽo nơi đầu ngón tay lan tràn, phảng phất thấm vào trong từng mạch máu.


"Hôm nay cô có thể đổi bộ này không?" Trên tay Phùng Nhẹ Ngữ là một bộ váy liền áo trắng tinh, ngữ khí mang theo vài phần dò xét.

Sở Mộ Diên thu hồi tay, xoay người về phía Phùng Nhẹ Ngữ, hơi rũ con ngươi, lông mi run rẩy.

"Cầu xin cô." Thanh âm Phùng Nhẹ Ngữ có vài phần run rẩy, ánh mắt sâu thẳm.

Sở Mộ Diên không nói chuyện, chỉ vươn tay về phía Phùng Nhẹ Ngữ, đầu ngón tay dưới ánh nắng, có vài phần trong suốt.

Phùng Nhẹ Ngữ nửa quỳ xuống dưới, duỗi tay nhẹ nắm lấy tay Sở Mộ Diên, làm đầu ngón tay cô ta có thể chạm được cái trán của mình.

"Được." Môi mỏng của Sở Mộ Diên khẽ mở, nói ra một chữ, vươn cánh tay còn lại ra.

Phùng Nhẹ Ngữ đem bộ váy đặt trên tay Sở Mộ Diên, ánh mắt nhẹ lóe lóe.

"Đi thôi." Sở Mộ Diên nhẹ giọng mở miệng, một tay cầm bộ váy, một tay dừng trên đỉnh đầu của Phùng Nhẹ Ngữ, cực kỳ ôn nhu, đồng thời cực kỳ lãnh khốc.
Phùng Nhẹ Ngữ đi rồi, Sở Mộ Diên ngồi một bên, đầu ngón tay lướt qua bìa cuốn 《 Kinh Thánh》, bộ mặt trầm tĩnh, một lát sau, nhẹ cong khóe miệng, hơi hiện vẻ quỷ dị, nhưng chăm chú nhìn vào lại chỉ còn lại một mảnh nhu hòa.

"Cắt."

"Đại gia lại đây một chút, tràng diễn tiếp theo tôi có vài lời muốn nói." Trương Tư Tề cầm đại loa hô.

Tô Duyệt Cẩn cất bước đi qua, Tằng Thi Dĩnh đứng im tại chỗ, tràng diễn tiếp theo không liên quan đến cô ấy.

Thời điểm Tô Duyệt Cẩn nghe Trương Tư Tề giảng diễn, đôi mắt Tằng Thi Dĩnh không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Tô Duyệt Cẩn, ngây ngô cười. Tô Duyệt Cẩn nghe xong một lát, cau mày nhìn qua, thấy Tằng Thi Dĩnh tươi cười, bất đắc dĩ mà dời mắt, xoa xoa giữa mày, có vài phần phiền não.

Trương Tư Tề theo ánh mắt Tô Duyệt Cẩn nhìn qua, vẻ mặt nghi hoặc, "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì, đạo diễn Trương cứ nói tiếp đi." Tô Duyệt Cẩn nhàn nhạt mà mở miệng.

"Được rồi, vậy tôi nói tiếp đây, tràng diễn tiếp theo phải mang lại chút cảm giác vi diệu, không thể quá rõ ràng, hưʍ...... Cô có thể hiểu ý của tôi chứ?" Vẻ mặt Trương Tư Tề rối rắm, tựa hồ như đang buồn rầu vì không biết nói như thế nào cho rõ ràng.

"Tôi đã hiểu." Tô Duyệt Cẩn trả lời.

Ánh mắt Trương Tư Tề sáng lên, "Tốt, vậy chúng ta thử một lần xem sao."

Cao Duy cho một cảnh sát lần nữa đi vào khu cư dân, cùng lúc báo cáo sơ bộ đã được gửi đến, người chết xác nhận là bị gϊếŧ, thời gian tử vong là đêm hôm trước, nguyên nhân chết là do mất máu quá nhiều, nghi là do hung thủ cố ý gây ra. Nhưng da trên khuôn mặt cùng đầu ngón tay đều bị lột sạch, là sau khi chết mới được thực hiện, hơn nữa hẳn là thực hiện cùng ngày với lúc thi thể được phát hiện.
Tổng hợp lại một chút, hiện trường vụ án có khả năng rất lớn là ở trong khu cư dân, mà chọn khi đông dân cư như thế này để lâu gϊếŧ người, có lẽ hung thủ cũng đây. Như vậy, hung thủ có khả năng lớn là sống một mình. Cơ hồ người đầu tiên xuất hiện trong đầu Cao Duy là Sở Mộ Diên, cùng với người xuất hiện phòng của cô ta - Phùng Nhẹ Ngữ. Sở Mộ Diên có lẽ không có khả năng gây án, nhưng Phùng Nhẹ Ngữ có, hơn nữa, muốn gạt một người mù, vì chính mình mà nguỵ tạo chứng cứ không mặt ở hiện trường, có thể nói là một chuyện không có gì khó khăn.

Cao Duy trầm mặt, lại một lần nữa gõ cửa phòng Sở Mộ Diên. Cách một hồi lâu, Sở Mộ Diên mới mở cửa ra, "Xin hỏi là ai vậy?"

"Sở tiểu thư." Cao Duy nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt lộ ra vài phần soi xét, tìm tòi.
Sở Mộ Diên hơi nghiêng đầu, "Cảnh sát, có việc gì sao?"

"Ngại quá Sở tiểu thư, cô có thể cùng chúng tôi đến sở cảnh sát lấy khẩu cung được không. Mặt khác, tuy rằng cô không nhìn thấy, tôi cũng nói qua một chút, đây là lệnh điều tra, xin lỗi đã thất lễ." Cao Duy trầm giọng nói.

Sở Mộ Diên thong thả gật đầu, sau một lúc, mở miệng hỏi: "Tôi có thể mang theo một thứ được không?"

"Có thể, cô có yêu cầu gì? Tôi cho tiểu Lưu đi lấy giúp cô," Cao Duy rất cẩn thận mở miệng.

"《Kinh Thánh》, đặt ở trên sô pha, cảm ơn." Sở Mộ Diên nhẹ giọng nói.

Cao Duy nhíu mi, nghiêng mắt nhìn về phía tiểu Lưu, "Tiểu Lưu."

"Được." tiểu Lưu lên tiếng, là một cô gái.

Không bao lâu, tiểu Lưu đem quyển 《Kinh Thánh》kia đưa cho Sở Mộ Diên.

Sở Mộ Diên đem 《Kinh Thánh》 ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn, có thể đỡ tôi một chút được không?" Nói xong, liền vươn tay ra, lời này hiển nhiên là cho tiểu Lưu nghe.
Tiểu Lưu liếc mắt nhìn Cao Duy một cái, sau đó liền vươn cánh tay, đem bàn tay của Sở Mộ Diên đặt lên trên cánh tay của mình.

Sở Mộ Diên nhẹ nhàng cong cong khóe miệng, biểu tình có vẻ phá lệ dịu ngoan.

Thời điểm qua trình quay chụp tiến hành, Tằng Thi Dĩnh đang mang theo lòng hiếu kỳ lướt di động, nhưng mà, trong chốc lát, khóe miệng tươi cười của cô ấy đột nhiên cứng lại.

Không biết là ai đã truyền ra ngoài một đoạn video, phần lớn nội dung đều tập trung vào trên người nam chính, chỉ trong vài giây cuối cùng mới tập trung vào Tô Duyệt Cẩn, mà hình như biểu tình của cô ấy có hơi buồn rầu. Phía dưới bình luận mới đầu còn tính là bình thường, đoạn sau bắt đầu có người liên tưởng đến cốt truyện kế tiếp, cuối cùng một nhóm fan CP lộ ra manh mối, thậm chí xu hướng càng ngày càng nhiều.
Với số lượng nhỏ hiện giờ hẳn là sẽ không gây ra sóng gió, nhưng nếu nếu lời đâu từ sắc mặc của cô ấy nhìn ra điểm gì đó khác thường, cô ấy phải làm sao bây giờ a a a a! Nháy mắt Tằng Thi Dĩnh sống không còn gì luyến tiếc.

========================

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

17/02/2022

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi