TRỌNG SINH SAU BẠCH NGUYỆT QUANG HÔN TA

Tần Liễm Vi nói xong lời này, liền cất bước đi lên lầu, không biết vì sao, lại làm cho người trong phòng khách có một chút cảm giác lưu luyến.

Tô Duyệt Cẩn nhìn theo bóng dáng Tần Liễm Vi lên lầu, âm thầm cắn răng, người này rõ ràng là không sợ hãi, ỷ vào việc mình thích cô ấy, chuyện thái quá gì cũng đều có thể làm ra được.

Đương nhiên, chuyện này qua đi, thời điểm Tô Duyệt Cẩn nhận được tiền lương, thì liền sẽ lại là một chuyện khác xảy ra.

Tóm lại, Tô Duyệt Cẩn hiện tại đang ngồi trên sô pha giận dỗi, rốt cuộc bản thân cũng không hiểu được mình tại sao lại cảm thấy như thế.

Không bao lâu, trên lầu truyền đến âm thanh du dương của đàn dương cầm, Tô Duyệt Cẩn trố mắt rồi lại chớp mắt một cái, tĩnh tâm, an tĩnh nghe khúc dạo đầu, đây là《 Ballade Pour Adeline》của Richard Clayderman.


Nghe được một đoạn, Tô Duyệt Cẩn đứng dậy, trở về phòng của chính mình an tâm xem kịch bản, a..., nữ nhân này chỉ biết làm ảnh hưởng đến tốc độ đọc kịch bản của cô mà thôi.

Thời gian cứ từng phút từng giây mà trôi đi, đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Tô Duyệt Cẩn buông di động, đi qua mở cửa, liền thấy Tần Liễm Vi đứng trước mặt, tầm mắt dừng ở trên người cô, chuyên chú đến làm người bên tai có chút phiếm hồng. Tô Duyệt Cẩn ngẩn ra trong chớp mắt, mới tìm lại được giọng nói của chính mình, "Làm sao vậy?"

"Ăn cơm." Tần Liễm Vi mặt không đổi sắc mà phun nói ra hai chữ.

Tô Duyệt Cẩn cười như không cười mà mở miệng: "Cô lại thuận tay làm luôn một phần cho tôi?"

"Cơm hộp." Tần Liễm Vi nhàn nhạt nói.

Tô Duyệt Cẩn dựa vào khung cửa, hơi nghiêng đầu, khóe mắt, đuôi lông mày diễm sắc, "Món gì thế?"


Tần Liễm Vi liếc mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn một cái, tầm mắt lơ đãng xẹt qua xương quai xanh, nơi đó có một vết ngân tính xảo nổi bật nằm trên lớp da thịt trắng nõn, phá lệ câu người. Một giây sau, Tần Liễm Vi dời đi tầm mắt, "Đến đi rồi sẽ biết." Dứt lời, liền tự mình đi về phía phòng bếp.

Tô Duyệt Cẩn theo đi, tầm mắt dừng trên bóng dáng Tần Liễm Vi, như suy tư gì.

Một bữa cơm ăn trầm mặc, chờ khi hai người đều dừng đũa, Tô Duyệt Cẩn mới sâu kín mà mở miệng: "Hương vị đồ ăn của quán này chẳng ra gì, về sau đừng gọi nữa."

"Được." Tần Liễm Vi liếc mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn một cái, nhẹ giọng nói.

Tô Duyệt Cẩn đứng lên, cầm hộp cơm chuẩn bị ném vào thùng rác, rũ mắt nhìn, lại phát hiện một mảnh ghi chú nhỏ, trên đó có ghi "Cơm tình nhân", tức khắc trong lòng giật mình, chỉ cảm thấy đồ trong tay bắt đầu nóng đến phỏng tay rồi.


Tần Liễm Vi, cô ta là cố ý sao?

Tô Duyệt Cẩn không biết đáp án, cũng không nghĩ ra, cô chỉ muốn phát triển sự nghiệp của mình thật tốt, cô còn có rất nhiều nhân vật muốn diễn, có rất nhiều giấc mơ chưa kịp thực hiện, được sống lại thì không thể lại tiếp tục tiếc nuối.

Đem hộp cơm và cả mảnh ghi chú nhỏ ném vào thùng rác, từ khi bước chân vào căn nhà này, trong lòng Tô Duyệt Cẩn chưa từng bình tĩnh.

Tần Liễm Vi xa xa liếc mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn một cái, rũ xuống con ngươi, lông mi khẽ run, nhìn không rõ cảm xúc trong đó.

Ở nhà không bao lâu, Tần Liễm Vi liền rời đi. Mà Tô Duyệt Cẩn chuyên tâm với kịch bản, cho đến khi âm thanh tiếng chuông cửa vang lên, là chuyển phát nhanh.

Nhân viên chuyển phát nhanh giao đến một chiếc hộp lớn, Tô Duyệt Cẩn ký nhận xong liền nhìn chằm chằm nó như đang suy tư gì đó.
Đương nhiên, cứ đứng nhìn chằm chằm như vậy cũng không biết được bên trong có gì, Tô Duyệt Cẩn vẫn là tìm dụng cụ để tháo hộp đựng ra.

Bên trong hộp là một ít đồ dùng hằng ngày, ngoài ra còn có mấy bộ quần áo thu đông. Chỉ nhìn lướt qua, Tô Duyệt Cẩn liền biết mấy thứ này hẳn là đồ xa xỉ, lấy tiền lương ít ỏi hiện giờ của cô khấu trừ, chắc còn lâu lắm mới trả hết được.

Đem đồ về phòng, sau khi dọn dẹp thật tốt, Tô Duyệt Cẩn nằm trên giường, trong óc như một cuộn chỉ rối. Giờ thì hay rồi, hiện tại có thể xác định ký ức lúc trước hoàn toàn không dùng được nữa. Với Tần Liễm Vi, hiện tại cô hoàn toàn không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt.

Tô Duyệt Cẩn suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ đưa ra một kết luận, thuận theo tự nhiên đi, dù sao chuyện quan trọng nhất hiện tại chính là sự nghiệp của bản thân.
Thẳng đến khi hoàng hôn buông xuống, Tô Duyệt Cẩn nghe được âm thanh mở đóng cửa, sau đó là giọng nói mang thêm vài phần lãnh đạm của Tần Liễm Vi, "Ngoan, đừng lộn xộn."

"Đừng liếm chị, a, gấp cái gì."

Tô Duyệt Cẩn chau mày, sắc mặt khó coi đến dọa người, Tần Liễm Vi mang người về nhà?

"Còn nhiều đồ bên ngoài chưa lấy vào nữa kìa."

Tô Duyệt Cẩn sắc mặt trầm lãnh, lửa giận đè ép lại, ngay lúc này, nghe được tiếng gõ cửa.

Khuôn mặt Tô Duyệt Cẩn không có biểu cảm mà mở cửa, đứng bên ngoài cửa chính là Tần Liễm Vi, "Có việc gì?"

Tần Liễm Vi nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, nói: "Giúp tôi đi."

Tô Duyệt Cẩn không nhúc nhích, đứng im một chỗ nhìn người đối diện.

Nhìn biểu tình trên mặt Tô Duyệt Cẩn, Tần Liễm Vi lại nhíu mày, "Tức giận sao? Nếu cô không thích, tôi đem nó nhốt trên lầu hai."
Tô Duyệt Cẩn trầm mặt, đang chuẩn bị nói gì đó, lại phát hiện bên chân Tần Liễm Vi là một con mèo con tuyết trắng, ánh mắt chợt lóe, ngồi xổm xuống, đưa tay cưng nựng mèo con.

Tần Liễm Vi lui về phía sau một bước, rũ mắt nhìn một người một mèo.

Mèo nhỏ nhẹ nhàng cúi đầu cọ cọ lên đầu ngón tay Tô Duyệt Cẩn, sau đó liếm liếm, thoạt nhìn rất là thân mật.

Tô Duyệt Cẩn mặt mày nhu hòa đi rất nhiều, nhẹ nhàng cong lên khóe miệng, cả người như bị ánh sáng nhu hòa bao vây, đẹp đến mê người.

Tần Liễm Vi khóe miệng cong lên một độ cung nhỏ đến khó phát hiện, sau đó mở miệng nói: "Cô giúp tôi quan sát nó một chút, có lẽ là đói bụng rồi, tôi ra ngoài cửa lấy đồ xong liền vào ngay."

Tô Duyệt Cẩn gật đầu, lực chú ý hoàn toàn bị mèo con hấp dẫn, trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng nhu hoà.
Tần Liễm Vi đi ra ngoài đem từng vật dụng của mèo con, từng cái từng cái dời vào trong phòng, nhiều đồ như vậy, hiển nhiên là nhờ xe chở về. Chờ Tần Liễm Vi thu dọn xong, Tô Duyệt Cẩn đã ôm mèo con đứng trong phòng khách.

Tần Liễm Vi chợt nhấc mắt, liền thấy Tô Duyệt Cẩn cùng mèo con nằm trong lồng ngực đưa mắt nhìn chằm chằm vào cô, ngây ngốc một chút, ngay sau đó quay đầu đi, khóe miệng cong cong đầy ý cười, bởi vì cúi đầu lấy cớ đảo đảo thức ăn trong bát cho mèo con để che giấu nên không bị Tô Duyệt Cẩn nhìn thấy.

Chờ Tần Liễm Vi chuẩn bị xong đồ ăn, Tô Duyệt Cẩn đi qua, đem mèo con buông xuống, sau đó chăm chú nhìn nó vùi đầu vào ăn, không khỏi cười khẽ một tiếng, mang theo vài phần ôn nhu cùng sủng nịnh.

"Cô thích mèo sao?" Tần Liễm Vi nhàn nhạt mở miệng, giống như tùy ý.
Tô Duyệt Cẩn cười cười, "Khi còn nhỏ rất muốn nuôi một con, nhưng không cái khả năng chăm sóc, mà hiện tại lại không có thời gian chăm sóc." Tô Duyệt Cẩn nhìn chằm chằm vào mèo con, mãn tâm mãn nhãn, toàn là yêu thích.

"Cô nuôi, tôi chăm sóc." Tần Liễm Vi ngữ khí nhàn nhạt, không chờ Tô Duyệt Cẩn đáp lại, liền nói, "Đặt cho nó một cái tên đi."

Tô Duyệt Cẩn khóe miệng cong lên một chút nhưng tràn đầy ý cười, "Tần tổng, cô có thể không cần làm những chuyện sẽ khiến tôi hiểu lầm được không?"

"Cô không hiểu lầm." Tần Liễm Vi nói thẳng.

Tô Duyệt Cẩn ngước mắt nhìn về phía Tần Liễm Vi, hơi giật mình.

Trên mặt Tần Liễm Vi không có chút biểu tình nào, như chính mình cũng không có gì đặc biệt để nói, chỉ là dừng một chút, nói tiếp: "Tên?"

Trong đầu Tô Duyệt Cẩn lúc này có chút hỗn loạn, lời này của Tần Liễm Vi là có ý gì? Không hiểu lầm chuyện để cô nuôi mèo hay là không hiểu lầm chuyện cô ấy đối với cô cũng...... Tính, nếu không làm rõ, cứ coi như cái gì cũng chưa từng nghe đi.
"Không nghĩ ra." Tô Duyệt Cẩn rũ mắt nhìn cục bông trắng sau khi ăn no cuộn thành một đoàn kia, ngữ khí có chút thất bại.

Tần Liễm Vi ngưng mắt, tầm mắt dừng trên người Tô Duyệt Cẩn, ánh mắt thâm trầm vài phần, một lúc lâu sau, mới sâu kín mở miệng: "Hồng Đậu."

"Ân?" Tô Duyệt Cẩn nhìn về phía Tần Liễm Vi, trong mắt có một tia nghi hoặc.

"Gọi là Hồng Đậu đi." Tần Liễm Vi nói tiếp.

Tô Duyệt Cẩn hơi hơi gật đầu, "Ừm, cũng không tệ lắm."

Tần Liễm Vi thu hồi ánh mắt, rũ mắt nhìn cổ tay áo của mình, nhàn nhạt mà mở miệng hỏi: "Bữa tối, ăn chưa?"

"Còn chưa có." Tô Duyệt Cẩn ngồi xổm xuống, đầu ngón tay dừng trên người Hồng Đậu, hơi hơi híp mắt, giống như thoả mãn.

Tần Liễm Vi liếc mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn một cái, xoay người đi về hướng phòng bếp, "Ngoan ngoãn chờ ở đây."
Tay Tô Duyệt Cẩn đang vuốt ve mèo con dừng lại, ngoái đầu nhìn về phía Tần Liễm Vi, chỉ nhìn đến bóng dáng cao dài của đối phương, trước sau như một lãnh đạm, người này, cho dù là thời điểm quan tâm người khác, cũng vẫn mang bộ dáng lạnh như băng vậy sao?

Tô Duyệt Cẩn ngây ngốc một lát, đến khi Hồng Đậu đi lên liếm liếm tay, cô mới lấy lại tinh thần, nhíu mày, nói: "Không thể, em đã ăn đủ nhiều."

Hồng Đậu nhẹ nhàng mà "meo" một tiếng, tiến lên cọ cọ vào lòng bàn tay Tô Duyệt Cẩn.

Tô Duyệt Cẩn cười khẽ một tiếng, đứng lên, đi đến sô pha ngồi xuống. Hồng Đậu nhắm mắt theo đuôi, trực tiếp dính lên người Tô Duyệt Cẩn.

Tô Duyệt Cẩn đối với loại hành vi dính người này cực kỳ hưởng thụ, đem Hồng Đậu ôm vào trong lồng ngực, khóe mắt, đuôi lông mày đều là nhu hòa ấm áp.
Không bao lâu, Tần Liễm Vi một lần nữa xuất hiện trong phòng khách, "Lại đây."

Tô Duyệt Cẩn ôm Hồng Đậu đứng lên, đi về phía Tần Liễm Vi.

Tần Liễm Vi lại nhăn mi, đem Hồng Đậu từ trong lồng ngực Tô Duyệt Cẩn xách ra, rồi sau đó nắm lấy tay Tô Duyệt Cẩn, đem người kéo đến phòng bếp.

Tô Duyệt Cẩn vẻ mặt khó hiểu, "Làm sao vậy?"

Bước chân Tần Liễm Vi dừng lại, ngoái đầu nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, đôi mắt sâu thẳm, nắm ngón tay Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng ấn một chút, mang theo vài phần cường thế lại có cảm giác ái muội, sau đó đem người buông ra, ngữ khí nhạt nhẽo, phảng phất hành động rồi chỉ là ảo giác, "Không có gì, ăn cơm đi."

Tô Duyệt Cẩn nhẹ mím môi, sao lại thế này, vừa rồi cô có ảo giác sẽ bị Tần Liễm Vi ôm vào trong lồng ngực.

Tô Duyệt Cẩn cùng Tần Liễm Vi ngồi xuống bàn ăn, lúc này đây, cũng không trầm mặc giống lúc trước, chủ yếu là vì Hồng Đậu. Thời điểm Hồng Đậu từ tiệm thú cưng mang về liền dính Tần Liễm Vi, lúc sau nhìn thấy Tô Duyệt Cẩn lại thay đổi đối tượng, nhưng vẫn như cũ là tiểu yêu tinh dính người, luôn muốn người nó thích phải nằm trong tầm mắt.
Tần Liễm Vi ăn cơm cũng không quên nhìn chằm chằm Hồng Đậu. Ánh mắt Tô Duyệt Cẩn hơi trầm xuống, "Ăn cơm cho tốt đi."

Tô Duyệt Cẩn cào cào cằm Hồng Đậu, "Tôi biết rồi."

Bữa tối qua đi, Tô Duyệt Cẩn ôm Hồng Đậu ngồi trên sô pha xem kịch bản, Tần Liễm Vi ngồi bên quầy bar cạnh phòng khách, tùy tay lật xem một quyển tạp chí, bên cạnh là ly rượu vang đỏ, ngẫu nhiên sẽ liếc mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn một cái, đáy mắt mang theo vài phần thâm ý.

Thời gian từng phút từng giây mà trôi đi, Tô Duyệt Cẩn đưa tay che miệng ngáp, nhẹ giọng nói: "Hồng Đậu, chúng ta ngủ đi thôi."

"Đặt nó vào ngủ trong ở của mình đi." Tần Liễm Vi đúng lúc mở miệng.

Tô Duyệt Cẩn nhìn về phía Tần Liễm Vi, "Không thể cùng tôi ngủ sao?"

Tần Liễm Vi đứng lên, đi về hướng Tô Duyệt Cẩn, đứng trước người cô.
Tô Duyệt Cẩn ngước mắt nhìn Tần Liễm Vi, ánh mắt hơi lóe một chút, "Sao......"

Lời còn chưa nói xong, Tần Liễm Vi cúi thân người xuống, hơi thở nhẹ nhàng ấm áp phả lên Tô Duyệt Cẩn, mùi hương tuyết tùng hoà lẫn với hương rượu quanh quẩn nơi chóp mũi của Tô Duyệt Cẩn, ngữ khí ôn nhu, "Ngoan, nghe lời."

Thân mình Tô Duyệt Cẩn cứng đờ, màu đỏ bắt đầu tràn lang bên vành tai, tâm rung động.

Đem Hồng Đậu từ Tô Duyệt Cẩn trong lồng ngực xách ra, lại nhẹ nhàng cẩn thận đặt nó vào ổ mèo đã chuẩn bị tốt, Tần Liễm Vi nói tiếp: "Đừng làm cho nó hình thành thói quen muốn ngủ chung với người, cô không ở nhà, tôi sẽ không muốn cùng nó ngủ chung."

Tô Duyệt Cẩn hàm hồ mà lên tiếng, tận lực làm cho giọng nói của mình nghe không có chút hoảng loạn, "Tôi đi ngủ."

"Ngủ ngon." Tần Liễm Vi ngưng mắt nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, ngữ điệu trầm thấp hơi khàn, có chút phá lệ câu người.
========================

Mọi người click câu nói trong hình ảnh ở đầu nha, mình thấy câu nói này hay, nên copy từ Kênh14 về cho mọi người đọc đó. Mong mọi người sẽ thích

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

31/12/2021

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi