TRỌNG SINH SAU KHI NẰM VÙNG BỊ CHẾT THẢM

Triệu Thanh nhịn không được tiến lên trước, gần như tham lam mà hôn lên khóe môi nam nhân, tựa hồ muốn dùng mùi hương quen thuộc này để xoa dịu cơ thể đã mất ngủ suốt nửa năm qua, an ủi linh hồn đau đớn sắp chết kia.

Tô Việt muốn quay đầu đi, tránh né tên chim sơn ca nhiệt tình hiến thân này, cậu nhẹ nhíu mày, giá cả còn chưa kịp mở miệng thỏa thuận, cứ như vậy nhận định cậu sẽ đồng ý trả tiền sao?

Tô Việt bất đắc dĩ mở miệng nói: "Tôi không phải đến để trả tiền qua đêm, anh có thể buông tôi ra trước được không?"

Triệu Thanh không rõ Anh Vũ đang nói cái gì, trả cái gì tiền? Qua cái gì đêm?

Tô Việt thấy anh không phản ứng lại, có thể là đợi rất lâu rồi có người tới cửa, không muốn dễ dàng từ bỏ con dê béo này? Tô Việt thoáng dùng sức đẩy thanh niên ra, kéo ra một khoảng cách, nâng tay sửa lại cổ áo bị kéo cho lỏng lẻo, nói: "Tôi không có mang tiền, anh đi tìm......"

Cậu đang muốn bảo chú chim sơn ca không kén ăn này đi tìm khách khác, không cần cố gắng tìm một khởi đầu tốt đẹp trên người con quỷ nghèo như cậu, nhưng lời nói đến bên miệng lại một lần nữa bị nuốt trở vào, không biết vì sao, Tô Việt bỗng nhiên không quá thích nhìn thấy chú chim sơn ca này bổ nhào vào lòng ngực người khác, dựa vào bán thân đổi lấy đồng tiền.

Cậu không tự giác mà dừng một chút, thay đổi cách dùng từ: "Anh đi tìm người quản anh, nói tôi bao anh một buổi tối, hỏi có thể đến nhà thanh toán hay không?"

Trong đầu Triệu Thanh cực kỳ hưng phấn và kích động, bắt được từ ngữ mấu chốt, rốt cuộc anh cũng hiểu ý của Anh Vũ là gì, cho rằng anh là người tìm khách ban đêm sao?

Phản ứng đầu tiên của anh là: "Giao dịch thật thuần thục, em đi tìm sơn ca?"

Tô Việt không nhịn được mỉm cười nói: "Sao vậy, quy định cạnh tranh trong ngành các anh còn có quy định không được cướp khách sao? Yên tâm tôi không đi tìm người khác, đem anh về cũng không làm gì, chỉ là bèo nước gặp nhau chiếu cố chú chim sơn ca một chút, anh có thể ở trong khách phòng yên tâm ngủ một đêm, nghỉ ngơi thật tốt."

Triệu Thanh nhìn nhìn Anh Vũ vẫn duy trì khoảng cách an toàn với mình, lại nhìn nhìn bàn tay mới vừa bị đẩy ra, nghe những lời nói khó hiểu này, anh không dám tin mà hỏi: "Em mất trí nhớ?". 𝒯ìm đọc 𝑡hêm 𝑡ại ⩵ 𝒯𝗋𝐔m 𝑡𝗋uyện.𝑣n ⩵

Tô Việt giật mình, chú chim sơn ca gạ khách giữa đường này làm sao biết? Nhưng rất nhanh cậu đã tỉnh táo lại, trong lời nói mang theo vài phần ngoài ý muốn: "Nhìn dáng vẻ của anh có vẻ như trước đây chúng ta có quen biết? Xin lỗi tôi không nhớ rõ anh, nửa năm trước tôi bị tai nạn trên phi thuyền, hiện tại ký ức vẫn còn chưa khôi phục."

Triệu Thanh thầm nghĩ đây chỉ là miêu tả nhẹ nhàng bâng quơ về tai họa sao? Nếu dựa theo dấu vết lưu lại tại hiện trường suy đoán không sai, Anh Vũ rõ ràng đã may mắn sống sót sau trận hủy thiên diệt địa đó, hiện tại còn có thể lành lặn đứng ở chỗ này, có thể nói là kỳ tích thế kỷ!

So sánh với việc, đầu óc bị tổn thương, lưu lạc trên hành tinh lạ, di chứng mất trí nhớ cũng không phải chuyện khó có thể chấp nhận, chỉ cần người còn sống là đủ rồi, nội tâm Triệu Thanh mấy ngày này chịu đủ dày vò chưa bao giờ bình an trôi qua giống giờ khắc này, anh là đứa trẻ được thần may mắn chiếu cố, cực kỳ may mắn mới có thể trong thoáng qua cũng bắt gặp được Anh Vũ.

Triệu Thanh nhìn Anh Vũ không chớp mắt, có chút không dám tin sau khi gặp lại Anh Vũ, Anh Vũ vẫn sẽ quên sạch anh, một chút ấn tượng hay ký ức cũng không có, anh không cam lòng mà truy vấn: "Em thật sự không nhớ ra tôi?"

Tô Việt híp mắt đánh giá từ trên xuống chú chim sơn ca trước mặt, có lẽ là bị giọng điệu bám riết không tha cùng ánh mắt sâu thẳm tràn đầy cảm xúc lay động, cậu cẩn thận suy nghĩ một lúc, đưa ra kết luận có khả năng cao nhất, nói: "Chẳng lẽ trước đây tôi là khách quen của anh?"

Triệu Thanh suýt chút nữa nhịn không được mà đem người ấn vào tường, anh khẽ cau mày, dùng giọng khàn khàn giải thích: "Tôi không phải đến bán."

Nói những lời như vậy sỉ nhục một đoàn trưởng lính đánh thuê, anh hy vọng Anh Vũ làm tốt công tác chuẩn bị để chịu sự trả giá.

Tô Việt không ngờ là cậu hiểu lầm, khiến cậu xấu hổ, thậm chí có chút làm tổn thường người khác, cậu vội vàng xin lỗi: "Thật ngại quá, trên phố này đều làm chuyện này, tôi thấy anh từ bên trong ra, nên tưởng......"

Triệu Thanh nhìn cậu đầy nguy hiểm, giống như nhìn một con mồi rơi vào lưới, một lời không hợp liền có thể nuốt chửng.

Tô Việt thức thời không tiếp tục thảo luận chủ đề này, cậu thành khẩn nói: "Thật sự rất xin lỗi, là tôi mắt mù nhận nhầm, anh một chút cũng không giống sơn ca."

Triệu Thanh câu môi dưới, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Phải không, không giống cái loại tuổi già sắc giảm, không thể không chủ động câu khách, một con chim già ép mua ép bán?"

Tô Việt hô hấp cứng lại, một phán đoán mơ hồ khó hiểu xuất hiện: không già, rất hấp dẫn.

Cậu vội vàng dừng dòng suy nghĩ trong đầu lại, đề nghị: "Muốn chúng ta tiếp tục đứng đây nói chuyện sao? Có muốn tìm một nơi khác ôn lại chuyện xưa?"

Triệu Thanh xác nhận Anh Vũ đã ở trước mắt, chạy không thoát, thể xác và tinh thần mới thả lỏng vài phần, anh hơi gật đầu, nói: "Đi đâu, cậu có chổ nào đi?"

Phải chăng là một tay xã hội đen không có giấy tờ, ăn ngủ đầu đường? Vậy không bằng đêm nay đến cái lồng sắt của anh, ồ không, là đến phòng riêng của anh, một bên nghỉ ngơi một bên nói chuyện phiếm, mệt mỏi thì ngoan ngoãn nằm xuống để bọn họ kiểm tra thân thể, điều trị vết thương bên trong, tiêm thuốc giải, tiêu trừ đau đớn.


Tô Việt hơi hơi mỉm cười, nói: "Đương nhiên là có, tôi và Lập Ngôn ở cùng một chỗ, không biết anh có biết hắn không?"

Răng rắc một tiếng, vách tường cũ bên cạnh bị vỡ nát một mảng, lộ ra thanh thép bên trong, Triệu Thanh phủi phủi lớp vôi trên tay, sắc mặt nham hiểm cười nói: "Biết, vừa vặn cùng em trở về gặp người quen kia."

Tô Việt nhạy bén nhận thấy có chút không thích hợp, cậu vốn nên ngăn lại nam nhân cao gầy bắt đầu toát ra khí chất nguy hiểm này lại, nhưng giây tiếp theo một âm thanh đã nhắc nhở cậu, sau khi mất trí nhớ cậu đồng ý đi theo Chu Lập Ngôn, không phải bởi vì tình tiết ánh mắt đầu tiên chú chim non nhìn thấy, mà là cảm thấy đi theo Chu Lập Ngôn mới có cơ hội gặp được những người quen khác, mới có thể chờ đợi được người nào đó đến.

Tô Việt nhắm mắt, đầu óc có chút hỗn loạn, lúc này một đôi tay đè lên huyệt Thái Dương của cậu, nhẹ nhàng ấn vài cái lên bộ phận trí mạng kia, cảm xúc lành lạnh làm cậu liên tưởng đến một khẩu súng đen.

"Làm sao vậy, không thoải mái?" Triệu Thanh đến gần một chút, đem khoảng cách vốn đã bị kéo ra rút ngắn lại. Trên người anh thoải mái tươi mới sạch sẽ, không bị nhiễm mùi thuốc lá và rượu, nhưng lại mang theo hơi thở mùi thuốc súng, tràn ngập nguy hiểm áp bức, mang theo một sự mê hoặc cực hạn.

Tô Việt bắt lấy tay anh, thấp giọng nói: "Tôi không sao, bệnh cũ, có thể là điềm báo trước khi ký ức sống lại."

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là App Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on App Watt.pad)

Cậu buông bỏ cảnh giác, thong thả mang người về nhà, trên đường trở về còn có tâm tình mua một ít trái cây tươi. Vào cửa Tô Việt rất tự nhiên chào hỏi bạn cùng phòng, nói: "Lập Ngôn, tôi mang một người bạn trở về, là người chúng ta đã quen biết trước đây."

Một người đàn ông tóc dài xõa trên vai, khuôn mặt tuấn tú từ phòng bếp đi ra, trên người hắn choàng một chiếc khăn quàng cổ, khuôn mặt cao ngạo mang kính gọng vàng, giống như đang nghiên cứu nấu món ăn mới nhất.

Hắn nhìn Triệu Thanh đi theo phía sau Tô Việt một giây, đáy mắt xẹt qua vài tia u ám, hắn giương mắt ôn hòa vô hại nói: "Thì ra là đoàn trưởng Triệu, đã lâu không thấy, vẫn khỏe nhỉ."

Tô Việt hơi cau mày: "Đoàn trưởng?"

Chu Lập Ngôn hơi kinh ngạc mà nói: "Vị này chính là đoàn trưởng đương nhiệm đại danh đỉnh đỉnh của binh đoàn Ám Nha, được biết đến là một tay súng huyền thoại, tên Triệu Thanh, biệt hiệu Quạ Đen, y không nhắc qua với cậu sao?"

Triệu Thanh quả thật là không có tự khai báo thân phận, Tô Việt vốn cũng không có ý định thăm dò công việc của người khác, chỉ là hai chữ "Đoàn trưởng" này giống như lưỡi câu sắc bén, đang có ý đồ câu lên những mảnh nhỏ ký ức đã bị chôn vùi của cậu.


Triệu Thanh tiến lên một bước, chắn trước mặt Anh Vũ, ngăn cản cơ hội Chu Lập Ngôn chạm vào Anh Vũ, anh lạnh lùng trầm giọng hỏi: "Mày rốt cuộc đã làm gì Anh Vũ?"

Chu Lập Ngôn như nghe không hiểu những lời này, lễ phép nói: "Tới phòng khách ngồi trước, tôi pha cho cậu một ly trà, hương vị rất ngon, tôi và Tô Việt đều thích."

Hắn quay đầu lại nói: "Tô Việt, cậu giúp tôi đi tắt bếp, đó là món cuối cùng rồi."

Tô Việt nhìn Triệu Thanh, không quấy rầy hai người ôn chuyện, cậu đi vào phòng bếp, trong nháy mắt cửa vừa đóng lại, không khí ngăn cách bên ngoài chợt trở nên đối chọi gay gắt.

Chu Lập Ngôn đi đến phòng khách, lại thật sự pha cho Triệu Thanh một ly trà, đáng tiếc là dùng nước lạnh pha, lá trà nổi trên mặt nước, mang theo châm chọc giương nanh múa vuốt.

Hắn nhàn nhạt nói: "Mày không nên tìm tới, phá vỡ cuộc sống bình yên của Tô Việt, mày như vậy sẽ khiến em ấy đau đầu. "

Triệu Thanh quét mắt nhìn chén trà, nói: "Giáo sư Chu thật vất vả có được cơ thể, lại thành công lừa được Anh Vũ, là lo lắng bị tao tìm tới cửa đem xương nghiền thành tro sao? "

Chu Lập Ngôn lắc lắc đầu, nói: "Tao thế nào không liên quan, huống chi nếu không có tao, Tô Việt không có khả năng sống đến bây giờ, là tao đào em ấy ra từ mảnh đất bị thiêu trụi kia, tao là ân nhân cứu mạng của em ấy. "

Triệu Thanh đối với lời này không tỏ ý kiến, chưa nói tin, cũng chưa nói không tin, chỉ có thể chờ khi Anh Vũ nhớ lại hết mọi chuyện mới có thể tìm ra chân tướng.

Chu Lập Ngôn thở dài, nói tiếp: "Nếu mày còn lo lắng tao dùng thuốc tiến hành khống chế tinh thần em ấy, vậy thì không cần lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, sau khi Tô Việt đốt hết máu, thiêu đốt toàn bộ máu sau, bằng vào sự cường hãn của mình mà tái sinh, những tàn dư của loại thuốc đó sớm đã được em ấy rửa sạch sẽ. "

Triệu Thanh không tận mắt chứng kiến tình hình chiến đấu nguy hiểm ngày ấy, nhưng từ vài câu nói đơn giản này, anh cũng có thể cảm nhận được Anh Vũ đã phải chịu một nỗi đau rất lớn, cái loại quyết tâm được ăn cả ngã về không, dũng khí đồng quy vu tận này, còn có nhẫn tâm vứt bỏ mạng sống của mình.

Đôi môi Triệu Thanh hơi khô, anh không chút để ý mà giương mắt giáo sư Chu dường như đã trở thành một người khác, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Tao sẽ đem em ấy đi, cái mạng này của mày tao có thể giữ lại cho đến khi em ấy khôi phục trí nhớ."

Cũng tránh cho tâm tư khó dò của giáo sư Chu lại âm thầm đào bẫy, tạo ra những tổn hại không đáng có cho Anh Vũ.

Chu Lập Ngôn cười cười, nói: "Mày không thể mang em ấy đi, Triệu Thanh, em ấy đã quên mày, đã quên những yêu hận tình thù cùng mày, quên những ngày như u trên dây, em ấy là của tao, thuộc về nơi an an ổn ổn này, cuộc sống bình thường trong ngôi nhà nhỏ, đây cũng là điều em ấy thích nhất."

Hắn từng câu từng chữ mà nói: "Cùng mày trở về, em ấy chỉ biết nổi điên, giữa các người đã xảy ra quá nhiều tranh chấp, có bao nhiêu oán hận chưa được giải quyết, chẳng lẽ Ám Nha muốn dung túng một người nằm vùng đã phản bội sao? Chẳng lẽ Tô Việt phải là con chó quỳ dưới đất khóc lóc xin tha thứ hay sao?"

Chu Lập Ngôn lại nói: "Tao mày đều biết, em ấy không phải người như vậy, em ấy sẽ dùng phương thức khác đến hoàn trả cho tụi mày, ví dụ như mạo hiểm tính mạng? Lại ví dụ như mặc kệ sống chết? Cho nên cùng mày trở về, cuối cùng em ấy cũng sẽ bị ép lên con đường phải chết."

Triệu Thanh cười nhạo một tiếng, đáp: "Giáo sư Chu không hổ sinh ra để dạy học và giáo dục, lợi dụng điểm yếu để khống chế người khác cũng được mày nói thành đường hoàng như vậy, cao thượng chính nghĩa."

Chu Lập Ngôn nhướng mày: "Tao chỉ là nhận ra lòng mình, nguyện ý buông bỏ kiêu ngạo, sống cuộc sống Tô Việt thích nhất, tao đang nỗ lực theo đuổi em ấy, hiện tại tinh thần phòng ngự của em ấy yếu ớt, chịu không nổi kích thích quá lớn, mày vui lòng đừng đến làm phiền cuộc sống sinh hoạt của một người bình thường được không?"

Lúc này, Tô Việt bưng vài dĩa trái cây cắt sẵn đi vào phòng khách, cậu hỏi: "Các anh đang nói quấy rầy cái gì?"

Chu Lập Ngôn kinh ngạc nhìn lê hắn thích, nói: "Không có gì, đều là việc không đáng kể, cảm ơn cậu đã mua trái cây tôi thích."

Tô Việt nhìn nhìn mấy quả lê bởi vì phải gom đủ mới được giảm giá, không nói gì, nghiêng người đặt một đĩa lớn dâu tây tươi đỏ trước mặt đoàn trưởng Triệu.

Triệu Thanh: "......"

Tô Việt thấy anh thờ ơ, có chút uyển chuyển giải thích: "Không biết sao thấy anh tôi liền nhớ đến dâu tây, cho nên đoán là anh thích ăn?"

Triệu Thanh nhìn Anh Vũ vụng về ném mình vào phòng người khác, bị người ta lừa gạt khống chế mà không hay biết, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không, là em thích ăn."

Tô Việt đối với trái cây không hề kén ăn: "????"

Cậu thật sự thích ăn dâu tây sao? Sao bản thân hắn còn không biết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi