TRỌNG SINH SAU KHI NẰM VÙNG BỊ CHẾT THẢM

Tô Việt theo bản năng chuyển chủ đề, cậu nói: "Kỹ năng của Tần Phồn rất lợi hại, cô ta đã truy tìm được khu vực có dấu vết trước khi Hà Ngôn mất tích, chờ khi đến Địa Tinh cần thêm một chút thời gian định vị cụ thể, sau khi đến chúng ta cùng nhau hành động, hay là tách ra?"

Triệu Thanh nhàn nhạt đáp: "Nếu may mắn được Thiên Tinh đế quốc truy nã, tôi sẽ sắp xếp một ít đồng đội Ám Nha đến cùng nhau giải quyết, bọn họ bây giờ xuất phát, có lẽ sẽ tới trễ một chút, tôi đề nghị nên đợi mọi người tập hợp cùng nhau hành động , tránh cho bị bỏ lại một mình gặp rắc rối."

Tô Việt hơi gật đầu, nói: "Đoàn trưởng, em muốn đi cứu người trước, việc này không nên chậm trễ, sợ có chuyện."

Triệu Thanh không phản đối: "Được, đi tìm người bạn kia của em trước, nếu Thiên Tinh đế quốc đã đặt một đơn hàng sát thủ lớn như vậy cho tôi, vậy thì việc Hà Ngôn mất tích trên Địa Tinh cũng có thể có liên quan đến bọn họ, vừa vặn có thể cùng điều tra."

Địa Tinh là địa bàn Liên Bang, có phòng làm việc của Liên Minh Tinh Tế, bình thường Thiên Tinh đế quốc sẽ không cách nào nhúng tay vào, nhưng nếu tất cả khả năng, còn lại dù có khó tưởng tượng đến đâu thì đó cũng là sự thật.

Thiên Tinh đế quốc hiện giờ khó tự bảo vệ mình, có khả năng làm ra chuyện ngoài ý muốn, tên nhà ngoại giao tên Vu Trầm Hải kia cũng cần phải để mắt đến điều tra, này đều cần thêm một số nhân lực, cần đồng đội hỗ trợ, lính đánh thuê không bao giờ chủ trương đơn đả độc đấu, bãn lĩnh một cá nhân cũng cần có tinh thần đồng đội mới có thể phát huy sức mạnh lớn nhất.

Tô Việt và đoàn trưởng đã đạt chung nhận thức trong công việc, sau đó nhất thời im lặng, cậu trầm mặc ăn một miếng thịt ốc không biết tên đã sắp lạnh như băng, lúc này một đôi trắng nõn rắn chắc vươn ra từ phía sau, nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu.

Cả người đoàn trưởng đều dựa qua dán lên tấm lưng rộng lớn, hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ cậu, vài sợi tóc rũ xuống không ngừng kích thích da thịt, tạo nên từng gợn sóng trong lòng.

Tô Việt giải quyết xong phần ăn khuya, dùng nước diệt khuẩn bên cạnh rửa tay sạch sẽ, đem tất cả rác ném vào thùng rác thông minh gần đó. Cậu ngồi trên chiếc ghế gôc tròn, xoay người lại nhìn thẳng vào đoà trưởng cao cao tại thượng, vươn tay vén những sợi tóc rũ hai bên sườn mặt của đoàn trưởng ra sau tai.

Cậu bình tĩnh thong thả mỉm cười nói: "Đoàn trưởng, chúng ta sắp đến điểm đích rồi, hiện tại không nghỉ ngơi tốt một chút, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến hành động sau này?"

Triệu Thanh ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Phải không? Nhưng thật ra tôi cảm thấy sau này nói cũng không có cái gọi là."

Sắc mặt Tô Việt không đổi, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ vừa rồi mình đã sai ở đâu? Là nói sai cái gì? Hay là đã phản ứng không đúng?

Thói quen thực hiện các quy tắc, quy định của sát thủ là một loại tự giác kỷ luật trong công việc hằng ngày, đồng thời cũng là một phương pháp hữu hiệu để kiềm chế cảm xúc mất khống chế. Trên người mang vũ khí sắc bén, ham muốn giết chóc, sức chiến đấu vô tận, sát ý không ngừng, khi cục diện đều được khống chế trong lòng bàn tay, con người liền sẽ nảy sinh ra những tham vọng không thể coi thường.

Tô Việt không dám chắc cậu luôn có thể giữ được bình tĩnh, không nguy hiểm không gây hại, dưới tình huống cho phép, cậu càng thích tiếp tục trau dồi và nhắc nhở bản thân  nghiêm túc hoàn thành những chuyện lớn lớn bé bé của mình.

Cậu cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng Triệu Thanh không kiên nhẫn nổi mà túm chặt cổ áo cậu, khi đang chuẩn bị đè người lên tường dạy dỗ một phen, cậu lại mở miệng nói: " Vừa rồi em không nên đùa giỡn với anh, giết người vốn là một chuyện nghiêm trọng, nếu anh bị xuất hiện tình huống căng thẳng vậy thì sẽ mất nhiều hơn được."

Tay Triệu Thanh túm cổ áo Anh Vũ càng siết chặt, rất tốt, Anh Vũ cảm thấy anh không đáng một xu, còn cảm thấy anh đến cả hơi thở của địch cũng không phân biệt được?

Tô Việt ý thức được suy đoán này đã sai, nguyên nhân cũng không ở nơi này, cậu nhanh chóng thay đổi cách khác, bình tĩnh nói: "Em không có cảm thấy anh không dáng giá một xu."

Vừa dứt lời, tay Triệu Thanh lập tức dừng lại, sức lực trên tay cũng không còn căng chặt.

Trong lòng Tô Việt nhận định, cậu đã đoán đúng, hóa ra điểm này đã làm đoàn trưởng tức giận, kiếp trước Tô Việt không chú ý đến những loại phản ứng này của đoàn trưởng, lần này có kinh nghiệm từ nhiều đời, cậu sẽ không giẫm lên vết xe đổ ấy, thường xuyên bị đoàn trưởng với vẻ mặt không vui kéo lên giường mà không thể hiểu được.

Cậu chân thành giải thích: "Chỉ bằng loại tiền Tinh Nguyên không đáng giá của Thiên Tinh đế quốc, em không thể dùng tiền để đo lường với giá trị của anh."

Triệu Thanh đánh giá Anh Vũ có chút khẩn trương, thấp giọng cười khẩy, anh buông tay ra, lười biếng dựa vào bên cạnh bàn, dường như rất vô vị hỏi: "Thiên Tinh đế quốc bên kia cho em một số tiền lớn như vậy, gần như đã giàu bằng một quốc gia nhỏ, em thật sự không hề bị lay động sao?"

Tiền tài động lòng người, lính đánh thuê đều là vì mức sống khác nhau mà bôn ba, tuy không thể nói thấy tiền sáng mắt, nhưng cũng sẽ không làm từ thiện.

Tô Việt hơi giật mình, cậu không nghĩ tới hiện tại đoàn trưởng vẫn hoài nghi động cơ của cậu. Tô Việt không nói gì, chỉ mở ra một phần hải sản nhỏ khác, giọng điệu ôn hòa bình tĩnh: "Những vấn đề này em sẽ từ từ trả lời, anh ăn trước xong rồi lại nói, bằng không muộn quá sẽ dễ bị bỏ bữa."

Triệu Thanh không để ý đến cậu, chỉ cầm ly trà bên cạnh lên nhấp một ngụm nước ấm, nói: "Em ăn đi, hai phần này dều gọi cho em, lúc đóng gói qua tôi đã ăn những thứ khác rồi."


Tô Việt không phải quá đói, nhưng cậu tiếc nuối nhìn phần hải sản nhỏ còn dư lại, cuối cùng vẫn lựa chọn đối xử tử tế đồ ăn, không thể lãng phí, quá một hồi liền giải quyết sạch sẽ toàn bộ.

Cậu dọn dẹp mặt bàn mọt chút, dọn sạch rác, thay áo ngủ tiến vào phòng tắm tắm rửa, Sau khi bước ra cảm giác hệ tiêu hóa của mình gần như đã hoàn tất.

Triệu Thanh dựa lên cửa kính nới có thể ngắm nhìn biển sao rộng lớn, đang dùng ánh mắt sâu thẳm giống như sao trời nhìn cậu, giống như từ trong biển sao ngôi sao Quạ Đen đã định vị được ngôi sao Anh Vũ.

Tô Việt bị nhìn đến mất tự nhiên, cậu tiện tay tắt đèn, khách phòng bỗng trở nên tối om, cậu đặc biệt chọn giường đôi là vì để tiện cho việc nghỉ ngơi, Tô Việt nhanh chóng nằm xuống chiếc giường thuộc về mình.

Còn chưa kịp nhắm mắt, lòng ngực cậu liền nhiều thêm một người thanh niên, bàn tay hơi lạnh đang muốn thâm nhập vào trong chăn, bị cậu một tay bắt được.

Tô Việt cẩn thận nhắc nhở: "Đoàn trưởng, giường anh ở kế bên."

Triệu Thanh điều chỉnh tư thế, nói: "Đáp án của vấn đề vửa rồi đâu? Em định lừa dối cho qua?"

Tô Việt cười cười, nói: "Đoàn trưởng không phải biết đáp án rồi sao, hà tất biết rõ còn cố hỏi?"

Triệu Thanh vươn tay xoa nhẹ chiếc cằm góc cạnh của Anh Vũ, nói: "Ai biết được tôi nghĩ có đúng hay không? Có một số lính đánh thuê chỉ cần phản bội một lần, có khả năng sẽ phản bội lần thứ hai, phản bội lần thứ ba, giống như đã có tiền án thì rất khó có thể diệt trừ tận gốc."

Tô Việt có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối, nhưng cậu không biết nên làm sao để nhìn thẳng vào mắt đoàn trưởng, từng cảnh tượng đời trước chưa bao giờ phai nhạt trong trí nhớ của cậu, đời này với những việc tương tự cũng có những sai sót, có tiếc nuối.

Tô Việt nhắm mắt lại, dường như những sai lầm, tiếc nuối, hối hận hay bất lực đều có thể phai nhạt theo thời gian, nhưng những dấu ấn để lại trong lòng người, là mãi mãi không thể xóa nhòa.

Triệu Thanh cúi người tiến lên, hôn một cái lên Anh Vũ đang trầm mặc, đáy mắt anh mang theo vài tia lạnh lẽo, giọng nói lại rất cứng rắn, anh nói: "Có người giống như chú chim sợ hãi, hoảng sợ đến không chịu nổi một ngày, còn thích đem những thương tích đau đớn giấu dưới đôi cánh, giả vờ như không có việc gì, giả vờ như mọi thứ đều bình thường, giả vờ như ăn no ngủ ngon."


Anh rũ mắt nhìn về phía Anh Vũ, hơi thở của cả hai đan xen nhau dưới khoảng cách cực gần, có thể nghe thấy cả tiếng tim đập, anh không chút lưu tình mà vạch trần: "Anh Vũ, em thật sự có thể yên giấc đi vào giấc mộng, mà không phải chập chờn, giật mình tỉnh giấc bất cứ lúc nào chứ? Em thật sự giống như trước ung dung thong thả thưởng thức đồ ăn yêu thích, mà không phải ăn những miếng vô vị, nhanh ăn cho xong, chỉ cần no bụng chứ?"

Tô Việt theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng đôi môi mỏng của cậu vừa khẽ nhúc nhích, liền cảm thấy khô khốc, thế giới như chìm trong sự im lặng, tiến vào sự tuyệt vọng tĩnh mịch.

Triệu Thanh cười tự giễu, nói: "Tôi chỉ mới biểu hiện ra ngoài một ít cảm xúc thăng trầm, đã khiến em bắt đầu nơm nớp lo sợ mà tỉnh táo suy nghĩ lại những điểm sai, bắt đầu tìm mọi cách ứng phó cùng bù đắp. Em xem tôi là ai, một đoàn trưởng làm em cảm thấy áy náy? Hay là một con Quạ Đen luôn muốn ôm em thật chặt?"

Yết hầu Tô Việt động đậy lên xuống, cậu dường như đang yên lặng nhìn chăm chú vào màn đêm đã một lúc lâu, lại như khe khẽ thở dài nhỏ đến mức không thể phát hiện, Giọng nói cậu phảng phất phá như phá tan ký ức của nhà giam, âm thầm phát ra những tiếng than khóc dai dẳng.

Không biết qua bao lâu, Tô Việt rốt cuộc cũng mở miệng: "Đoàn trưởng, em thật sự xin lỗi, còn có cảm ơn anh."

Ánh mắt Triệu Thanh sắc bén , cau mày, anh không muốn Anh Vũ cảm thấy áy náy, cũng không phải lòng biết ơn của Anh Vũ, càng không cần Anh Vũ xin lỗi hay bồi thường gì. Anh hy vọng tên lính đánh thuê này nhập đoàn bốn năm, đã chịu qua rất nhiều trắc trở khó khăn sẽ có thể có được một cuộc sống mới, một tương lai thong dong tự tại, vô lo vô nghĩ.

Tô Việt không để đoàn trưởng nói thêm gì, cậu đã lật người lại dùng sức ôm lấy người, ôm chặt lính đánh thuê Quạ Đen trong lòng ngực, giờ này khắc này, bọn họ ôm nhau trong màn đêm vô tận, xuyên qua biển sao mênh mông.

Tô Việt cúi đầu hôn một cái lên nơi trái tim của đoàn trưởng, dưới sự chứng kiến của bầu trời ngàn sao, cậu hy vọng nói: "Em sẽ sống thật tốt, sẽ luôn đồng hành cùng anh đến khi về già."

Triệu Thanh không nhớ rõ ban đầu anh định nói gì, nhưng những cái đó đều không quan trọng, lúc này trong đầu anh đang ầm ầm vang lên, những đóm sáng lớn lớn bé bé bắt đầu đồng loạt bùng nổ, nhóm nhỏ giống như pháo hoa nổ, nhóm lớn lại giống như tên lửa bắn liên tục.

Nhóc con Anh Vũ.

Tên nhóc con này!

Anh thở hắt ra, như mới vừa đánh xong một trận đánh ác liệt, giống như ngay từ đầu đã nắm chắc phần thắng, bất khả chiến bại, không gì cản nổi, nhưng lại bị đánh đến quân lính tan rã, giơ tay đầu hàng.

Hòa hoãn hồi lâu, Triệu Thanh mới thấp giọng cười nói: "Nhớ rõ những lời em đã nói."

Tô Việt hôn xuống khóe môi anh, nói: "Đoàn trưởng yên tâm, em sẽ không quên."

Cho dù may mắn lại sống thêm mấy kiếp, chẳng sợ ngày sau còn có trắc trở và cực khổ, cho dù là từ lúc sống đến lúc chết đều không được bình an, cậu đều sẽ không quên ước định này.

Triệu Thanh cười khẽ một tiếng, tựa hồ có chút thỏa mãn, lại tựa hồ có chút chưa đã thèm, anh hưởng thụ sự gần gũi với Anh Vũ, thuận miệng hỏi: "Trước đây em nói không muốn so sánh tôi với tiền tài, vậy em muốn dùng cái gì để đo lường?"

Tô Việt ngẩn ra một chút, cậu không cẩn thận suy nghĩ, cũng không cẩn thận cân nhắc, mà theo nội tâm nói ra: "Không có gì có thể so sánh, anh không gì có thể thay thế được."

Cậu cảm thấy đây là đáp án tiêu chuẩn, nhưng đoàn trưởng không cho rằng như vậy, thậm chí còn có chút không hài lòng?

Triệu Thanh nói: "Đừng nói như vậy, tôi cảm thấy tôi có thể đo lường được."

Tô Việt: "?"

Triệu Thanh kiên nhẫn dẫn đường cậu, nói: "Ví dụ như rộng bao nhiêu, sâu bao nhiêu, độ cong thế nào, đường nhỏ ra sao, có phải đều đã được đo lường theo ý em rồi sao?"

Nói xong anh còn nhẹ nhàng cọ vào dụng cụ đo lượng của Anh Vũ một chút.

Tô Việt: "......"

Editor: tà răm thụ :))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi