TRỌNG SINH SAU KHI NẰM VÙNG BỊ CHẾT THẢM

Edit: thauyn22

Tiêu Đàm cầm một ống giảm đau đến, tuy rằng tác dụng không lớn, nhưng có ít còn hơn không, hắn thấy Tô Việt rũ mắt dường như đang suy nghĩ gì đó, mở miệng hỏi: "Làm sao vậy, chẳng lẽ là người quen của cậu?"

Tô Việt vẻ mặt không đổi nói: "Không tính là quen, chỉ là có biết."

Tiêu Đàm một bên ghim kim tiêm một bên hỏi: "Là trước đây lúc làm nhiệm vụ đã tiếp xúc qua? Cậu vẫn có thể nhận ra hắn, xem ra dáng vẻ của hắn để lại ấn tượng rất sâu với cậu."

Tô Việt nhất thời im lặng không nói gì, đời trước khi cậu ở trong một biệt thự của một viên chức lớn tuổi làm một pho tượng thể hiện quyền lực và cao quý, nhìn thấy một người thanh niên bị kéo vào, trong lúc giãy giụa đã bị ăn đòn không ít, sau đó lúc hấp hối bị ném vào bên cạnh cậu, Tô Việt biết đây là một pho tượng người mới.

Thanh niên nhìn qua rất khó chịu, cũng rất thê thảm, hình như hắn không phải người Thiên Tinh đế quốc? Cũng không biết là từ nơi nào bị bắt tới, đáng tiếc trên đường không nắm được cơ hội chạy trốn, từ nay về sau sẽ mãi không thấy mặt trời, rơi vào vực sâu.

Tô Việt theo thói quen định làm lơ tên mới đến, mỗi ngày đều sẽ có một pho tượng người mới đặt bên cạnh cậu, mỗi ngày cũng đều sẽ có pho tượng hỏng bị ném vào xe rác, trong mắt Tô Việt không có chút cảm xúc nào, sau lưng vết roi ngang dọc đan xen không thể bẻ cong chiếc lưng thẳng tắp của cậu, chỉ là khi tên người mới kia nhịn không nổi nữa rên lên một tiếng, cậu mới vô thức liếc nhìn vài lần.

Làn da trên người bị lột đến loạn cào cào, ngón tay và ngón chân đều bị chặt đứt, duy nhất chỉ có gương mặt là không bị động qua, những gã quan chức lớn đó từ trước đến nay thích để mặt mũi lại hủy hoại cuối cùng, bằng không bên trong quá trình không nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết và âm thanh tức giận mắng chửi sẽ không còn thấy thú vị nữa.

Tô Việt không rõ trong lòng là loại cảm giác thế nào, cậu rất chán ghét hình ảnh ấy, nhưng giáo sư Chu ra lệnh cậu phải quỳ ở nơi này, phải nghe lời bất kỳ sắp xếp nào của chủ nhân biệt thự.

Khâu Lương là bộ trưởng tài vụ của Thiên Tinh đế quốc, hắn thích thu thập những vật phẩm quý giá hiếm có, cũng thích thu thập các lớp da xinh đẹp, nơi này là biệt thự để hắn tiếp đãi khách, cũng là địa ngục của rất nhiều món đồ chơi.

Thanh niên bên cạnh dường như đã chịu không nổi, hắn nỗ lực trợn tròn mắt, chậm rãi bò về phía Tô Việt, trong ánh mắt trầm tĩnh như nước hồ của Tô Việt, hắn run rẩy môi, dùng âm thanh suy yếu đến mức không thể nghe rõ nói: "Tôi là Lâm Mặc."

"Tôi là người của Liên Bang Địa Tinh."

"Tôi là sinh viên ngành Y xuất sắc nhất năm nay của Liên Bang, ở lại đây làm nghiên cứu sinh thì bị người bắt cóc."

Tô Việt không biết vì sao thanh niên này lại muốn nói với cậu điều này, chẳng lẽ nhìn không ra cậu và đàn súc sinh này là một đám sao?

Thanh niên lại tiếp tục lẩm bẩm nói: "Ba tôi tên là Từ Diệp Sinh, mẹ tôi tên là Lâm Uyển, bọn họ vô cùng yêu tôi, tôi cũng rất yêu bọn họ."

Tô Việt không lên tiếng dời tầm mắt đi, cậu đối với chuyện cá nhân của người khác không có hứng thú, cậu chưa từng học qua lớp chính quy, cũng không có được tình yêu thương của ba mẹ, không thể nào thấu hiểu được nỗi đau của tên người mới này.

Lúc này có hai gã người hầu cường tráng đi về hướng bên này, một người nhấc một chân của thanh niên lên, kéo hắn vào tận sâu bên trong căn phòng.

Đôi tay yếu ớt của thanh niên bị kéo lê trên mặt đất, tạo ra những vệt máu không có hình dạng ngón tay, lời cuối cùng hắn nói với Tô Việt bị biến mất bên trong bụi bặm và máu tươi, hắn nói hơi khó nghe: "Tôi muốn về nhà."

Tô Việt thờ ơ với điều ấy, cậu còn chẳng cho tên người mới ấy một ánh mắt, cũng không quay đầu lại nhìn ánh mắt tràn ngập thống khổ và không cam lòng của thanh niên, cậu nhạy bén nghe thấy tận sâu bên trong cùng của căn phòng đóng kín cửa kia vang lên những âm thanh, dường như đã có định đoạt cho kết cục của chàng trai trẻ.

Qua hồi lâu sau, cửa phòng mở ra, bộ trưởng Khâu bộ tài vụ Thiên Tinh đế quốc nhẹ nhàng nện bước, chưa đã thèm mà trở lại bên trong phòng khách, trên người hắn dính không ít vết máu, trên tay cũng có rất nhiều vết hồng hồng, hiển nhiên là đã có thứ gì đó nhầy nhụa máu thịt giãy giụa trong ngực hắn.

Khâu Lương không chút để ý cầm lên một ly rượu, cười cười mời các vị khách mới nâng ly, bên trong sự ồn ào của mọi người, hắn lại đi tới trước mặt Chu Lập Ngôn, như là muốn trao đổi gì đó. Thực đáng tiếc, hắn lại thất bại, bánh bao ngon của Bộ vũ trang sẽ không tùy tiện lấy ra tặng người, đó là thanh kiếm chiến thắng, là món vũ khí cuối cùng.

Khâu Lương thở dài dạo bước tới bên cạnh Tô Việt, nắm roi da ấn lên vết thương chồng chất phía sau của nam nhân, không hề nghe thấy một tiếng rên đau nào như dự đoán.

Khâu Lương tiếc rẻ nói: "Thật đáng tiếc, tôi trước giờ chưa thấy qua bộ da người cực phẩm giống của cậu, cho dù là ngoại hình, nhan sắc hay là xúc cảm, tất cả đều không gì sánh kịp, giáo sư Chu lại không cho tôi cất giữ nó, thật là lão già không có mắt nhìn."

Sắc mặt Tô Việt không đổi, như là không nghe thấy tên quan lớn trước mặt đang muốn lột da cậu, Khâu Lương nghiến răng, nhụt chí nói: "Bỏ đi, tuy rằng không chiếm được, nhưng có thể tùy ý cắt xéo quất roi cũng được, dù sao bảo bối này tôi không có được, người khác cũng đừng nghĩ đến có được."

Tô Việt không tỏ ý kiến gì với lời này, lấy thể chất chẳng sợ bị thương nặng của cậu, chỉ cần có đủ thời gian tự lành, rất ít bị lưu lại sẹo vĩnh viễn. Cho nên cậu là khách quen của căn biệt thự này, bộ trưởng Khâu sau khi chờ vết thương sau lưng cậu được chữa lành, nhất định sẽ làm thêm một cái mới.

Kế tiếp, lại là tiếng roi quất quen thuộc vang lên, sau đó nhận lại được ưu đãi gì Tô Việt nhớ không rõ lắm, tóm lại vẫn là những chiêu trò đó, ngày qua ngày, tháng qua tháng.

Cậu chỉ nhớ sau khi quét sạch trụ sở Bộ vũ trang trước khi chết, tiện đường ghé qua căn biệt thự này, tuy rằng không gặp được bộ trưởng Khâu, nhưng cậu đã lấy đi một bộ da người được làm thành tiêu bản được cất trong phòng, trong quá trình chạy trốn đã ném vào bên trong một nhà dân ở Địa Tinh.

Một lát sau, trong sân truyền ra tiếng gầm gừ kìm nén của đàn ông, và tiếng khóc than tuyệt vọng của phụ nữ.

Vào lúc đó Tô Việt nhìn có vẻ như cố ý bỏ vào một đồ vật khủng khiếp, nhưng thật ra cậu không có thời gian băn khoăn quá nhiều, ngoại trừ bộ da bên ngoài này, những thứ khác của thanh niên đều đã bị làm thành dinh dưỡng dịch, muốn về nhà cũng không thể có nhiều lựa chọn.

Cuối cùng khi cậu trốn về phía Bắc, mơ hồ nghe được thống đốc mới nhậm chức của Liên Bang không biết đã dùng thủ đoạn gì, làm bộ trưởng tài vụ Thiên Tinh đế quốc ngã ngựa đi tù, còn kéo theo không ít quan lớn, thậm chí còn kinh động cả hoàng tộc cao cao tại thượng.

Tô Việt chết sớm, lần đó khi hồn về quê cũ cũng là sau khi chết không bao lâu, không nhìn thấy kết cục cuối cùng của đời trước, nhưng cậu nhớ rất rõ tên của thống đốc kia, Từ Diệp Sinh, là ba của thanh niên ấy.

Đời này, Từ Diệp Sinh chưa trở thành thống đốc tối cao, ông hẳn là sau khi phát hiện con trai đã chết lại không cách nào báo thù, nên mới đi lên con đường ấy? Hiện tại Lâm Mặc cũng gần như đã chết, có thể nói là cùng Thiên Tinh đế quốc kết huyết hải thâm thù.

Chuyện giữa Liên Minh Tinh Tế và Thiên Tinh đế quốc nhìn qua có chút phức tạp, tuy rằng đoàn trưởng không nói tỉ mỉ với cậu, nhưng Tô Việt mơ hồ đoán được một ít, khi thế lực lớn tập kết dây dưa dẫn tới Tinh Tế rung chuyển, binh đoàn Ám Nha mặc dù không thể bo bo giữ mình, cũng muốn tránh trở thành vật thế mạng đứng mũi chịu sào.

Nếu Liên Minh Tinh Tế muốn tranh quyền đoạt lợi như vậy, không bằng để chính phủ Liên Bang Địa Tinh tới đối phó bọn họ?

Thu hồi lại ký ức, Tô Việt nhẹ nhàng viết một dòng lên mặt thanh niên: "Muốn về nhà sao?"


Yết hầu Lâm Mặc giật giật, hắn đương nhiên muốn, nhưng sau khi biết Liên Minh Tinh Tế cố ý phong tỏa, lại lo lắng loại chuyện này sẽ làm liên lụy đến ba mẹ.

Lâm Mặc cảm thấy sợ hãi, thấp thỏm lo âu, chỉ là khi Tô Việt kiên nhẫn hỏi lại mấy lần, lòng cậu mới dần bình ổn lại, đầu ngón tay ấm áp kia đã hấp thu hết tất cả can đảm và quyết tâm, đầu ngón tay út hắn run run viết lên lòng bàn tay nam nhân: "Rất muốn."

Tô Việt đứng dậy, giọng điệu chắc chắn nói: "Được, tôi đưa cậu về nhà."

Quá trình tìm người nhà Lâm Mặc cũng không quá phiền phức, có Tần Phồn trợ giúp, Tô Việt thậm chí còn không cần phải nhớ lại địa chỉ của căn nhà kia ở đâu, Tần Phồn đã giúp cậu điều tra ra được mười tám đời tổ tông của đôi vợ chồng kia.

Tô Việt mang theo vài tên lính đánh thuê tránh đi tuyến đường bị phong tỏa của Liên Minh Tinh Tế, lặng lẽ đưa người vào bên trong gian nhà, lần này cậu vẫn như cũ không đi vào, chỉ đứng ở ngoài sân, vẫn nghe thấy cơn tức giận cố kiềm nén cùng tiếng khóc bi thương từ trong nhà truyền ra.

Trước sau như một, cực kỳ bi thảm, duy nhất có một chuyện đáng ăn mừng chính là đời này người vẫn còn sống, thanh niên tên Lâm Mặc kia thật lâu thật lâu về sau, có lẽ có thể một lần nữa phục hồi lại thân thể, trở lại trường Y học tiếp, sau khi trải qua địa ngục tra tấn, cậu cuối cùng đã chờ đón được ánh bình minh, có thể về nhà.

Nếu đã thành công đưa một người bị hại trở về, Tô Việt không ngại nhân cơ hội đưa nhiều thêm mấy người, chiến lực cấp siêu A giúp cậu khi phối hợp với đồng đội có thể ra vào vùng phong tỏa như chốn không người, càng đưa càng nhiều, sự tình cũng càng trở nên không thể cứu vãn.

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là App Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)

Khi Triệu Thanh biết chuyện này, mới vừa một lần nữa hoàn thành thỏa thuận với Liên Minh Tinh Tế, chỉ hận không thể ở ngay hiện trường đánh gục mấy cái não chứa shit của người phụ trách để răn đe cảnh cáo.

Anh biết chuyện Lâm Mặc đã trải qua, cũng biết ba của Lâm Mặc là ứng cử viên thống đốc duy nhất của Liên Bang Địa Tinh, mẹ Lâm Mặc là một y sỹ rất nổi tiếng, là một gia đình có danh tiếng rất cao ở địa phương. Bây giờ đôi vợ chồng này cùng vô số người nhà của người bị hại được Ám Nha có lòng tốt giúp đỡ, lấy Từ Diệp Sinh đứng đầu, bọn họ sẽ cố gắng leo lên vị trí càng cao càng tốt ở tất cả mọi lĩnh vực, liên thủ kiềm hãm Liên Minh Tinh Tế, chung tay đả kích Thiên Tinh đế quốc.

Chờ thêm một thời gian, Liên Minh Tinh Tế ốc còn không mang nổi mình ốc, không rảnh nghĩ cách đối phó với binh đoàn Ám Nha, Triệu Thanh cũng có thể thảnh thơi đôi chút, một bên bỏ chút thời gian nhận vài nhiệm vụ chiến tranh, một bên nhìn Đế Quốc sụp đổ.

Anh đứng trên sân thượng cao cao, quan sát thành phố Địa Tinh đèn đuốc rực rỡ, sau khi mọi việc ở nơi này kết thúc, nhiệm vụ mới lại sắp bắt đầu, kiếp sống lính đánh thuê luôn là bận bận rộn rộn như vậy, không gián đoạn.

Bất kể là lưỡi dao nếm máu, hay là sinh tử đoạt mệnh, Triệu Thanh chưa bao giờ có chút do dự nào, nhưng khi anh gọi Anh Vũ lên sân thượng, đang muốn lấy ra món quà đã tỉ mỉ chuẩn bị, lại cầm lòng không đậu mà ngừng lại.

Vẻ mặt Anh Vũ rất bình thản, mặc một bộ quần áo đơn giản ở nhà, đi trên đường có lẽ sẽ bị xem thành minh tinh Tinh Tế không biết tên nhưng có tiềm năng vô hạn, cho dù là gương mặt tuấn tú sắc sảo hay là thân hình lực lưỡng hoàn mỹ, đều có thể giúp cậu ở Tinh Tế sống cuộc sống giàu có thoải mái, cả đời bình an ổn định.

Ngày tháng hòa bình còn cách rất xa, con đường tương lai nhất định sẽ không bằng phẳng, kiếp sống lính đánh thuê thường hay dùng dấu phẩy để hình dung vết thương, và cái chết chính là một dấu chấm hết, Anh Vũ sẽ thích cuộc sống như vậy sao?

Cậu trở thành nằm vùng là vì mệnh lệnh của Thiên Tinh đế quốc, gia nhập binh đoàn lính đánh thuê cũng xuất phát từ sự sai khiến của Bộ vũ trang, nếu tất cả cực khổ đã sắp kết thúc, ánh sánh vĩnh hằng chiếu rọi con đường phía trước, Anh Vũ sẽ còn tiếp tục muốn sống kiếp sống mưa máu tàn khốc của lính đánh thuê hay không?

Triệu Thanh thu tay về, không lấy ra gì cả, anh giải thích với Anh Vũ: "Ngại quá, bởi vì vấn đề của anh, làm em phải chạy lên sân thượng một chuyến."

Tô Việt: "?"

Triệu Thanh cất bước lướt qua cậu, nói tiếp: "Không có việc gì đâu, đi về trước đi."

Tô Việt nhìn đoàn trưởng, đột nhiên bật cười, vươn tay ấn đoàn trưởng lên lan can sân thượng, phía dưới có trang bị bảo hộ phòng ngừa rơi xuống, cậu thấp giọng nói: "Đoàn trưởng, nhưng em có việc phải làm."

Chuyển phát nhanh tới rồi, cậu đã chuẩn bị xong một bất ngờ nhỏ.

Triệu Thanh hơi nghiêng đầu nhìn về phía bầu trời đêm tráng lệ trên cao, gió đêm ở bên tai rì rào xẹt qua, sân thượng không người có vẻ yên tĩnh lại ồn ào náo động.

Anh do dự một lúc, để lại áo sơmi không cởi, dùng sức câu lấy bả vai nam nhân, âm thanh mang theo vài phần khàn khàn nói: "Đừng chỉ nhìn anh thôi, cần làm thì mau làm."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi