TRỌNG SINH SAU KHI NẰM VÙNG BỊ CHẾT THẢM

Edit: thauyn22

Căn cứ Liên Minh Tinh Tế, Trương Hạo Bạch cuối cùng đã gặp được vị quan chức cấp cáo mới của Liên Bang, vị này là người rất hung hãn đã xử lý rất nhiều ứng cử viên, trong khoảng thời gian ngắn đã vươn lên vị trí dẫn đầu, theo thời gian, nói không chừng sẽ trở thành nhà cầm quyền mạnh nhất trong tương lai.

Trương Hạo Bạch đến dò hỏi cách xử lý sự tình liên quan đến hoàng tộc, nghe nói Quốc Vương bởi vì dùng thuốc bổ đặc biệt quá liều mà nổ tan xác, các hoàng trữ và quý tộc còn lại đều đã chết hoặc trốn đi, nhưng đã có hơn phân nửa bị Liên Bang bắt lại nhốt trong nhà giam.

Thành tích của Liên Minh Tinh Tế rất tầm thường, nhưng ít nhất họ đã bắt được nhân vật trọng yếu, tam hoàng tử của Thiên Tinh đế quốc, nhân vật này rất nổi tiếng, là người đẹp mà trước kia bọn họ muốn gặp cũng không gặp được, hiện tại đã bị bắt vào nhà giam, mặc người xử lý.

Sau khi Trương Hạo Bạch nói rõ mục đích đến, liền mời vị quan chức cao cấp tân nhiệm tiếp nhận tam hoàng tử, đây là thỏa thuận trước đây của Tinh Minh và Liên Bang, toàn bộ hoàng tộc sẽ giao cho Liên Bang xử tử, lấy đó để an ủi vô số sinh mệnh trẻ tuổi vô tội trên thiên đàng.

Từ Diệp Sinh không từ chối, nghe nói tên tam hoàng tử kia cũng có chuyện quan trọng muốn nói với họ, điều này không có gì lạ, bởi vì mỗi một kẻ bị bắt đều kêu gào bản thân rất có giá trị.

Từ Diệp Sinh bước qua cửa nhà giam, ông nhìn thấy tam hoàng tử bị treo lơ lửng bên trong, chỉ cần nhìn gương mặt và dáng người kia, đã biết đó quả thật là một nhân vật cực kỳ xinh đẹp.

Tam hoàng tử gặp được người, yếu ớt ngẩng đầu lên nói: "Từ tiên sinh? Ngài có lẽ không nhớ rõ, trước đây trong hội nghị giao lưu chúng ta đã gặp mặt một lần."

Từ Diệp Sinh không phủ nhận, ông nói: "Tôi không quên, người như tam hoàng tử, chỉ cần gặp qua liền rất khó quên."

Tam hoàng tử cười khổ, nói: "Vậy Từ tiên sinh có biết hoàn cảnh từ nhỏ đến lớn của tôi không? Bị nuôi dưỡng thành một bình dịch dinh dưỡng biết đi, giá trị tồn tại lớn nhất chính là làm thức ăn cung cấp cho lão già, để hắn trẻ mãi không già, vạn thọ vô cương."

Từ Diệp Sinh gật gật đầu, nói: "Có nghe thấy, nhưng yên tâm, hiện tại Quốc Vương đã chết, cậu cũng có thể yên tâm lên đường."

Tam hoàng tử mím môi, hắn nói: "Từ tiên sinh, ngài tàn nhẫn như vậy sao? Chẳng lẽ tôi không vô tội, không phải là người bị hại sao?"

Trương Hạo Bạch ở một bên không lên tiếng, trên thực tế hắn cũng cho rằng tam hoàng tử thật sự quá thảm, cha không thương mẹ không yêu.

Nghe nói vừa sinh ra đã không có mẹ, trong hoàng cung của Thiên Tinh đế quốc lăn lê bò lết nhiều năm như vậy, thật vất vả trưởng thành, mắt thấy cuối cùng đã có cơ hội xoay chuyển, kết quả trong nháy mắt Thiên Tinh đế quốc sụp đổ, trong một đêm từ hoàng tử trở thành tù nhân.

Tương đương với với tính toán ban đầu muốn báo thù phụ hoàng và Đế Quốc, kết quả chưa kịp có cơ hội, phụ hoàng đã chết trước, kẻ thù cũng xử lý Đế Quốc, bản thân cái gì cũng chưa làm từ người bị hại biến thành đồng phạm, này thật oan uổng biết bao?

Từ Diệp Sinh nhàn nhạt nhìn thanh niên có vẻ ngoài xuất chúng, ông hỏi: "Cậu có biết chuyện người thuốc bổ không?"

Tam hoàng tử trầm giọng: "Tôi biết, nhưng bất lực, tôi muốn tự bảo vệ mình đã rất khó khăn, căn bản không đủ năng lực đi cứu những người khác."

Từ Diệp Sinh lại hỏi: "Vậy cậu ăn xài của người dân cung phụng, hưởng thụ cuộc sống xa hoa, đều là bị ép?"

Tam hoàng tử bất đắc dĩ nói: "Tôi không lựa chọn được nơi tôi sinh ra, cũng không lựa chọn được môi trường sống, nếu thực sự có cơ hội lật người tình thế, ta nhất định sẽ hoàn toàn phá hủy chuỗi công nghiệp dịch dinh dưỡng kia."

Từ Diệp Sinh lạnh giọng: "Không, cậu sẽ không."

Tam hoàng tử cắn răng nói: "Tôi còn không có cơ hội làm, sao ông lại đưa ra kết luận tôi sẽ không?"

Từ Diệp Sinh: "Nếu một người có tâm, mặc kệ xuất phát từ nghịch cảnh nào, hắn đều sẽ cố gắng từ trong bóng tối thắp sáng lên cho dù chỉ là một ngọn lửa, một tia lửa, nhưng tôi đã điều tra tất cả những gì cậu đã trải qua, cậu ngoại trừ cuộc chiến trong hoàng cung, hoặc là nói vì để đảm bảo cuộc chiến trong cung được thuận lợi, khi đối xử với những người dân vô tội, cậu chưa bao giờ giúp đỡ qua một người nào, chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì."

Ông nói tiếp: "Cậu luôn nói mong muốn về tương lai, nhưng đó chẳng qua chỉ là cái cớ cho sự ích kỷ, mọi người không có hứng thú chờ đợi tương lai của cậu."

Nếu mỗi người đều nghĩ như vậy, con trai Lâm Mặc của ông xác định sẽ không thể về nhà, nếu không phải người tên Tô Việt kia ra tay, mà phải chờ đến khi kế hoạch của Tinh Minh, đau khổ cho đến khi Đế Quốc sụp đổ, vậy sẽ còn bao nhiêu người chết chìm trong bóng tối trước bình minh?

Từ Diệp Sinh không phải người có tình cảm bao dung, nhưng ông cũng không tin một người hoàng tử máu lạnh suốt 20 năm, còn có thể che giấu sự nhiệt huyết? Ẩn giấu lâu như vậy, nhiệt huyết này cũng đã ôi thiu rồi.

Từ Diệp Sinh liếc nhìn Trương Hạo Bạch, nói: "Cố ý gọi tôi đến nhận người, Tinh Minh là muốn bảo vệ hắn sao?"

Trương Hạo Bạch liên tục lắc đầu, hắn nói: "Trước đây tam hoàng tử đề nghị làm con rối hỗ trợ chúng tôi, ổn định cục diện Thiên Tinh đế quốc, sau đó lại dùng hắn làm mồi nhử đám hoàng tộc đã chạy trốn."

Từ Diệp Sinh cười cười, hỏi: "Vậy hiện tại thì sao?"

Trương Hạo Bạch thầm nghĩ tôi cũng không ngốc, ông đã thể hiện rõ ràng sự khinh bỉ như vậy, Tinh Minh cũng không cần thiết vì một con rối mà đi đắc tội Liên Bang, hắn nói: "Các ông mang người đi đi, chúng tôi không quan tâm."

Đáng tiếc gương mặt này của tam hoàng tử, quan chức cấp cao của Liên Bang đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, người bình thường đều sẽ lựa chọn tha thứ cho hắn, sau đó mang về nuôi dưỡng, khai thác hết mọi giá trị tốt, bao gồm tất cả các khía cạnh.

Từ Diệp Sinh làm xong thủ tục giao nhận, trong ánh mặt tuyệt vọng không dám tin của tam hoàng tử, áp giải người về, chờ đợi những kẻ hoàng tộc này sẽ là phiên tòa công bằng chính trực.

Tại Bắc Tinh, Tô Việt vừa xuống phi thuyền, đã nhìn thấy Độc Nhận và K đứng cách nơi hạ cánh không xa, đã lâu không gặp hai người, nhất thời có chút thổn thức, đặc biệt là Độc Nhận, đời này Tô Việt là lần đầu tiên nhìn thấy hắn, một tên đàn ông cao lớn mạnh mẽ thả độc như rắn rết.

Độc Nhận, tên thật Tống Hoài An, nhưng hắn không thích người khác gọi hắn, yêu cầu xưng hô hằng ngày phải gọi bằng biệt hiệu. Trong một lần làm nhiệm vụ vô tình được Tô Việt cứu mạng, từ đấy nợ cậu một ân tình, sau đó lại thỉnh thoảng trao đổi tin tức và tin tình báo, dần dần xây dựng được sự tín nhiệm với hai bên.

Tô Việt không khỏi cảm động trước sự việc đang tiến triển tương đối thuận lợi, sau khi trải qua trăm cay ngàn đắng, thuốc giải cuối cùng đã được điều chế xong. Lúc ấy cậu tìm đến Độc Nhận hỗ trợ nghiên cứu điều chế thuốc giải cho thuốc gốc cũng là hành động bất đắc dĩ, không có ai khác đáng tin cậy có thể nghiên cứu loại thuốc khó nhằn này, lấy thân phận nằm vùng tìm tới Bồ Câu Trắng Tiêu Đàm càng không thực tế, cho nên Độc Nhận là sự lựa chọn tốt nhất.

Tô Việt cất bước đi về phía hai người, thuận miệng chào hỏi: "Các anh tới sớm như vậy, không đi ngâm mình trong suối nước nóng trước sao?"

Độc Nhận không hay cười, hắn chỉ gật gật đầu, xem như đã là rất lịch sự, hắn đáp lời: "K muốn đến đón các cậu."

Tô Việt bật cười: "Một đoàn đông người chúng tôi không có gì xa lạ với Bắc Tinh, còn cần hai người đến đón mũi thuyền sao?"

Độc Nhận cũng cảm thấy vậy, hắn nói: "Tôi cũng cho rằng như vậy, nhưng K nói một hai phải tới, hết cách rồi, tôi cũng không hiểu nổi "người xay vật nhỏ" này."


Lúc này sắc mặt Tần Vũ biến đổi, hung dữ trừng mắt liếc Độc Nhận, lời này có thể sao có thể nói trước mặt đám đông như thế? Gã xay cái gì, xay thô hay là xay mịn, là ai bắt gã xay ngày xay đêm hả!

Tô Việt nhìn nhìn Tần Vũ, lại nhìn nhìn Độc Nhận, thức thời không nói tiếp, cậu ngược lại nói: "Chuyện lần trước một lần nữa cảm ơn anh đã giúp đỡ, Phía trước sự tình lại lần nữa giáp mặt cảm tạ ngươi hỗ trợ, may mà có các anh nghiên cứu ra thuốc giải."

Độc Nhận lắc đầu, nhíu mày nói: "Không, tôi vẫn còn quá chậm, không giúp được gì nhiều cho cậu."

Tô Việt nói: "Anh giúp được rất nhiều người bị hại thoát khỏi khống chế của thuốc, loại bỏ di chứng nghiêm trọng, phá hủy âm mưu của Thiên Tinh đế quốc, đó đối với tôi đã là một trợ giúp rất lớn."

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)

Hai người nhìn nhau, đồng thời vươn tay dùng sức bắt lấy tay nhau, không tiếp tục khách sáo, mọi thứ đều không còn quan trọng.

Độc Nhận thật ra rất sẵn lòng tiếp nhận nhiệm vụ nghiên cứu điều chế khó nhằn kia, cũng kiên quyết không cần thù lao của Tô Việt, vốn cũng chỉ là giúp đỡ bạn bè một chút mà thôi, lại nói cũng không phải hắn không thu hoạch được gì.

Độc Nhận dùng sức ôm lấy Tần Vũ, tránh cho người này lại muốn trốn đi, hắn nói: "Khách sạn suối nước nóng đã được bao trọn hết, bên phía Đế Quốc, Liên Bang và Tinh Minh có cần tôi giúp sức không? Cái khác không thể giúp, đầu độc vài tên tướng địch thì vẫn không thành vấn đề."

Tô Việt khách khí cười nói: "Không cần, ba thế lực kia đang cắn nuốt lẫn nhau, hiện tại Đế Quốc bị thua, hậu quả còn cần phải xử lý, để bọn họ tự giải quyết đi."

Binh đoàn Ám Nha không tham dự vào phân tranh bên trong, cũng không muốn tốn thời gian tranh quyền đoạt lợivới bên trên, bọn họ là đàn quạ xuyên qua chiến trường, mạnh mẽ trưởng thành từ máu huyết và giết chóc, nhưng cũng không coi đây là niềm vui, bất quá chỉ là vì sinh tồn.

Hiện tại một năm kiếm đủ tiền dưỡng lão cả đời, một số lính đánh thuê thành công lựa chọn nghỉ hưu, hưởng lạc nửa đời sau, một số lính đánh thuê lựa chọn ở lại binh đoàn, tiếp tục chiến đấu, mặc kệ tương lai mọi người lựa chọn như thế nào, lúc này đều rất tích cực tham gia kỳ nghỉ phép ấm áp và thú vị này.

Đoàn trưởng vung tay, hào phóng mời khách, bên ngoài là để chúc mừng chiến thắng, nhiệm vụ công thành viên mãn, ẩn bên trong là vì chúc mừng anh đã đeo lên một chiếc nhân? Hoặc là nói chúc mừng anh thành công đeo chiếc nhẫn lên cho Anh Vũ?

Mọi người trong đoàn xôn xao bàn tán, thỉnh thoảng có người không sợ chết mà rình mò đoàn trưởng đang làm gì? Anh Vũ đang làm gì? Đoàn trưởng có nắm tay Anh Vũ không? Đoàn trưởng có hôn Anh Vũ không...... Ặc, đúng là có muốn hôn? Chỉ là thất bại rồi!

Các lính đánh thuê hít mạnh, miếng dưa hấu trong tay đã sắp đông thành băng, cũng chẳng dám phát ra âm thanh hút nước trái cây, sợ thu hút sự chú ý của đoàn trưởng đang khó chịu.

Triệu Thanh không vui nhìn Anh Vũ đẩy mình ra, đôi mắt hơi nheo có chút hiểm độc, anh nói: "Vừa rồi cùng Độc Nhận bắt tay nắm đến say sưa như vậy, hiện tại anh chỉ muốn hôn tay một cái cũng không được à?"

Tô Việt mặt không đổi sắc nói: "Đoàn trưởng, vừa rồi em đã giải thích rồi, trên người Độc Nhận thường xuyên mang theo độc tố, những nơi bị hắn dùng tay chạm qua tốt nhất nên được giải độc trước, bằng không rất dễ bị trúng độc, lúc trước Tần Vũ gặp rắc rối chính là vì lý do như vậy."

Cậu cố giải thích thêm: "Cơ thể em có khả năng kháng độc rất mạnh, nhưng không có nghĩa những người khác không bị ảnh hưởng, Độc Nhận sẽ không cùng chúng ta đi ngâm suối nước nóng, hắn và Tần Vũ đi sân bóng đấu nhau rồi."

Chỉ là Tần Phồn cũng đi, Độc Nhận yêu cầu phải đối đầu với hai người, thua phải chịu phạt, thắng mang Tần Vũ đi, Họa Mi và Kim Điêu cũng qua xem náo nhiệt.

Triệu Thanh bán tín bán nghi: "Thật sự không phải ghét bỏ anh tuổi già sắc suy?"


Tô Việt dở khóc dở cười, từ khi bộc lộ tình cảm, xác lập thân phận, đoàn trưởng liền trở nên rất lo được lo mất, cậu không nhịn được khẽ cười: "Đoàn trưởng, anh đừng nghĩ nhiều."

Triệu Thanh nhướng mày nói: "Chỉ nói không cũng vô dụng, đợi lát nữa tự chứng minh đi."

Tô Việt: "?"

Triệu Thanh ném cho cậu một tấm thẻ suối nước nóng tư nhân, lộ thiên, dã ngoại, không ai quấy rầy.

Tô Việt trầm mặc chốc lát, âm thầm thở dài, tạm thời hủy bỏ kế hoạch tối nay cùng các chiến hữu tắm và ngâm suối nước nóng.

Triệu Thanh đi phía trước, phát hiện Anh Vũ khử độc xong ngoan ngoãn đi theo phía sau anh, Triệu Thanh lặng lẽ cong cong khóe môi, anh đương nhiên sẽ không tự thấy thương hại mình, rõ ràng mịn màng săn chắc, co dãn tuyệt hảo, chính là năm tháng mê người nhất, còn sợ kẹp không được nhãi con Anh Vũ chắc?

Tô Việt cởi áo tắm trên người, chậm rãi ngâm mình vào làn suối nước nóng, bốn phía rừng cây phủ đầy tuyết, trên đỉnh đầu là trời sao vô tận, giống như một bức tranh thiên nhiên mùa đông, từng nét bút đẹp không sao tả xiết.

Trong làn sương khói nước nóng có trái cây và trà đựng trong khay đồ ăn nổi, bên cạnh còn có phục vụ rượu và đồ uống, thiết bị sưởi ấm bảo đảm độ ấm dễ chịu trong khu vực, lối ra vào được che chắn rất tốt đảm bảo sự riêng tư.

Tô Việt tiện tay cầm một quả nho ném vào trong miệng, hương vị chua chua ngọt ngọt kích thích vị giác, cậu nửa tựa vào bên thành suối nước nóng, giương mắt nhìn về phía một vài bông tuyết đang rơi, ký ức khi sống trên đỉnh núi tuyết ở đời trước một lần nữa thoát ra, một lần lại một lần khắc vào nơi sâu nhất trong tâm trí.

Nhưng bầu trời đầy gió tuyết, giá lạnh, tàn khốc tuyệt vọng kia, dần dần đã bị đêm tuyết bình yên, thoải mái ấm áp, bầu không khí vui vẻ bao trùm, những đau đớn từng làm người khổ không thể nào quên, dòng máu không cam lòng giống như hòa tan vào làn suối nước nóng chảy cuồn cuộn, nóng đến mức huyết mạch đều rung động.

Lúc này, một cơ thể ấm áp nhích lại gần, làm Tô Việt không thể không thu hồi toàn bộ suy nghĩ, chỉ tập trung đến người đoàn trưởng trước mặt.

Triệu Thanh bơi tới bên này, anh nhìn chằm chằm Anh Vũ, đáy mắt mang theo vài phần độc chiếm, anh sấn tới, thử hôn một cái lên khóe môi Anh Vũ, ấm ức hỏi: "Hiện tại có thể hôn không?"

Tô Việt không khỏi mỉm cười, đây là hôn xong rồi mới hỏi mà?

Cậu đỡ eo thon của đoàn trưởng, cười nói: "Lúc nào cũng đều có thể."

Triệu Thanh nương theo sức nước nổi lên, rất nỗ lực thể hiện những kinh nghiệm nơi hoang dã, thời điểm anh bị dùng hình tra tấn không hề nói dối, chẳng qua là nói ra trước những mong muốn của tương lai mà thôi.

Đáng tiếc, lúc ấy không nghĩ nhiều thêm vài cái, còn có thể tuần hoàn đả kích những kẻ dám mơ tưởng Anh Vũ.

Triệu Thanh âm thầm tiếc nuối, bất quá tương lai còn dài, cũng đủ cho anh và Anh Vũ tham thảo thêm những địa điểm khác nhau, trải nghiệm thêm những tư thế khác nhau.

Thân là lính đánh thuê vốn nên kiên quyết tiến thủ, dũng cảm khiêu chiến, không ngừng sáng tạo, nỗ lực đột phá, bằng không rất dễ bị đào thải, với Triệu Thanh xem ra, mặc kệ là ở phương diện nào, đều cần phải theo sát trào lưu, không thể để lạc hậu.

Tô Việt nhìn đoàn trưởng trong lòng ngực chìm chìm nổi nổi, tiếng nước ọp ẹp đã che giấu đi hơi thở không đều của đoàn trưởng, cậu nhớ đến khi ở trạng thái linh hồn nhìn thấy bóng dáng xoay người rời đi, cô đơn mà kiên định, nóng rực lại lãnh khốc, giống như ngọn lửa mùa đông thiêu đốt mọi thứ, có lẽ sau khi xong sẽ thành một mảnh tro tàn, chẳng thể phân biệt được máu thịt hòa trong băng tuyết của người của ta.

"Đoàn trưởng." Tô Việt nhẹ giọng gọi.

Âm thanh nhỏ bé, Triệu Thanh trong lúc cảm xúc đang kích động không thể nghe rõ, anh thở hổn hển hỏi: "Em nói cái gì?"

Tô Việt giương mắt nhìn về phía đoàn trưởng, đôi mắt hẹp dài hơi xếch lên, trên gương mặt lạnh lùng vô tình đã nhiễm màu đỏ nhàn nhạt, cậu đè thấp giọng gọi: "Triệu Thanh."

Trước sau hai đời, đây là lần đầu tiên Tô Việt trực tiếp gọi tên Quạ Đen, không phải là một cách gọi nào khác, không phải chức vụ hay biệt danh, chỉ là một cái tên vô cùng đơn giản.

Triệu Thanh kinh ngạc, nhất thời không kịp phản ứng.

Giọng nói Tô Việt trầm thấp mà dễ nghe, cậu nói: "Triệu Thanh em muốn gọi anh như vậy."

Triệu Thanh nhịn không được co rụt lại, cắn chặt răng mới không để mình hét lên xấu hổ, nhãi con Anh Vũ đúng là thiếu kẹp mà.

Tô Việt khẽ cười nói: "Triệu Thanh, em thích anh."

Triệu Thanh rên lên một tiếng, vòng eo rắn chắc cong lên, đôi tay nắm chặt bả vai Anh Vũ, trong nháy mắt kia, anh như nghe được tiếng nhạc cổ tích, từ tận trên trời.

Ngâm mình trong suối nước nóng xong, hai người đứng dậy lau khô người, nằm xuống chiếc giường nệm đã chuẩn bị sẵn bên cạnh, đây là đặc biệt cấp cho khách dùng qua đêm, sạch sẽ lại thoải mái.

Tô Việt nằm thẳng người thưởng thức cảnh tuyết, Triệu Thanh ngủ ở bên cạnh cậu, hơi thở yên bình vờn quanh thân, sau ngày hôm nay có lẽ sẽ làm một cuộc hành trình rộng lớn huy hoàng mới.

Tô Việt nhẹ nhàng đặt tay lên lòng bày tay Triệu Thanh, đầu ngón tay khẽ gãy nhẹ, như đang kích thích dòng thời gian lưu chuyển, khoảng cách năm tháng trộn lẫn vui buồn hợp tan.

Giây tiếp theo, Triệu Thanh đột nhiên nắm chặt tay cậu, mười ngón tay đan xen, chiếc nhẫn đen nhẹ nhàng va vào nhau, phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe, như thể họ đã năm chặt cuộc đời này của nhau, người đồng hành bị sương mù vây quanh trong bóng tối đã lấy lại được ánh sáng rạng ngời.

Tô Việt mỉm cười, cậu cứ như vậy nắm chặt tay Triệu Thanh, chậm rãi nhắm mắt, không cần nhiều lời, tất cả đều đang tắm mình dưới bầu trời sao rực rỡ.

《 Toàn văn hoàn 》

Tác giả có chuyện nói:

Cảm ơn nhóm tiểu thiên sứ đã tiếp tục ủng hộ cho đến nay, sự cổ vũ của các bạn là động lực để chúng tôi hoàn thành tác phẩm, thư đường núi xa, có duyên gặp lại ~XD

Editor: rất cảm ơn tác giả Phong Hưởng Vân Tri Đạo đã tạo ra một tác phẩm rất tuyệt vời này! Một cái kết chưa đã ghiền nhưng vẫn rất vừa phải và hợp lý, tương lai còn dài, hẹn ngày gặp lại!!!!Sắp tới tớ sẽ edit thêm 1(hoặc 1 vài) bộ của cùng tác giả Phong Hưởng Vân Tri Đạo , các bạn cùng ủng hộ tớ và tác giả với nhé!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi