TRỌNG SINH TA BỊ SỞ QUÂN GIA ĐỘC CHIẾM


Sở Quân Huân nhìn bàn tay của Thẩm Dịch Nhiên đang xoa miết trên cánh vai của Lâm Liên Kiều, anh tức giận đến mức đôi mắt vằn đỏ mà gằn giọng cảnh cáo.
"Thẩm Dịch Nhiên, mau bỏ bàn tay bẩn thỉu đó ra khỏi người cô ấy."
Không nhịn được, anh liền bước tới định tách anh ta ra khỏi người cô.

Nhưng bước đi giữa chừng đột nhiên khựng lại.
Thẩm Dịch Nhiên nắm lấy tay cô đưa lên, bàn tay hai người đeo nhẫn đôi, như một mũi tên đâm thẳng vào tâm trí của Sở Quân Huân.

Thẩm Dịch Nhiên lại nhếch môi cười gian xảo nói.
"Sở Quân thống soái, anh nên nhớ anh chỉ là khách, nên cư xử làm sao cho lịch sự một chút.

Cô ấy… đã là hôn thê của tôi rồi."
Đầu óc của Sở Quân Huân trở nên rối rắm, lòng ngực như có một thứ áp suất rất cao đang bị đè nén khiến anh vô cùng bức rức.

Anh siết chặt tay, di chuyển ánh mắt nhìn Lâm Liên Kiều.

Dù cô có kết hôn với Thẩm Dịch Nhiên rồi đi chăng nữa, dù hai người có phát sinh bất cứ chuyện gì, anh cũng không quan tâm.

Anh biết cô không yêu Thẩm Dịch Nhiên, vậy nên anh có thể bất chấp mọi thứ mà đưa cô quay trở về.

"Kiều Kiều, có phải Thẩm Dịch Nhiên uy hiếp em không? Không sao hết, anh đến đây rồi, anh sẽ đưa em về nhà..."
Sở Quân Huân vừa nói vừa tiến tới, tay vươn ra định nắm lấy tay cô.

Nhưng bàn tay vừa chạm nhẹ đã bị cô thẳng thừng gạt phăng ra.


Cô nhìn ngước mắt nhìn anh, ánh mắt chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Cô cười nhạt, cảm thấy thật nực cười.
"Nhà… tôi làm gì còn nhà.

Nhà của tôi chẳng phải bị anh cho người đốt trụi rồi sao? Cha tôi cũng vì trận hỏa hoạn đó mà chết.

Anh có tư cách gì mà nhắc đến chữ nhà với tôi?"
Càng nói, Lâm Liên Kiều càng không kiềm chế được cảm xúc, cô lớn tiếng quát tháo cũng không trút hết được những phẫn nộ đã tích tụ thành núi trong người.
Bất chợt, có một giọng nói vang lên khiến cô ngay tức khắc nín thinh, gương mặt bàng hoàng nhìn về phía người ăn mặc như quân sĩ đang đứng phía sau của Sở Quân Huân.
"Kiều Kiều, cha ở đây."
Người đó vừa nói vừa gỡ bỏ chiếc mũ xuống, khuôn mặt Lâm Nghị hiện ra rất rõ ràng dưới đèn sáng trưng trong nhà.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên trầm xuống một cách bất thường.

Ngoại trừ Sở Quân Huân, ai cũng đờ đẫn người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Dòng nước ở khóe mắt của Lâm Liên Kiều bất giác chảy xuống, giọng nói như bị cảm xúc vỡ oà làm nghẹn lại ở cổ họng.

Cô không quan tâm chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ cần biết là cha cô đang ở trước mặt cô và ông ấy thật sự còn sống.
"Cha… là cha…"
Thẩm Dịch Nhiên tức tốc nhăn mặt, nhìn sang biểu hiện của Lâm Liên Kiều có vẻ đó đúng là cha của cô rồi.

Anh ta thật không ngờ ông ấy còn sống, còn được Sở Quân Huân đưa đến đây như là một quân át chủ bài để tranh giành cô.

Dù không biết bằng cách nào mà Sở Quân Huân làm được, nhưng anh ta cảm thấy tiếng còi nguy hiểm đang báo động inh ỏi trong đầu, nó báo động việc Lâm Liên Kiều sắp rời xa anh ta.

Anh ta tuyệt đối không chấp nhận chuyện này, ngay lập tức anh ta kéo chặt tay cô lại, đồng thời hô lớn cho người của anh ta chạy vào.
"Người đâu, tiễn khách."
Nói xong, Thẩm Dịch Nhiên đột ngột quay ngoắt người, mạnh tay kéo Lâm Liên Kiều đi vào trong.

Cô không muốn đi theo liền dằn tay anh ta lại, chống đối rất quyết liệt.
"Thẩm Dịch Nhiên, anh làm gì vậy? Cha tôi còn sống, tôi phải gặp ông ấy."
Thẩm Dịch Nhiên vẫn ra sức kéo cô đi, anh ta còn đưa ra một lý do để cố biện minh cho hành động của mình.
"Sở Quân Huân chỉ đang tìm người thế thân để lừa cô thôi."
Lâm Liên Kiều dĩ nhiên không bị mắc lừa, chỉ có kẻ ngốc mới tin mấy lời vô lý rõ như ban ngày đó.

Cô chỉ tin những gì chính mắt mình nhìn thấy.
"Anh nói bậy, đó là cha tôi, không ai có thể giả mạo ông ấy."
Nhìn thấy Lâm Liên Kiều bị lôi đi như thế, Sở Quân Huân mà chịu đứng yên nhìn thì không phải là anh nữa rồi.


Căn biệt uyển trong phút chốc đã đượm mùi thuốc súng khi Sở Quân Huân hét lớn.
"Thẩm Dịch Nhiên."
Sở Quân Huân gọi lớn tên anh ta, châm ngòi cho cú đấm ngay sau đó.

Anh dồn hết gần như là toàn bộ sức lực hiện có vào nắm tay đang bện chặt, đấm một lực vô cùng mạnh vào mặt Thẩm Dịch Nhiên.

Thẩm Dịch Nhiên cũng là dạng sức chịu đựng trâu bò, nhưng lại vì cú đấm này mà làm cho mặt mày choáng váng một vài giây, khoé môi chảy cả máu.
Sở Quân Huân nhanh chóng kéo Lâm Liên Kiều về phía sau của mình để che chắn cho cô, sắc mặt của anh sau khi vung cú đấm đó ra cũng có vẻ không ổn lắm.
Vì dùng lực quá mạnh mà vết thương vẫn chưa lành, nên dường như bên trong anh đã mất hết năng lượng, cảm giác từng sợi cơ đang nhũng nhão ra.
Nhưng anh vẫn còn chịu được, để đưa cô thuận lợi rút khỏi đây thì anh vẫn còn dư sức.
Cơn hoa mắt của Thẩm Dịch Nhiên dần tan đi, đôi mắt biến hoá lườm nguýt nhìn Sở Quân Huân sắp đưa người đi.

Anh ta lại nở ra nụ cười quỷ dị, lấy ngón trỏ quét qua vết máu trên mặt.
"Xem ra để giữ được cô ấy thì không dùng vũ lực không được."
Thẩm Dịch Nhiên lầm bầm, rồi đôi chân di chuyển nhanh thoăn thoắt đến sau lưng Sở Quân Huân.

Bàn tay của anh ta nổi từng đường gân xanh, hung tợn nắm lấy vai anh, xoay người anh lại, trong chớp mắt trả lại cho anh một đấm.
Sở Quân Huân bị tấn công trong lúc không phòng bị, nhưng bất ngờ thay anh lại yếu ớt ngã ra sàn.

Thẩm Dịch Nhiên thấy vậy liền lắc lắc cổ tay cười cợt châm chọc.
"Ha ha, Sở Quân Huân, sau một trận chiến có thể danh tiếng của anh được nâng tầm, nhưng thể lực của anh không được như trước thì phải."
Thẩm Dịch Nhiên ngồi lên người anh, nắm lấy cổ áo kéo anh lên.

Hai người bây giờ không giống như những người đồng chức, mà là địch thủ thì đúng hơn.
Nhìn thấy hai mắt anh lờ đờ không phản kháng, Thẩm Dịch Nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cơn hiếu thắng dâng cao khiến anh ta không suy nghĩ được nhiều, định vung nắm tay lên, đánh tiếp cho hả giận.
Dù không biết thực hư thế nào, nhưng việc cha cô còn sống, còn đi chung với Sở Quân Huân đến đây, chứng tỏ anh không giết cha cô.

Nhìn anh đuối sức lịm đi, cô biết do trên người anh vẫn đang mang vết thương do cô gây ra.


Trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Dịch Nhiên vẫn đang hung hăng muốn đánh tiếp, cô không thể trơ mắt đứng nhìn liền hét lớn.
"Thẩm Dịch Nhiên, Sở Quân Huân bị thương, anh thắng thì có vẻ vang gì chứ?"
Nghe cô nói, Thẩm Dịch Nhiên quả thật dừng lại động tác.

Hai hàng chân mày của anh ta nhíu chặt, hừ mạnh một cái liền thả tay ra khỏi tay áo của anh, nhanh chóng đứng dậy, lớn giọng ra lệnh.
"Người đâu, đưa Sở Quân thống soái đến bệnh viện.

Ngoài ra, không có lệnh của tôi, không ai được bước vào Hoa uyển, tăng cường gấp đôi canh gác.

Tiễn khách."
Lâm Liên Kiều thấy Thẩm Dịch Nhiên chịu buông Sở Quân Huân ra rồi, trong lòng liền nhẹ thở phào.

Nhưng cô vẫn chưa kịp nói với cha cô lời nào, lại bị anh ta thô bạo kéo đi tiếp.

Cô ngoảnh đầu nhìn về phía cha cô, ông ấy bị người của anh ta dẫn đi, cô lo lắng anh ta sẽ làm gì ông ấy nên đã vội vã cất giọng cầu xin.
"Thẩm Dịch Nhiên đừng làm hại cha tôi, tôi xin anh đấy."
Thẩm Dịch Nhiên hoàn toàn phớt lờ khiến cô càng lo lắng.

Nghe giọng của Lâm Nghị thống thiết gọi mình, càng làm lòng cô quặn thắt hơn.
"Kiều Kiều…"
"Cha…"
Mặc kệ cô hạ mình vang nài Thẩm Dịch Nhiên bao nhiêu, anh ta vẫn nhất quyết tách hai cha con cô ra, còn thô bạo lôi cô vào trong phòng đóng sầm cửa lại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi