TRỌNG SINH TA BỊ SỞ QUÂN GIA ĐỘC CHIẾM


Hà Dung kéo Tiêu Duật Hành vào phòng riêng, canh xem bên ngoài không có ai, sau đó đóng cửa thật chặt rồi mới nói.

"Ông xem, số tiền kia quả thật rất nhiều.

Nếu như Lâm Diễm Tinh biết An nhi nhà chúng ta không thể… thì cô ta có làm ầm lên đòi lại số tiền đó không?"
Tiêu Duật Hành vuốt nhẹ ria mép, mặt đâm ra nghĩ ngợi một lúc, ánh nhìn gian tà bỗng dần xuất hiện trên đôi mắt nhăn nheo của ông ta.

"Đòi? Tiền đã vào tay chúng ta còn dễ đòi lại sao?"
"Nói vậy… là ông đã quyết định để Lâm Diễm Tinh gả cho An nhi rồi ư?"
"Thế còn cách nào khác nữa? An nhi đã trở nên như thế, nếu nó không lấy được vợ chẳng phải Tiêu gia sẽ bị mang điều tiếng sao? Hiện giờ không ai thích hợp hơn Lâm Diễm Tinh, cô ta không có gia thế, nếu có phát hiện sau đó làm ầm lên thì cũng chẳng làm được gì chúng ta.

Hơn nữa, là cô ta tự nguyện xin gả cho An nhi, nếu có phát hiện ra thì cũng không thể trách chúng ta được."
Cảm thấy lời của Tiêu Duật Hành vô cùng có lý, Hà Dung và ông ta nhanh chóng thống nhất, còn chưa báo cho Tiêu An biết đã vội đồng ý đề nghị của Lâm Diễm Tinh.

Cô ta vui mừng đến mức bàn luôn cả ngày tổ chức đám cưới ngay trong ngày hôm đó.

Tiêu Duật Hành rất coi trọng thể diện và các mối quan hệ, nên đám cưới của con trai ông ta phải tổ chức thật linh đình, khách mời cũng toàn là người có tiền và có chức có quyền.

Nhân vật quan trọng nhất, nhất định không thể thiếu đó là Sở Quân Huân, đây là cơ hội hiếm có để lấy lại thiện cảm của anh cho con trai của ông ta.

Ông ta vẫn còn rất kỳ vọng vào Tiêu An, vì anh ta là người duy nhất sau này sẽ quyết định vinh hoa phú quý cho cả Tiêu gia.


Ngày cưới của Lâm Diễm Tinh và Tiêu An nhanh chóng được ấn định, để tránh có rắc rối xảy ra và cũng để không mất hứng, Tiêu Duật Hành đã loại Lâm gia khỏi danh sách khách mời, mặc dù Lâm Nghị cũng có tiếng tăm và sức ảnh hưởng trong giới thương nhân.

Nhưng vì Lâm Diễm Tinh vẫn chưa biết thể trạng thực sự của người chồng mà cô ta sắp cưới, nên cô ta rất muốn để cho Lâm Liên Kiều thấy, thiếu Lâm gia cô ta không chết được, ngược lại còn sống tốt hơn.

Vì vậy cô ta đã bí mật gửi đến cho cô một tấm thiệp cưới, đặc biệt trong tấm thiệp cưới đó còn nhấn mạnh cô chính là khách mời quan trọng nhất bữa tiệc, nhất định phải góp mặt.

Đây giống hơn là một tấm thiệp thách thức của Lâm Diễm Tinh dành cho cô, nếu cô không xuất hiện thì chính là cô không dám và cô đang e sợ cô ta.

Lâm Liên Kiều cầm tấm thiệp cưới trên tay, miệng cô nhếch lên một nụ cười ma mị.

"Một dịp đặc sắc có một không hai trên đời như vậy, nếu không có tấm thiệp mời này thì tôi cũng tự khắc đến chúc mừng cô thôi, cô dâu đáng thương nhất, haha."
"Có chuyện gì mà cười vui vậy?"
Một giọng nói đột ngột phát ra từ đằng sau lưng Lâm Liên Kiều, cô chẳng còn thấy xa lạ gì nữa mà ngay lập tức quay người lại, nụ cười hiện trên gương mặt vô cùng rạng rỡ.

"Anh đến rồi à?"
Cô nhón chân lên, choàng tay qua cổ người đàn ông hôm nay không mặc quân phục mà đến.

Sở Quân Huân có hơi ngạc nhiên vì hôm nay anh lại được cô chào đón chứ không bị xua đuổi như mọi khi.

Anh nhẹ ôm eo cô nhấc lên, đưa cô đến giường ngồi.

Để ý thấy tấm thiệp cưới y hệt tấm thiệp mà Tiêu Duật Hành đích thân mang đến đưa anh lúc sáng, anh mới hiểu ra tại sao tâm trạng của cô lại tốt như vậy.

Anh giật lấy tấm thiệp, rồi dùng nó vỗ nhẹ lên trán của cô, mắt nhìn nghi hoặc.

"Lại đang ấp ủ âm mưu xấu xa gì sao? Định đi phá đám cưới của người ta đó à?"
Bị anh đoán trúng tim đen rồi, Lâm Liên Kiều lại bày ra vẻ mặt vô tội, cô phủ nhận qua loa.

"Phá đám cưới thì có ích gì chứ? Trò đó ấu trĩ quá rồi, em chỉ đến góp vui chúc mừng thôi."
"Vậy em định chúc bọn họ thế nào?"
Sở Quân Huân ẩn ý hỏi lại, cô liền hóm hỉnh đáp ngay.

"Em sẽ chúc bọn họ...!phu thê đồng lòng, sớm sinh quý tử.

Câu này rất hợp để chúc trong ngày cưới mà phải không?"
Cả Lâm Liên Kiều lẫn Sở Quân Huân đều biết Tiêu An đã không còn khả năng nhân giống nữa rồi, lời chúc của cô trông có vẻ bình thường nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết độ thâm thúy của nó.

Cô không thể ngăn cản sự phấn khích khi nghĩ đến biểu hiện của Lâm Diễm Tinh trong đêm tân hôn của cô ta, chắc chắn đó sẽ là một đêm tân hôn mà cả đời này cô ta cũng không thể quên được.


Sở Quân Huân nhìn sơ là biết cô đang nghĩ gì trong đầu, anh lại dùng tấm thiệp vỗ vào trán cô một cái nữa để cô hoàn hồn trở lại.

"Anh thấy em bị ám ảnh với hai người đó quá rồi, rốt cuộc tại sao em lại hận bọn họ đến vậy chứ?"
Câu hỏi của anh thốt ra vô tình, tưởng chừng câu trả lời đã quá rõ ràng, nhưng Lâm Liên Kiều đột nhiên im lặng bất thường khiến anh quả thực khó hiểu, có lẽ những gì anh nhìn thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.

"Sở Quân Huân, em đã từng gặp phải một cơn ác mộng.

Cơn ác mộng khủng khiếp đó khiến em cứ nhắm mắt lại là nhìn thấy nó.

Đến nỗi cả một thời gian dài, mỗi đêm em đều ngủ không thể yên giấc.

Trong cơn ác mộng đó, người thân của em bị bọn họ hại chết, bọn họ vắt kiệt em đến mức em chỉ còn lại một cái thân tàn, bọn họ cũng lấy đi đôi mắt, cướp đi trái tim của em.

Từ cơ thể đến linh hồn đều chịu sự giày xéo, đau đớn đến mức chỉ biết hận."
Cô đột nhiên dựa vào lòng anh, giọng trầm xuống nặng trĩu.

Anh không hiểu vì sao bản thân lại lặng người khi chỉ nghe cô kể về một giấc mơ của mình.

Từng câu cô nói ra đều chân thật đến mức khiến anh dường như cảm nhận được thực sự cô đã từng trải qua nỗi đau khủng khiếp đó, hay là khả năng truyền đạt của cô tốt đến mức khiến anh lầm tưởng?
Anh bất giác nắm chặt tay của cô, giống như một hành động an ủi, thì bất chợt cô lại nhóm người dậy, gương mặt lại cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Thật may, em tỉnh lại đúng lúc nên nhận ra đó chỉ là mơ.

Nhưng tính của em rất lo nghĩ, em cứ sợ giấc mơ đó sẽ thành hiện thực nên thay vì ngồi chờ nó xảy ra thì em sẽ chủ động đề phòng nó, vậy nên anh mới thấy em bài trừ bọn họ đến vậy.

Anh có cảm thấy…"
Lâm Liên Kiều bất chợt bị ngắt lời, hai má của cô bị anh ép chặt, mắt cô mở lớn không chớp nhìn anh chẳng hiểu anh đang định làm gì, đột nhiên anh nói.


"Không cần giải thích gì cả.

Từ giờ anh sẽ cho em cảm giác an toàn, mấy cơn ác mộng đó, anh đuổi giúp em."
Lâm Liên Kiều mở tròn xoe hai mắt, đúng là ở kiếp này, từ khi gặp Sở Quân Huân thì cuộc sống của cô hoàn toàn chuyển sang một hướng mới.

Anh giống như vị cứu tinh, xuất hiện và đưa cô thoát khỏi vùng đầm lầy chết chóc.

Không biết tương lai sẽ diễn biến tiếp tục như thế nào, nhưng hiện tại cô thấy cuộc sống của mình đang đi theo một chiều hướng tốt.

Cô tham lam muốn giữ nó mãi như vậy, yên bình và hạnh phúc sống tận hưởng, không cần phải đau đầu suy tính vì những thứ xấu xa ngoài kia.

Sở Quân Huân thấy cô lại mất tập trung, anh nhẹ nhíu mày bún vào chóp mũi của cô một cái.

"Đang nói chuyện với anh mà lại nghĩ đến ai khác sao? Có nghĩ thì em chỉ cần nghĩ đến anh, có mơ cũng chỉ cần mơ đến anh.

Em mà tơ tưởng đến tên nào khác thì tên đó xác định không sống yên."
Anh lại giở giọng cao ngạo cấm đoán, nhưng cô chẳng thấy khó chịu một chút nào.

Phận làm bạn gái chỉ biết dúi đầu vào người anh sủng nịnh.

"Mơ hay nghĩ tới thì nó cũng không có thực, trực tiếp gặp anh ngoài đời thực như thế này chẳng phải tốt hơn sao?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi