TRỌNG SINH TA BỊ SỞ QUÂN GIA ĐỘC CHIẾM


Lâm Liên Kiều nhìn bộ dạng này của Sở Quân Huân, cô đoán chắc anh lại ghen với Tống Uyển Trân rồi.

Hết ghen với hoạn quan rồi đến người ta là phụ nữ anh cũng không tha, cô thật không biết có thứ gì trên đời mới khiến anh an tâm về cô được.

Nhưng để đối phó với những lúc như thế này, Lâm Liên Kiều cũng đã có nhiều kinh nghiệm để biết mình phải làm gì rồi.

Tuy nhiên, ở đây đang là chốn đông người, cô không thể thân mật với anh quá mức, nên chỉ khoác tay anh nói nhỏ.

"Em chỉ thích anh thôi, được chưa?"
Sở Quân Huân tạm hài lòng, khoé môi khẽ cong nhẹ.

"Nói vậy còn nghe được.

Đi, anh đưa em đi gặp gia chủ."
Phía bên này, Tống Uyển Trân vẫn đưa mắt nhìn theo Lâm Liên Kiều và Sở Quân Huân, cha của cô ta thấy thế mới nói thầm vào tai cô ta, hai con ngươi chao đảo có ý gian.

"Trân Trân à, con nhất định phải nắm bắt được Sở Quân Huân thì cha mới không bắt con đi xem mắt.

Tuy cậu ta lớn hơn con nhiều tuổi nhưng về ngoại hình, thế lực hay tiền tài đều không ai sánh bằng.

Có người như thế này làm con rể, cha mới không phải cúi đầu với ai nữa.

Con đừng thấy Lâm Liên Kiều kia quấn quýt với Sở Quân Huân như thế mà nản lòng.


So với cô ta thì con có xuất thân cao hơn nên không cần phải sợ.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, con cứ cật lực tiến tới là được."
Tống Uyển Trân nghe những lời răn dạy từ cha mà cô ta chỉ im lặng, không tỏ ý đồng tình, cũng không lên tiếng phản đối, cứ thế mà lẳng lặng giấu đi suy nghĩ thật sự.

Đúng lúc này, tiếng pháo hoa ồn ã nối tiếp nhau vang lên, tiếng nhạc kèn cùng lúc nổi lên tưng bừng báo hiệu đã đến giờ lành làm lễ.

Các quan khách được mời đến liền trở về vị trí ngồi của mình.

Sở Quân Huân và Sở Quân Bội Nhi được chuẩn bị một vị đặc biệt, nhưng hiện tại chỉ có một mình Sở Quân Bội Nhi ngồi, nơi vị trí của Sở Quân Huân bị bỏ trống khiến Tiêu Duật Hành sượng mặt.

"Sở Quân tiểu thư, ngài Sở Quân…"
"Đến rồi."
Sở Quân Bội Nhi trả lời có chút hậm hực, cô ta vừa nói xong thì Sở Quân Huân cũng kịp đến, nét mặt của cô ta liền thay đổi nhanh đến chóng mặt.

"Anh, anh mau ngồi đi."
"Ngài…"
Tiêu Duật Hành rạng rỡ quay lại nhìn, khuôn mặt ngay tức khắc biến chuyển xám xịt khi nhìn thấy người đi bên cạnh anh là Lâm Liên Kiều, người mà ông ta đã cố tình không mời ngay từ đầu.

Lâm Liên Kiều biết ông ta không muốn mời cô, nhưng cô là được Lâm Diễm Tinh mời tới, không có lý gì mà cô phải tỏ ra sượng sùng.

Cô bước lên, để tấm thiệp mời của mình nổi bật ở chính giữa bàn, kiêu ngạo nói.

"Tiêu phó quan, tôi là người mà cô dâu ngày hôm nay mời tới nên ông không cần kinh ngạc như vậy."
Tiêu Duật Hành không kinh ngạc mà chính là đang lo sợ cô sẽ giở trò gì đó, ông ta quả thật có linh cảm xấu khi vừa nhìn thấy cô.

Tâm tình nén cơn bực dọc, miệng của ông ta cố nở nụ cười niềm nở.

"Tôi có kinh ngạc đâu chứ, Lâm tiểu thư đến càng quý hoá nữa là đằng khác, nào ngài Sở Quân, Lâm tiểu thư mau ngồi xuống đi."
Tiêu Duật Hành lén đưa tay lau mồ hôi, trong lòng thầm trách cứ Lâm Diễm Tinh đã tự ý mời cô mà không cho ông ta biết.

Vốn dĩ hôn lễ hôm nay là ngày để vui vẻ, mà giờ ông ta phải nơm nớp lo sợ để đề phòng cô như đề phòng dưới chân giẫm phải mìn vậy.

Đến việc tiếp cận Sở Quân Huân để nói giúp cho Tiêu An bây giờ cũng vì sự có mặt của cô mà làm cho tan tành cả rồi.

Lâm Liên Kiều ngồi xuống mà thầm cười, chắc ông ta đang tức tối lắm đây, mà khiến cho bọn họ càng bồn chồn, thì cô càng thích thú muốn đẩy trò chơi chơi đi xa hơn nữa.

Sở Quân Huân cũng kéo ghế ngồi xuống, nhưng anh lại không giữ khoảng cách mà đẩy ghế ngồi thật sát cô, như sợ cô bị ai cướp mất.

Sở Quân Bội Nhi thấy vậy cũng cười cười nói trêu.


"Anh à, anh không cần giữ của kỹ vậy đâu.

Ai mà cướp được của anh chứ?"
Sở Quân Huân liếc nhẹ Lâm Liên Kiều, đột nhiên lại ám chỉ.

"Anh không sợ cướp, chỉ sợ của tự có chân chạy mất."
Có lẽ, ý của anh là nếu anh để cô tự do, thì cô lại đi để ý đến người khác rồi ngó lơ anh đây mà.

Dù biết ý của anh là thế nhưng đối với cơn ghen vô đối này của anh, cô cũng chỉ đành ngậm ngùi mà không làm được gì.

Sở Quân Bội Nhi nghe anh nói xong, cô ta cũng chỉ đáp lại bằng cách gắng gượng cười một cách cứng đờ.

Trở lại với hôn lễ, Tiêu Duật Hành đưa ra chủ ý mặc kệ Lâm Liên Kiều, ông ta không muốn có bất kỳ sự cố nào xảy ra nên càng không động đến cô thì mọi việc càng yên bình, chỉ mong cô không hứng lên mà nói ra vụ con trai của ông ta bị…
Nhưng những gì ông ta đang cố gắng làm lại bị Lâm Diễm Tinh phá nát tất cả.

Lúc tiến vào bên trong làm lễ cùng với Tiêu An, cô ta nắm chặt tay của anh ta, cố ý khoe ra cho Lâm Liên Kiều thấy, người cô từng thích điên cuồng giờ đã trở thành chồng của cô ta rồi, trong lòng đắc ý dâng cao.

"Lâm Liên Kiều, ghen tức lắm phải không, Tiêu An mà cô yêu đang cử hành hôn lễ với tôi đây này."
Lâm Diễm Tinh nhìn cô cười khích bác, cô ta muốn khiến cô tức đến phát điên, sau đó càng làm ra những hành động mất kiểm soát càng tốt, người xấu mặt sau cùng chính là cô, cô ta chỉ cần như thế là đủ hả dạ.

Vậy mà Lâm Liên Kiều vẫn bình thân như vại, một chút nhíu mày cũng không có, làm nụ cười tự mãn trên đôi môi dày đỏ chót của Lâm Diễm Tinh không giữ được lâu.

Sau màn bái đường, một tràng vỗ tay lớn vang lên lốp bốp như tiếng pháo, không khí càng lúc càng náo nhiệt.

"Mời Ngài Sở Quân, Lâm tiểu thư, Sở Quân tiểu thư cạn rượu mừng."
Một cô gái bước tới rót rượu, Lâm Liên Kiều nhìn lên liền nhận ra ngay đó là Tiêu Ánh, độ này cô ta mới mười lăm tuổi, vẫn còn chưa phát bệnh đến mức đôi mắt bị mù.

Cô chưa từng tiếp xúc với cô ta, chỉ gặp sơ qua được vài lần nên mới nhớ mặt.


Cô cũng không mấy quan tâm vì cô ta ở kiếp trước cũng chưa từng làm hại cô.

Nhưng lúc cô quay mặt đi, thì vô tình bỏ lỡ khoảnh khắc cô ta cố ý chạm nhẹ vào tay Sở Quân Huân.

Đôi mắt anh âm u của anh liếc nhìn lên, cô ta giật mình liền rụt tay lại, đôi chân lúng túng chạy sang bàn khác rót rượu.

Hai má của cô ta ửng đỏ e thẹn, giống hệt tâm tình của một cô gái mới lớn, không dám đối mặt với người mình thích.

Nhưng việc mà Tiêu Ánh làm đã bị Sở Quân Bội Nhi nhìn thấy, không phải là Sở Quân Huân mà là ánh mắt lườm quýt của Sở Quân Bội Nhi mới thật sự đáng sợ.

Cô ta hừ nhẹ trong cổ họng.

"Đúng là đi đâu cũng gặp yêu tinh, một đám phiền phức."
...!
Sau màng nâng ly rượu mừng, giờ Lâm Diễm Tinh đã chính thức trở thành vợ của Tiêu An rồi, nhưng Lâm Liên Kiều có thể nhìn ra, vẻ mặt của Tiêu An lúc này thật sự nói lên rằng anh ta không có hứng thú.

Anh ta luôn tránh né nhìn về phía cô và Sở Quân Huân ngay từ khi bước vào.

Biểu hiện có chút gượng gạo, làm gì cũng vội vã như muốn làm nhanh cho xong.

"Đi thôi, chúng ta qua bên kia chúc rượu họ hàng.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi