TRỌNG SINH TẦM AN

Tác giả: Luna Huang

Nếu hôm qua Đoan Mộc Chiến Phàm một đêm không ngủ thì hôm nay Diệp Cẩn Huyên lại phải chịu cảnh đó. Ngồi trước bàn trang điểm nhìn đôi mắt gấu mèo của mình nàng khóc không ra nước mắt.

Đoan Mộc Chiến Phàm thấy được cũng biết đêm qua nàng không có ngủ. Hắn bước đến ngồi xổm bên cạnh, đưa cho nàng một hộp gỗ: "Chút nữa mẫu phi nhất định phái người đến nàng đưa cái này cho người đó. Ai hỏi ta nơi nào thì cứ bảo vẫn còn ngủ, Nghê Thường đã có ta lo liệu. Có thời gian hảo hảo nghỉ ngơi."

Diệp Cẩn Huyên kinh ngạc, trừng to mắt nhìn ảnh ngược của Đoan Mộc Chiến Phàm trong gương. Đó là gương mặt quan tài của Khương Văn, nàng chỉ tay vào gương lấp bấp: "Đây...đây..."

Đoan Mộc Chiến Phàm cầm tay nàng lên hôn nhẹ lên vết bầm tím trên mu bàn tay: "Nhớ thoa thuốc, giờ ta phải xuất phủ tối ta lại về bồi nàng dùng bữa." Dứt lời hắn mở một ngăn kéo trên bàn trang điểm moi ra một hộp thuốc nhét vào tay nàng rồi bước ra khỏi phòng.

Tuy là hắn vẫn còn được nghỉ ba ngày sau đại hôn nhưng bên Diệp Nghêu nào biết thân phận của hắn. Hôm qua đã để Thiên Ưng đi thay rồi hôm nay nhất định hắn phải có mặt. Không phải vì cái gì cả, chỉ là hắn muốn bản thân có thêm kinh nghiệm xử lý công sự mà thôi.

Diệp Cẩn Huyên cả buổi trời mới hồi thần, tuy sớm biết hai người là một nhưng nhìn thấy tận mắt vẫn là không tiêu hóa được. Nàng nhìn hộp thuốc trong tay mình mới cười giệu cợt vì thấy bản thân ngu ngốc. Nếu ngày hôm đó phí thêm chút thời gian nhìn hộp thuốc trên tay Khương Văn thì nàng sẽ không lâm vào cục diện của hôm nay rồi.

Thuốc này là đặc biệt do thái y viện vì hoàng thất tạo thành. Hắn là vương tử nên nhất định có. Những người bình thường sẽ không thể nhìn thấy được bên ngoài cái hộp chứ đừng nói chi là thuốc bên trong. Thế nên hắn cực kỳ yên tâm khi đưa cho nàng vì sẽ chẳng có ai phát hiện.

Đường nhìn lại đảo sang hộp gỗ trong tay còn lại nuốt nước bọt liên tục, đây là dối trên lừa dưới a. Nàng vốn nghĩ vài ngày nữa Đoan Mộc Chiến Phàm sẽ lập thiếp, đám thị thiếp kia nhất định mang đến cho nàng kiểm tra, nhân cơ hội đó liền mang vào cung đưa cho Diêu đức phi qua nhãn.

Không ngờ Đoan Mộc Chiến Phàm còn nhanh hơn nàng nữa, sớm nghĩ ra cách gạt người rồi. Tuy cách của nàng cũng là lừa người nhưng ít nhất lạc hồng bên trong là thật. Còn của hắn...ai biết lấy ở đâu ra, nguồn gốc xuất xứ nàng còn không biết a.

Mà Diệp Cẩn Huyên đã quên mất thị thiếp của Đoan Mộc Chiến Phàm vốn là kỹ nữ thanh lâu làm gì có lạc hồng mà mang đến cho nàng kiểm tra chứ. Đời trước hắn là cố ý làm như vậy để trêu chọc hoàng quyền không những mang kỹ nữ thanh lâu phong phu nhân mà còn là thành thục nữa.

Mặc kệ thế nào nàng thoa xong yên chi phấn nước đã thấy Nghê Thường bước vào thông báo người của Diêu đức phi đến tìm. Diệp Cẩn Huyên dịu dàng bước ra ngoài khách sáo vào câu rồi làm theo lời của Đoan Mộc Chiến Phàm.

Cung nhân kia thấy được đôi mắt thâm đen bao nhiêu phấn nước đắt tiền cũng che không được của Diệp Cẩn Huyên liền vui vẻ mà cáo từ. Hắn về báo lại nhất định Diêu đức phi sẽ cao hứng mà trọng thưởng.

Diệp Cẩn Huyên lập tức trở về phòng ngủ một giấc. Khi nàng mở mắt đã qua bữa trưa. Đến phòng ăn dùng bữa trở về phòng thì thấy đám hạ nhân đã thay trướng mạn mỏng thành rèm hắc sắc ánh sáng yếu ớt của nến không thể xuyên qua được. Ở dưới phủ thêm một tấm thảm lông chồn to dày.

Nàng hiếu kỳ hỏi thì bọn họ bảo là làm theo Đoan Mộc Chiến Phàm phân phó. Nàng cũng không đoán được trong hồ lô của hắn bán loại thuốc gì nên thôi.

Đến khi Đoan Mộc Chiến Phàm trở về đã tối. Diệp Cẩn Huyên ngồi trên nhuyễn tháp ở tiền thính nghiên cứu bước kỳ tiếp theo nên đi thế nào. Hắn bước đến nhấc lên một quân đen đặt xuống: "Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất."

Thấy Diệp Cẩn Huyên định đứng lên hành lễ hắn vội nói: "Huyên nhi đã dùng qua bữa?" Tay giữ lại hai bên vai nàng không để nàng đứng lên.

"Đã dùng qua." Diệp Cẩn Huyên thẳng thắt lưng nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra.

"Ân." Trong ánh mắt của Đoan Mộc Chiến Phàm hiện lên một tầng sương mờ nhạt. Hắn vốn muốn sớm trở về để cùng nàng dùng bữa nhưng hôm nay quân doanh xảy ra nhiều chuyện không thể trở về sớm.

Diệp Nghêu giữ lại phủ dùng bữa, Hình Trùng Xuyên mượn cớ trở về tránh Diệp Cẩn Linh đợi cơm nên có lý do chính đáng, còn hắn chút lý do cũng không có đành ngồi lại. Nhớ lại bản thân đời trước đối xử với nàng, tâm trạng cũng là trầm xuống không ít, hắn cũng sợ nàng đang ở phủ đợi hắn a. Nhưng kết quả, để hắn thất vọng rồi, nàng không hề đợi hắn như trước.

Khi trở về phòng ngủ, Đoan Mộc Chiến Phàm mang một ngọn nến đặt lên bàn thấp nhỏ được hạ nhân mới đem vào. Trên bàn nhỏ là một ít tấu chương chờ phê duyệt và văn phòng tứ bảo.

"Nàng ngủ trước, ta xem qua tấu chương mới ngủ."

Hắn thấy được nàng ngủ không quen nên cố ý đợi nàng ngủ rồi mới ngủ. Hắn cố ý ngồi bệt dưới thảm lông lưng tựa vào kháng giường để phòng ngừa nàng lăn xuống còn có hắn đỡ.

Diệp Cẩn Huyên nghe vậy trong lòng cũng có chút vui, như vậy nàng có thể ngủ ngon rồi. Nhưng là...hắn vì sao không ngồi ở bàn sách mà ngồi ở đây?

"Vương gia sao lại ngồi đất thế này?" Nàng còn nhớ hôm qua hắn mới trách nàng chuyện này cơ mà.

"Nàng ngủ đi." Hắn nghiêm mặt phun một câu rồi bắt đầu cầm một quyển tấu chương lên chăm chú xem.

Diệp Cẩn Huyên cũng không nói nhiều nữa mất công lại bị mắng liền trèo lên giường nhắm mắt lại. Tấm rèm hắc sắc chắn hết ánh nến nên bên trong là một mảnh đen khiến nàng rất nhanh vào giấc.

----Phân Cách Tuyến Luna Huang----

Sáng hôm sau chính là ngày lại mặt, hai người ngồi xe ngựa trở về Diệp phủ. Diệp phủ hôm nay cực kỳ đông đủ, ngay cả "Khương Văn" cũng đến. Thấy được "hắn", Diệp Cẩn Huyên bất giác nhìn sang Đoan Mộc Chiến Phàm bên cạnh. Hắn(ĐMCP) vẫn là vẻ lạnh nhạt như nhìn không thấy.

Diệp Cẩn Ninh nhìn thấy hận không thể bóp chết Diệp Cẩn Huyên ngay lập tức. Trước mặt Đoan Mộc Chiến Phàm vẫn phải mỉm cười giữ thái độ băng thanh ngọc khiết của mình. Lúc này nàng đột nhiên có suy nghĩ muốn làm trắc phi của hắn. Chẳng phải Hồ thị cũng trèo được lên vị trí chính thê của mẫu thân nàng sao. Nàng tin với tại mạo tư chất của nàng, Diệp Cẩn Huyên nhất định chỉ là con kiến dưới đế hài của nàng thôi.

Sau khi chào hỏi một lượt Diệp Cẩn Huyên cùng đám tỷ tỷ trở về Nghi Thủy viên trò chuyện. Diệp Cẩn Huy kéo nàng vào thư phòng hỏi: "Muội muội ở đó có quen không?"

"Ân, muội sống rất tốt, đại ca yên tâm." Diệp Cẩn Huyên mỉm cười đáp. Nàng biết hắn lo lắng cho nàng a.

"Lúc đầu ta nghĩ muội muội không thích gả cho hoàng thất còn sợ chịu không được, xem ra ta lo phí công rồi." Diệp Cẩn Huy nhìn thấy muội muội cười mới thở phào nhẹ nhòm: "Ta ra ngoài cùng bọn họ đây tránh phụ thân lại nói linh tinh."

"Ân." Nhìn thấy bóng lưng của Diệp Cẩn Huy đi xa, Diệp Cẩn Huyên mới bước đến bên các tỷ tỷ.

Diệp Cẩn Liên trước mở lời chọc ghẹo: "Tứ muội muội vi vương phi rồi cũng xinh đẹp không ít a." Lúc nghe được tin tứ hôn nàng cũng sợ không ngớt. Diệp Cẩn Huyên vốn không thích hoàng thất. Mỗi ngày Bách Lý Nghiêm đều an ủi khuyên giải nàng nhưng hiện nhìn thấy Đoan Mộc Chiến Phàm cùng nàng sóng đôi mới cảm thấy an tâm.

Diệp Cẩn Linh cười hì hì nắm lấy tay Diệp Cẩn Huyên: "Chúc mừng tứ muội muội." Hình Trùng Xuyên bảo nàng yên tâm Diệp Cẩn Huyên ở vương phủ rất tốt. Hôm nay nàng nhìn ra được.

Âm thanh dịu dàng của Diệp Cẩn Ninh mang theo hận ý nói: "Tứ muội muội cùng vương gia ân ái như vậy bên ngoài lại đồn linh tinh, hy vọng không ảnh hưởng gì mới tốt."

Diệp Cẩn Huyên mỉm cười không chút để ý đến: "Đa tạ ba vị tỷ tỷ quan tâm, muội ở vương phủ rất tốt, tuyệt không như lời đồn."

"Lúc đầu ta còn sợ cái thành chỉ tứ hôn của muội muội nữa a. Không ngờ hoàng thượng lại hủy đi rồi ban chiếu chỉ mới." Diệp Cẩn Linh mạnh miệng nói, lúc đầu nàng cũng bị Diệp Cẩn Huyên mang ra dọa hết một lần, hiện vẫn còn sợ đây này.

Diệp Cẩn Huyên khẽ cười rồi chạy vào phòng một lúc sau mang chiếu chỉ ra, mở ra, đặt trên bàn cho mọi người cùng xem: "Chiếu chỉ này chỉ có chữ không có ấn không thể dùng được."

Diệp Cẩn Ninh mở to mắt nhìn vào chiếu chỉ toàn chữ không có ấn đỏ liền kinh hách. Mẫu thân nàng cho người tìm bao lâu nay chính là tìm một thánh chỉ vô hiệu lực lại còn tìm không ra. Tay nắm chặt vạt váy không buông. Hoàng thượng có thể ban một thánh chỉ vô hiệu lực cho Diệp Cẩn Huyên khiến kinh thành hoảng loạn một thời gian. Thật khó tin!

Mọi người đều a lên một, Diệp Cẩn Huyên chậm rãi cuốn thánh chỉ lại rồi ngồi dùng điểm tâm mặn. Ba nữ nhân còn lại chờ đợi bữa ăn chung nên không có dùng.

Diệp Cẩn Ninh nhướng mày liễu mang tiếu ý hỏi: "Nhị tỷ tỷ vì sao không dùng?" Chẳng phải Diệp Cẩn Linh thích nhất là ăn sao.

Diệp Cẩn Linh đỏ mặt, nàng nãy giờ cũng muốn ăn nhưng không dám a. Lúc trước mỗi ngày đều ở trong phủ thì không nói, đến khi gả đi được Hình Trùng Xuyên mang ra ngoài mới biết được không ít chuyện. Hắn tuấn mỹ như vậy rất nhiều nữ nhân yêu thích nàng trừng đến con ngươi sắp rơi ra mà đám nữ nhân kia vẫn không sợ. Nếu nàng còn ăn béo lên nhỡ hắn chê nàng thì phải làm sao.

"Ta không ăn nhiều như trước nữa đâu."

"Sợ trượng phu chê bai?" Diệp Cẩn Liên thông minh nắm ngay vấn đề mấu chốt mà hỏi.

Diệp Cẩn Linh thẹn quá hóa giận, giọng cũng có chút to: "Hai người đừng trêu ta nữa được không?" Hôm nay rõ ràng người bị trêu nên là Diệp Cẩn Huyên mới đúng chứ, lý nào bắn lạc sang bên nàng.

Diệp Cẩn Huyên vẫn nhét một miệng điểm tâm mặc kệ ba nữ nhân kia nháo. Nàng chỉ biết nàng đói bụng rồi, lâu lâu nàng còn thả một miếng và chén cho Vô Sự bên dưới cùng dùng.

Chẳng mấy chốc trên bàn đã đổi hết không ít sửng điểm tâm mặn, tất cả đều nằm trọn trong bụng của Diệp Cẩn Huyên cùng Vô Sự. Diệp Cẩn Ninh cũng có mỉa mai với tốc độ bào đồ ăn của nàng liền hỏi: "Tứ muội muội như thế không sợ vương gia thấy được sẽ ghét bỏ sao?"

Nếu thực sự như vậy nàng thực sự là cảm tạ trời đất. Diệp Cẩn Huyên cẩn thận nuốt số điểm tâm trong miệng xuống bụng lắc đầu nói: "Muội không sợ."

Diệp Cẩn Liên cùng Diệp Cẩn Linh cùng nhìn nhau há hốc. Lúc trước Diệp Cẩn Huyên chẳng phải luôn khuyên Diệp Cẩn Linh không nên ăn nhiều sao? Không lẽ thành thân xong cả tính cách cũng thay đổi.

"Tứ muội muội, chút nữa chúng ta còn phải cùng nhau dùng bữa a." Diệp Cẩn Liên vội vàng nhắc nhở.

Diệp Cẩn Linh cũng bảo hạ nhân mang bớt về trù phòng: "Đúng a, chút nữa không ăn được nữa phụ thân không vui đâu."

Diệp Cẩn Ninh nghe vậy liền có chút cao hứng. Nếu Diệp Cẩn Huyên không có quỷ củ Đoan Mộc Chiến Phàm cùng Diệp Nghêu nhất định cũng sẽ chán ghét nàng ta. Nghĩ như vậy liền cười nói: "Tỷ muội chúng ta hiếm khi có dịp cùng ngồi chung như thế này liền để tứ muội muội tùy ý đi."

Diệp Cẩn Huyên không để ý vẫn cứ liên tục chất đầy bụng của mình. Không hiểu vì sao hôm nay nàng lại đói như vậy ăn mãi vẫn không no.

Đến khi được gọi ra cùng dùng bữa bụng của Diệp Cẩn Huyên đã căn tròn, đái bản to ở thắt lưng cũng phải nới ra một đoạn. Mắt nhìn bàn ăn trước mặt nàng không thể nào cầm đũa ăn được món gì nữa.

Đoan Mộc Chiến Phàm ngồi bên cạnh cao hứng gắp cho nàng một cái đùi vịt nướng đặt vào trong chén: "Huyên nhi nhìn gì đến xuất thần như vậy?"

Diệp Cẩn Huyên nhìn đùi vịt trong chén cười ngượng, tay cũng đặt lên cái bụng căng tròn của mình: "Lúc nãy thiếp thân dùng điểm tâm no rồi, giờ ăn không được nữa." Âm thanh không lớn không nhỏ đủ để mọi người nghe được.

Bách Lý Nghiêm nhịn không được phì ra một tiếng cười thấy được mặt của Đoan Mộc Chiến Phàm cùng Diệp Nghêu đen lại liền nén lại đến đỏ mặt: "Tứ muội muội cũng thật là biết sẽ cùng nhau dùng bữa vì sao lại ăn nhiều như vậy?"

Hình Trùng Xuyên nghe được cũng là nén cười khổ sở không kém gì Bách Lý Nghiêm. Diệp Cẩn Huyên khi nào lại háu ăn như thê tử của hắn rồi. Mắt hắn bất giác nhìn qua gương mắt đỏ bừng đến đáng yêu của Diệp Cẩn Linh bên cạnh mình. Hắn biết nàng đang nghĩ gì.

Diệp Cẩn Liên cùng Diệp Cẩn Linh lại đang lo lắng Diệp Nghêu cùng Đoan Mộc Chiến Phàm sẽ nghĩ Diệp Cẩn Huyên là nữ tử không biết quy củ rồi sinh ra chán ghét a. Mà Diệp Cẩn Linh cũng là nhớ đến mình lúc trước nên cũng có chút xấu hổ.

Diệp Cẩn Ninh lại bày ra vẻ mặt chờ xem kịch vui, nhìn thái độ của Diệp Nghiêu cùng Đoan Mộc Chiến Phàm đoán chắc là Diệp Cẩn Huyên sẽ nhanh chóng thất sủng thôi. Có nữ tử nào lại không ý tứ như vậy kia chứ.

Đoan Mộc Chiến Phàm liên tục hít thở cho thông khí tức. Lúc nãy hắn cố ý để thêm một ít dược trong trà của nàng. Hắn sớm biết cùng đám nữ nhân trò chuyện nàng sẽ nhấm nháp thứ gì đó, sợ nàng ăn đến no không thể cùng hắn dùng bữa. Có lẽ dược quá nhiều nên giờ mới thành ra như vậy.

Diệp Cẩn Huyên vẫn bày ra bộ mặt dày cười: "Mọi người dùng bữa đi, ta ra ngoài tiền thính đợi." Dứt lời nàng ôm lấy Vô Sự cấp tốc rời đi bỏ mắt đám người trên bàn đang thể hiện thần sắc khác thường trên mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi