Tác giả: Luna Huang
Diệp Cẩn Huyên cùng Diệp Cẩn Liên chạy một mạch trở về Tước Tuyến điện. Trên đường đi đụng phải một đám nam tân đang tụ tập nói gì đó.
Diệp Cẩn Huy thấy hai người vội vội vàng vàng gương mặt tái nhợt không khỏi bước đến giữ lại hỏi: "Hai vị muội muội làm sao?"
Cả hai thấy được Diệp Cẩn Huy như đói lâu ngày được phát lương thực vậy liền bật khóc. Diệp Cẩn Huy hốt hoảng hướng đám nam tân cáo lui rồi kéo hai người sang một nơi vắng người hỏi rõ.
Sau khi khóc thỏa thích mới nức nở kể ra chuyện của Bách Lý Nghiêm. Nghe xong mặt của Diệp Cẩn Huy giận đến đỏ bừng, hai tay nắm thành quyền. Nếu không phải tên Bách Lý Nghiêm kia gia thế bễ nghễ hắn đã đánh cho vài trận rồi.
"Đại tỷ tỷ bị hắn..." Diệp Cẩn Huyên thút thít giọng nói kể. Lúc này nàng ngoài kể chuyện ấm ức ra thì đầu óc không còn nhớ đến chuyện gì nữa.
Lời còn chưa hết đã bị Diệp Cẩn Huy bịt miệng, hắn còn cảnh giác ngó xung quanh. Sau khi không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng trách: "Chuyện này không thể nói ra được, ta biết rồi."
Diệp Cẩn Liên nhớ lại lúc nãy bị con heo Bách Lý Nghiêm phi lễ cũng là sợ đến không nói được gì. Nãy giờ chỉ là để Diệp Cẩn Huyên nói chứ nàng không hé răng nói được bất kỳ câu nào.
Lúc này có một tiểu thái giám chậm rãi bước đến thông báo phải trở lại tập trung trước sân rộng của Tước Tuyến điện để thưởng yên hoa.
Hai nữ nhân điều chỉnh lại tâm trạng rồi cùng Diệp Cẩn Huy bước vào trong như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lúc này trước sân rộng của Tước Tuyến điện mọi người tập trung đầy đủ. Hoàng thượng hoàng hậu Diêu đức phi cùng đám phi tần, các vương tử công chúa đứng ở trước bậc thang cao. Đám nữ quyến một bên nam tân một bên. Đám quan lại đứng sau lưng hoàng thượng cực kỳ có thứ tự.
Diệp Cẩn Huyên cùng Diệp Cẩn Liên về chỗ của mình. Diệp Cẩn Linh thấy được họ liền vui vẻ hỏi: "Hai người đi đâu vì sao giờ mới đến?"
Thân ảnh mập mạp của Bách Lý Nghiêm đứng trong hàng nam tân thực sự là không thể lẫn đâu được nhìn về phía hai nàng. Cả hai nhìn thấy hắn vội vã cúi đầu, chỉ lắc đầu không hề nói gì nữa.
Diệp Cẩn Ninh được hoàng hậu yêu thích kéo tay để nàng ta đứng cạnh Đoan Mộc Chiến Khôi như tuyên bố chủ quyền. Nhất là sau chuyện khi nãy trong đại điện mọi người đới với Diệp Cẩn Ninh càng thêm quý trọng hơn vài phần.
Đoan Mộc Chiến Phàm đứng một bên uy nghi ngẩng mặt lên trời đợi yên hoa. Dưới ánh trăng mặt nạ bằng vàng sáng đến lóa mắt người nhìn. Đoan Mộc Chiến Lẫm nắm chặt nắm đấm nhìn về phía Diệp Cẩn Ninh cực kỳ không cam tâm. Nếu mẫu phi hắn không sớm tạ thế thì Đoan Mộc Chiến Khối cùng hoàng hậu cũng không đắc ý được thế này đâu.
Giờ đây mọi người nhốn nháo đợi xem yên hoa. Mấy tên tiểu thái giám cũng nhau châm lửa để yên hoa bay lên trời. Yên hoa rất nhanh phóng thẳng lên trời cao.
Giữa màn đêm tuyệt đẹp tỏa ra ánh sáng đủ mày sắc như những đóa hoa khổng lồ rực rỡ. Yên hoa xinh đẹp mị người khiến mọi người đều tấm tắc khen không ngớt lời. Ánh sáng lóa mắt kia đủ màu chớp tắt chớp tắt rọi xuống sân rộng tạo thành một bầu không khí náo nhiệt.
Lòng của Diệp Cẩn Liên cũng vì bị yên hoa xinh đẹp hấp dẫn quên mất cả chuyện không vui lúc nãy. Khóe miệng của nàng kéo lên thành một đường cung tuyệt đẹp. Gương mặt vốn đã mỹ mạo thanh lệ của nàng càng thêm sâu đậm vài phần.
Nụ cười đó đột nhiên lại lọt vào trong tầm mắt của Bách Lý Nghiêm. Vốn là hắn định trừng mắt Diệp Cẩn Liên vì cái tát kia nhưng lại vô tình nhìn thấy nụ cười thuần khiết này khiến cho hắn lần đầu tiên cảm thấy có cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.
Tuy từ năm mười bốn tuổi nữ nhân đối với hắn không hề xa lạ gì nữa. Nhưng chưa có nữ nhân nào khiến hắn có cảm giác như thế này. Cả người đông lại hắn nhìn đến không muốn rời mắt.
Diệp Cẩn Huyên không có tâm trạng thưởng pháo hoa. Nàng quay sang thì bắt gặp được ánh mắt si mê của Bách Lý Nghiêm nhìn Diệp Cẩn Liên. Ánh mắt đó lại không có một tia tà ý, hận ý thì càng không.
Nàng hơi cau mày bước chắn đường nhìn của hắn. Tự trấn an bản thân nàng đã hai kiếp người không thể sợ đám nhãi ranh này. Tuyệt không để cho bản thân thất thố như khi nãy nữa, hành động không suy nghĩ.
Bách Lý Nghiêm lại như là nhìn xuyên thấu qua người của Diệp Cẩn Huyên vậy. Mắt hắn vẫn không hề chớp lần đầu nở ra một nụ cười không hề có tà ý.
Sau khi tiếng yên hoa thứ tám được bắn lên, đột nhiên từ trong những cây cao có những hắc y nhân xuất hiện. Mọi người một phen hoảng loạn nhốn nháo.
Đám vương tử hô to.
"Người tới hộ giá."
"Bảo vệ phụ hoàng mẫu hậu cùng các nương nương."
"Lập tức triệu tập ngự lâm quân."
Bọn họ đứng chắn trước hoàng thượng cùng hoàng hậu và đám phi tử. Diệp Cẩn Ninh sợ hãi lũi về sau.
Diệp Cẩn Huyên lạnh mắt, lúc này có chút sợ hãi trong lòng nhưng cũng không bằng lúc nãy. Đời trước Đoan Mộc Chiến Phàm luôn bị ám sát nàng theo hắn cũng bị dọa không ít lần rồi.
Diệp Cẩn Huy lo lắng kéo đám muội muội của mình tập trung một chỗ. Nhưng là trong đám đông không có chỗ chạy nên bọn họ đứng sau hoàng hậu cùng hoàng thượng.
Diêu đức phi cùng Đoan Mộc Nhã ôm lấy nhau được Đoan Mộc Chiến Phàm bảo vệ. Đám nam tân cùng quan viên ai biết đánh thì ra giúp đỡ. Ngự lâm quân được truyền gọi đang trên đường đến.
Thích khách chỉ có hơn hai mươi tên nhưng một có thể địch năm, võ công không tệ. Tiếng vũ khí va chạm vào nhau vang ra những tiếng chói tai không thôi.
Đám nữ quyến sợ hãi hét to. Lúc này đột nhiên có một thích khách hướng hoàng thượng gần đó đâm tới. Nhưng hoàng thượng được Đoan Mộc Chiến Khôi kéo lại liền chém lạc, trường kiếm liền hướng Diệp Cẩn Ninh đâm đến.
Diệp Cẩn Ninh sợ hãi trong nháy mắt liền kéo Diệp Cẩn Huyên bên cạnh vì nàng đỡ kiếm. Ai cũng có thể chết nhưng nàng thì không, nàng còn muốn làm hoàng hậu.
Diệp Cẩn Huyên đột nhiên bị kéo lên không kịp phản ứng. Cả ngươi cứng đờ, mắt nàng mở to nhìn thanh kiếm bén nhọn hướng mình chém tới. Đến âm thanh cũng không phát ra được. Bên tai còn nghe được tiếng hô của đại ca: "Muội muội."
Không hiểu vì sao đột nhiên động tác của tên thích khách dừng lại. Chỉ thấy hắn trợn to mắt, thân thể giật một cái không mạnh không nhẹ về phía nàng rồi ngã xuống. Thanh trường kiếm trong tay hắn mất lực khống chế trên không trung liền rơi xuống chém vệt vết sâu vào mặt Diệp Cẩn Huyên.
Diệp Cẩn Huy tức giận cùng lo lắng kéo Diệp Cẩn Huyên vào lòng mình. Đáng chết dám mang muội muội hắn làm bia đỡ, hiện dung cũng bị hủy rồi.
Cùng lúc này bên kia Đoan Mộc Chiến Phàm vì Diêu đức phi đỡ một kiếm xuyên qua bả vai, mất máu không ít. Hắn không có binh khí trong tay, võ công lại không được tốt nên bị thương là chuyện ai cũng đoán trước được.
Nhưng chuyện này vẫn còn chưa đáng để nhắc đến, bởi vì thích khách tróc ra được cái mặt nàng vàng trên mặt của Đoan Mộc Chiến Phàm. Chiếc mặt nạ vàng rời khỏi mặt hắn rơi xuống đất vang lên âm hưởng muộn, nhuộm đầy máu tươi.
Đám thiên kim quên cả sợ hãi mà há to mồm không phát được bất kỳ âm thành nào, mở to mắt kinh hách. Không phải nói Niệm vương trên mặt có vết bớt đen do độc tố lưu lại sao? Vì sao giờ lại không có? Đã vậy còn mỹ mạo như vậy.
Tuy đang trọng thương nặngm mặt của Đoan Mộc Chiến Phàm hiện không còn chút huyết sắc nào nhưng so với Đoan Mộc Chiến Khôi vẫn là đẹp mắt hơn rất nhiều. Ngũ quan tựa như một nhân vật bước từ trong tranh ra vậy.
Chỉ thấy kim quan trên tóc hắn không biết từ lúc nào rơi xuống, hơn ba nghìn sợ tóc đen theo gió uốn lượn trong không trung để khuôn mặt cùng khí khái của hắn càng thêm mỹ mạo hơn vài phần. Vậy nếu là không bị thương thì còn bao nhiêu mỹ mạo nữa a.
Lúc này Diệp Nghêu đang giúp đánh thích khách nghe được tiếng kêu của Diệp Cẩn Huy trong đầu xuất hiện ý nghĩ đầu tiên chính là Diệp Cẩn Ninh gặp chuyện. Hắn lui về phía sau chạy đến hỏi: "Ninh nhi làm sao?"
Đôi mắt của Diệp Cẩn Huy đỏ bừng quay sang nhìn Diệp Nghêu đầy tức giận: "Là tứ muội muội không phải tam muội muội." Trên đời này ngoài Diệp Cẩn Ninh ra thì trong mắt của Diệp Nghêu những nữ nhi khác đều chỉ là cỏ rác thôi.
"Vậy mau đưa Huyên nhi sang một bên nghỉ ngơi đi." Trên mặt Diệp Nghêu lúc này thực sự không còn vẻ lo lắng nữa. Diệp Cẩn Huyên bị hủy dung so với Diệp Cẩn Ninh vẫn là may mắn. Dù sao nàng cũng là dụng mạo tầm thường nhất trong bốn nữ nhi của hắn.
Diệp Cẩn Huy biết lúc này không phải thời điểm tức giận liền đỡ Diệp Cẩn Huyên vẫn đang trong trạng thái chấn kinh núp vào một bên không người. Diệp Cẩn Linh cùng Diệp Cẩn Liên lo lắng không thôi cũng chạy theo.
Tả thị đứng bên cạnh ôm lấy Diệp Cẩn Ninh khóc lóc không thôi. Nếu lúc nãy Diệp Cẩn Ninh không nhanh tay thì xem như người bị hủy dung chính là nàng rồi. Trong lòng lúc này thầm cảm thấy may mắn. Diệp Cẩn Ninh chính là quân bài quan trọng của nàng tuyệt không thể hủy được.
Diệp Cẩn Ninh thấy được dung mạo tuyệt sắc của Đoan Mộc Chiến Phàm liền trong lòng nổ lên một tiếng còn to hơn âm thanh bắn yên hoa lúc nãy nữa. Lúc này ngay cả khóc vì hoảng sợ cũng quên luôn. Xem ra nàng lại phải băn khoăn giữa Đoan Mộc Chiến Phàm cùng Đoan Mộc Chiến Khôi đây.
Lúc này ngự lâm quân cũng chạy đến. Đám thích khách bị giết gần hết, còn hai tên được bắt sống. Hoàng thượng tức giân gầm lên: "Đưa đến Tông Nhân phủ, Trẫm đích thân thẩm tra."
Còn chưa kịp đưa đi hai tên thích khách cắn lưỡi tự sát. Hoàng thượng bất đắc dĩ liền chỉ có thể phất tay bảo người dọn thi thể.
Đoan Mộc Chiến Phàm bị thương ở bả vai mất nhiều máu liền ngã xuống. Hắn cố mở mắt nhìn về một phương hướng nào đó, tay run rẩy giơ lên nhưng dường như bất lực lý trí hắn không thắng được liền cứ vậy mà mi mắt đóng lại, tay ở trong không trung mạnh rơi xuống.
Diêu đức phi khóc rống ôm lấy hắn miệng gọi thái y. Hoàng thượng bị dáng vẻ của Đoan Mộc Chiến Phàm dọa đến không thốt nên lời. Lúc này Đoan Mộc Chiến Khôi cùng Đoan Mộc Chiến Lẫm cau mày lại như suy ngẫm điều gì đó.
Lát sau hoàng thượng ra lệnh cho Đoan Mộc Chiến Khôi cùng Đoan Mộc Chiến Lẫm dọn dẹp hiện trường. Rồi lại cho lui hết đám quan viên.
Diệp Cẩn Huy nghe được lui liền bế ngang Diệp Cẩn Huyên mang về phủ. Hoàng hậu bảo nên để cho thái y xem nhưng hắn nhất quyết muốn mang về phủ trước.