Tác giả: Luna Huang
Diệp Cẩn Huyên cùng Vô Sự mang một chút chè hạt sen đến cho Diệp Cẩn Liên. Bước đến viện của nàng ta, đám hạ nhân thi nhau hành lễ. Nàng không có tâm trạng để ý liền hỏi:
"Đại tỷ nơi nào?"
"Hồi tứ tiểu thư, tiểu thư vừa về đã vào phòng chưa hề bước ra." Một nha hoàn sợ sệt trả lời.
"Ân." Diệp Cẩn Huyên trức tiếp bước đến phòng của Diệp Cẩn Liên. Vô Sự nhảy lên dùng chi trước gõ cửa.
"Đại tỷ có trong phòng không?"
"Có." Diệp Cẩn Liên đáp một tiếng rồi rất lâu mới bước ra mở cửa, nàng nặn ra một nụ cười nói: "Xin lỗi để tứ muội muội chờ lâu."
Diệp Cẩn Huyên rất nhanh liền thấy được mắt của Diệp Cẩn Liên đỏ, còn có một vệt nước mắt khô đọng bên thái dương càng khiến nàng xác định cách nghĩ của mình là đúng. Nàng thu hồi tầm nhìn mỉm cười: "Lúc nãy thấy đại tỷ sắc mặt không được tốt, đúng lúc mẫu thân có nấu chè hạt sen liền mang đến cùng đại tỷ dùng."
"Tứ muội muội vào phòng hẳn nói." Diệp Cẩn Liên lách người sang một bên. Vô Sự rất không có phép tắt chạy vào trước, Diệp Cẩn Huyên hắng giọng hai cái nó lại chạy trở ra.
Sau khi ngồi xuống, chè cũng bày ra bàn Diệp Cẩn Liên cho hạ nhân lui xuống nói: "Đêm qua tứ muội muội dùng xong chung tổ yến có cảm thấy gì không?"
Không ngờ nàng chưa hỏi đã Diệp Cẩn Liên đã nghi ngờ trước rồi: "Ngủ rất ngon a, muội ngủ đến nhập cung còn không biết." nói xong, nàng còn vờ xấu hổ cười vài tiếng.
"Hôm qua ta ăn no không có dùng liền ban cho Phù Dung, hiện nàng ta vừa dậy không bao lâu." Diệp Cẩn Liên dùng thần sắc nghiêm cùng nhìn Diệp Cẩn Huyên. Nàng đang ám chỉ chung tổ yến có vấn đề, Diệp Cẩn Huyên còn nhỏ lại ở am ni cô làm sao biết trạch đấu nguy hiểm chứ.
Diệp Cẩn Huyên vờ như không biết gì chuyển đề tài. Nếu còn nói về vấn đề này sợ là có người nghe được sẽ dẫn đến hàng loạt tai họa nữa: "Đại tỷ vì sao trở về lại có bộ dạng này? Là thế tử gia không để ý đại tỷ sao?"
Nhắc đến Bách Lý Nghiêm mặt của Diệp Cẩn Liên lại trần đỏ trận đen cực kỳ khó coi. Rõ ràng là viết thư gửi lễ vật cho nàng thế mà lúc nãy nhìn chằm chằm Diệp Cẩn Ninh như đám phàm phu tục tử khác. Đã vậy rời đi còn không thèm nói với nàng từ nào nữa.
"Không có." Lạnh giọng đáp xong tiện thể xoay mặt đi chỗ khác.
Diệp Cẩn Huyên cười híp mắt ngồi dậy áp mặt sát mặt Diệp Cẩn Liên trêu: "Có thật không?"
"Thật." Thẹn quá hóa giận Diệp Cẩn Huyên hét to một chữ. Nói xong lại cảm thấy bản thân thất thố. Thế là cúi đầu cắn môi, đôi tai không biết từ lúc nào đỏ bừng.
"Đại tỷ a, tai của đại tỷ vì sao lại đỏ như vậy?" Diệp Cẩn Huyên học Đoan Mộc Nhã ngây thơ hỏi.
Diệp Cẩn Liên đưa tay che lại tai mình phủ nhận: "Không có, tứ muội muội nhìn lầm rồi."
"Có lẽ hôm nay ngủ nhiều nên nhìn lầm rồi. Tai hại nhất chính là nhìn nhầm có người thích người ta nhưng lại phủ nhận a." Diệp Cẩn Huyên ngồi xuống ghế thán một tràn không dài không ngắn: "Vẫn là để nhị tỷ đi tìm hiểu thôi."
Diệp Cẩn Liên vội bịt miệng Diệp Cẩn Huyên khẽ phản đối: "Không được, để nhị muội biết thì không yên với muội ấy đâu. Muội ấy nhất định phản đối."
"Đại tỷ đã thừa nhận?" Diệp Cẩn Huyên nhướng đôi mày liễu thưởng thức sắc mặt thẹn thùng của thiếu nữ động tâm. Nghĩ lại trước đây đối với Đoan Mộc Chiến Phàm nàng cũng có dáng vẻ này tự nhiên lại đau lòng. Nàng dành tình cảm không đúng người nhưng Diệp Cẩn Liên có lẽ sẽ không như vậy.
Diệp Cẩn Linh ngồi xuống ghế mình khẽ gật đầu. Qua mấy lần thư từ qua lại đối với hắn nàng cũng có một chút, một chút thích. Chỉ là cái thích đó không giống với lúc nàng thích Đoan Mộc Chiến Khôi.
Đối với Bách Ly Nghiêm, mỗi ngày chưa thấy thư hắn gửi đến nàng lại có chút mong ngóng. Chữ trong thư ít đi một chữ nàng cũng cảm thấy có chút buồn bã. Nàng luôn nghĩ đến hắn đang làm gì? Có đang cùng đám nữ nhân...
Lúc đầu nàng không thèm nhìn mà mang trả, sau này thấy hắn mỗi ngày đều kiên nhẫn gửi thư đến nàng cũng mở ra đọc rồi hồi thư cho hắn. Cứ như vậy mỗi ngày đã sớm quen thuộc, nàng không còn ngại hắn mập hay ngu ngốc nữa. Có ai nói hắn không tốt nàng đều có chút không thích.
Nàng thực sự bị tình cảm của mình dọa nhưng lại cảm thấy ngọt ngào khi có nam nhân thực tâm quan tâm đến mình. Đám hài tử của bằng hữu Diệp Nghêu tên nào mở miệng ra cũng là ngon ngọt hứa hẹn. Câu trước câu sau đều là muốn nàng theo bọn họ làm thiếp.
Bách Lý Nghiêm lại khác, hắn không có ngọt ngào như vậy hắn không hứa hẹn với nàng nhưng mỗi chữ hắn viết trong thư đều khiến nàng vui cả ngày. Nàng đọc thư của hắn nhiều đến nỗi có thể đọc ngược từ dưới lên.
Hôm nay thấy hắn nhìn Diệp Cẩn Ninh như vậy nàng lại đau lòng có chút không cam tâm. Nghĩ đến đây nàng thực sự muốn đem thư hắn viết cho mình đốt hết: "Tứ muội muội nói đúng, nam nhân toàn là thấy trăng quên đèn không tên nào tốt đẹp."
Diệp Cẩn Huyên lại có chút buồn, hô hấp cũng có chút khó khăn. Nàng có thể đoán được Diệp Cẩn Liên vì chuyện gì sinh khí như vậy. Nàng cũng đã từng vì Đoan Mộc Chiến Phàm mà hành hạ bản thân tuyệt thực mấy ngày đến ngất xỉu cũng chẳng ai quan tâm mình.
"Vậy đại tỷ muốn làm gì?"
"Mang hết đồ của hắn ra vứt bỏ?" Diệp Cẩn Liên nói không suy nghĩ.
Mày liễu lại nhướng lên khiêu khích đối phương "Không hối hận?"
Diệp Cẩn Liên cắn môi, nàng có lẽ sẽ hối hận a. Diệp Cẩn Huyên phì cười nói: "Giận hắn đại tỷ liền không hồi thư cho hắn đến khi hết giận mới thôi, việc gì phải làm chuyện khiến bản thân hối hận như vậy." Nàng đã từng như vậy nên không hy vọng có người giống mình
"Ân." Diệp Cẩn Liên gật đầu.
"Đại tỷ dùng chén trà giải nhiệt không nên vì nhưng chuyện không vui mà giận nữa." Diệp Cẩn Huyên khẽ cười.
"Nhưng là...tam muội xinh đẹp như vậy có khi nào..." Diệp Cẩn Liên tự ti nói rồi lại không dám nói.
"Tam tỷ xinh đẹp đến nữ nhân như chúng ta đều nhìn không rời mắt a." Diệp Cẩn Huyên chậm rãi thưởng thức hạt sen trong miệng: "Nhưng nếu nam nhân đó thực tâm thích tỷ cho dù Hằng Nga giáng trần hắn cũng không động tâm. Lại nói lúc nãy tam tỷ biểu diễn không xem biểu diễn thì xem cái gì? Không lẽ nhìn đám nam nhân đang xem đến không biết chớp mắt sao?"
Diệp Cẩn Liên khẽ cười ứng một tiếng rồi nhận lấy chén chè dùng. Tâm tình cũng hòa hoãn hơn. Nếu Bách Lý Nghiêm đã quyết định viết thư cho nàng nghĩa là hắn sẽ không chọn nữ tử khác. Diệp Cẩn Huyên nói đúng, không hồi thư cho hắn nữa.