TRỌNG SINH TẦM AN

Mọi người click hoặc ủng hộ mình nha. Chỉ cần bấm "tôi không phải robot" -> chờ ba giây -> get link là xong. Cám ơn mọi người

Tác giả: Luna Huang

Đồng thời ở bên kia, Diệp Cẩn Linh át chế không được dược tính dùng ánh mắt mê man nhìn nam tử đang đỡ lấy mình. Giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên cất lên.

"Thái tử điện hạ."

Nở một nụ cười mị hoặc liền hướng môi của nam tử kia hung hăng cắn mút. Tâm nàng chính là muốn nữa, muốn nhiều nữa, muốn hòa tan cùng hắn.

Nam tử kia bị dọa đến chấn kinh dùng sức lực đẩy Diệp Cẩn Linh ra, nhưng Diệp Cẩn Linh lại bám chặt lấy cổ hắn không buông. Trong lòng hắn lúc này chính là ghê tởm muôn hình vạn trạng.

Trong lòng Diệp Cẩn Linh hiện tại chính là hạnh phúc vô cùng. Đoan Mộc Chiến Khôi cuối cùng cũng nhìn đến nàng. Nàng muốn gả cho hắn, rất muốn rất muốn.

Cảm nhận được nam tử không còn phản kháng mình nữa, tay nàng lại không an phận sờ loạn trên người hắn. Y phục của nam tử kia vốn là chính tề bị nàng kéo đến đến một mảnh rối loạn. Tay còn luồng vào trong áo của người ta nữa, cực kỳ không thục nữ a.

Bất đắc dĩ hắn từ trong vạt áo trước ngực lấy ra một bình sứ rồi đổ ra một viên dược đặt ở khe hỡ giữa môi hai người. Cố sức dùng ngón tay nhét vào trong.

Sau khi dược vào miệng hắn mặc cho Diệp Cẩn Linh hôn mình. Trong lòng lúc này chính là một biển lửa khó dập tắt. Cưỡng hôn hắn lại còn gọi nam nhân khác thực khiến hắn không thể nào không nuốt nổi cơn giận này.

Nữ nhân chính là như vậy đều là hoa tâm không đáng tin cậy, là mầm móng của mọi sự tai họa. Tay hắn vẫn ở tư thế đỡ lấy thân người của Diệp Cẩn Linh, một chân để lưng nàng cho tựa vào, trong đầu chính là mắng chữi vô số lần.

Sau khi Diệp Cẩn Linh được dùng giải dược đầu óc dần dần thanh tỉnh trở lại, nụ hôn cũng dịu đi không ít. Nàng không dám mở mắt sợ "thái tử điện hạ" tức giận. Nhưng nếu còn giữ tư thế này sẽ bị nghĩ là nữ tử thanh lâu mất.

Hạ quyết tâm nàng vội vàng khẽ đẩy nam tử ra rồi mở mắt nhìn thẳng. Khi nhìn đến nam tử trước mặt nàng chấn kinh: "Sao lại là ngươi?" Nàng rút tay về đặt lên miệng che lại chinh lăng rất lâu.

"Vì sao không thể là tại hạ? Nhị tiểu thư vẫn là đang nghĩ người vừa rồi là thái tử điện hạ sao?" Hình Trùng Xuyên hừ lạnh, trong giọng nói mang theo nộ khí nồng nặc. Hắn thật muốn hất nữ nhân này xuống đất nhưng là lương tâm không cho phép làm thế với nữ tử.

Nếu thực sự là Đoan Mộc Chiến Khôi sợ là nàng không thể thỏa mãn lâu như vậy rồi. Thái tử cũng dám mơ tưởng?

Diệp Cẩn Linh khóc lóc kêu la liên tục nắm chặt tay không ngừng đánh hắn: "Ngươi mau trả lại nụ hôn đầu cho ta, trả lại cho ta." Nụ hôn đầu của nàng phải là với thái tử điện hạ cơ. Làm sao có thể là nam nhân này? Vì sao nam nhân này lại cứ xuất hiện phá hỏng chuyện của nàng?

Mặt của Hình Trùng Xuyên đen đến nỗi không thể đen hơn được nữa. Hắn cứu nàng không nhận được một câu cảm tạ đã đành còn bị cưỡng hôn rồi đánh mắng nữa. Nữ nhân đúng là không ai tốt đẹp.

"Nhị tiểu thư có phải hay không nên đứng lên?" Ghét hắn như vậy còn nằm trong lòng hắn làm gì?

Diệp Cẩn Linh nhìn ngừng khóc nhìn lại tình huống của mình rồi đỏ mặt vội vàng đứng dậy. Nàng ấm ức trừng mắt tên cướp đi nụ hôn đầu đẹp đẽ của mình. Nhưng ngay khi đôi môi bị mình cắn đến chảy máu của Hình Trùng Xuyên cùng y phục không chỉnh tề của hắn lọt vào mi mắt, nàng lập tức bỏ đi thái độ kia, cúi đầu không nói.

Hình Trùng Xuyên chậm rãi đứng dậy đưa tay chỉnh lại y phục rồi lấy một chiếc khăn tay lau máu trên môi. Nhìn thấy môi mình chảy nhiều máu như vậy trong lòng càng khó chịu hơn.

Lại lấy một lọ dược bôi lên, sau đó chậm rãi nói: "Nhị tiểu thư có phải đang trách ta quản chuyện không nên quản không? Nếu là như vậy lần sau khi thấy nhị tiểu thư xảy ra chuyện ta sẽ không quản nữa."

Nếu không phải xem phần tình cảm năm đó Diệp Nghêu thu nhận hắn thì còn lâu hắn mới cứu nữ nhân, nhất là một nữ nhân như Diệp Cẩn Linh.

Diệp Cẩn Linh bị nói đến á khẩu, nếu lúc nãy Hình Trùng Xuyên không ra tay cứu giúp thì nàng đã thất thân rồi. Thất thân so với mất nụ hôn đầu còn đáng sợ hơn.

Nàng run rẩy đưa tay nắm lấy ống tay áo của hắn hạ giọng nói: "Đa tạ. Chuyện kia là ta không đúng, ta không nên trách Hình công tử, ngươi đại lượng bỏ qua cho ta."

Hình Trùng Xuyên nghe vậy tuy trong lòng vẫn rất không cam tâm nhưng vẫn miễn cưỡng đáp: "Hy vọng lần sau nhị tiểu thư nhìn cho rõ ràng một chút, tại hạ không để ý không có nghĩa nam tử trong thiên hạ này người nào cũng như vậy đâu."

Lúc nãy không phải nghe được Bách Lý Nghiêm đến nói với Khương Văn hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra. Hắn đã đưa một viên giải dược cho Bách Lý Nghiêm bảo Khương Văn thử đến xem Diệp Cẩn Huyên trước. Hắn cũng cảm thấy tất cả mọi chuyện dường như nhắm vào Diệp Cẩn Huyên vậy. Dù sao Diệp Cẩn Huyên cũng là nữ tử mà xem như đối với hắn thân nhất.

Tên Khương Văn đáng chết lại một mực bảo muốn cùng Bách Lý Nghiêm. Thế là hắn phải viện cớ rời đi để tìm Diệp Cẩn Huyên. Vì sao hắn lại phải vì tên Khương Văn kia mà lo nghĩ chứ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Diệp Cẩn Huyên là một nữ tử tốt, lại hết lần này đến lần khác gặp phải họa không may, hắn cũng không đành lòng a.

Cũng may hắn đi được không lâu nghe được tiếng Diệp Cẩn Linh kêu cứu ở một hoa viên cách xa tiền thính không người lui tới. Như vậy thì còn lâu mới có người đến cứu nàng.

Chuyện này nhất định có nghi điểm. Đường đường là hoa viên Diệp phủ lại không hề thắp đèn không có thị vệ gác tuần. Chuyện này thực là kỳ hoặc.

Diệp Cẩn Linh lập tức gật đầu nghe theo. Nàng đương nhiên là biết rồi nhưng lúc nãy nàng là bị hạ dược a: "Lúc nãy ta là..."

Lời còn chưa dứt Hình Trùng Xuyên bước đến nhìn nam tử toàn thân trần như nhộng đất, nàng cũng nhìn theo lập tức che mắt lại xoay người đi nơi khác. Không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, nàng cũng biết đây chính là Tả thị cảnh cáo mình nhưng nàng không thể kiềm chế lòng mình. Nàng cũng không muốn như vậy đâu.

Hình Trùng Xuyên mang y phục dưới đất đắp lên người nam tử kia. Rồi điểm một cái lên người hắn giải huyệt ngủ. Nam nhân kia tỉnh lại nhìn thấy Hình Trùng Xuyên lập tức chấn kinh: "Ngươi...ngươi..."

Hình Trùng Xuyên đang tâm trạng không tốt liền lạnh giọng ra lệnh: "Mặc y phục vào cho ta." Tay bóp chặt cằm của hắn, chỉ cần dùng thêm một ít lực chính là đến xương cũng nát, hung hăng ném lên mặt đất.

"Vâng." Nam tử kia sợ đến run rẩy lập tức y theo lời của Hình Trùng Xuyên mà làm theo.

Diệp Cẩn Linh không dám quay đầu lại nhưng người nàng lùi về phía sau vì nàng còn lời muốn nói cùng Hình Trùng Xuyên. Đến khi lưng nàng đụng vào lưng hắn. Hắn cau mày đứng yên hỏi: "Nhị tiểu thư còn gì muốn nói."

"Chuyện lúc nãy, tuyệt đối không thể để người ngoài biết được." Diệp Cẫn Linh run rẩy thấp giọng nói.

Hình Trùng Xuyên không hề do dự đáp: "Được." Hắn cũng không muốn người khác biết. Nhỡ Diệp Nghêu bức hắn lấy Diệp Cẩn Linh thì nguy mất.

Diệp Cẩn Linh nghe được lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Đa tạ Hình công tử." Nàng nhỏ giọng tạ ơn rồi bước lên trước vài bước.

Lúc này nam nhân kia cũng đã mặc xong y phục. Hình Trùng Xuyên tiến đến điểm một cái lên người hắn, hắn lập tức lại gục xuống. Hắn đỡ nam tử kia rồi bước đi tìm Diệp Nghêu.

Diệp Cẩn Linh nghe được tiếng động nhỏ dần lấy can đảm xoay người đã thấy Hình Trùng Xuyên đi được một đoạn khá xa mình rồi. Nàng vội nhấc nhanh cước bộ đuổi theo.

Nàng lẽo đẽo bước phía sau hắn không dám ngẩng đầu lên. Tay bất giác sờ lên môi mình tim đập mạnh vài nhịp. Là nàng quá đáng trách hắn hết lần này đến lần khác.

Diệp Nghêu đã từng nói với mỗi nữ nhi rằng có thể động tâm với ai tuyệt đối không được với Hình Trùng Xuyên vì hắn đã từng nói qua sẽ không thành thân. Nàng cũng biết được hắn không thích nữ nhân, là nàng khinh bạc hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi