TRỌNG SINH THẦN Y KIỀU THÊ: THỦ TRƯỞNG, MƯỢN CÁI HÔN!

Chương 17: Cô muốn đánh anh

Chung Noãn Noãn một đôi mắt hạnh mở thật to, tim đập như trống trận.

Đột nhiên cô nghĩ đến trong trường hợp này, bình thường nên nhắm mắt lại..

Thế là tại khuôn mặt tuấn tú của Xích Dương ngày càng phóng đại, khoảng cách với mặt của cô càng ngày càng gần là lúc, Chung Noãn Noãn quyết tâm liều một phen, nhắm chặt hai mắt lại.

Hai đời làm người, đây là nụ hôn thật sự đầu tiên của cô, Chung Noãn Noãn cảm thấy vô cùng căng thẳng, hai tay đặt ở hai bên không khỏi nắm chặt thành nắm đấm.

Ngay khi tay Xích Dương chạm vào dây an toàn, liền thấy Chung Noãn Noãn đầu hơi hướng ra ngoài, hai mắt nhắm chặt, hai tay nắm thành nắm đấm, vẻ mặt chán ghét và cự tuyệt.

Cô..

Cô đây là không thể chịu được sự tiếp cận của anh nên muốn đánh anh sao?

Anh chỉ muốn giúp cô thắt dây an toàn mà thôi, như vậy đều không được sao? Nhưng không phải lúc trước cô còn chủ động ôm anh sao?

Nhìn Chung Noãn Noãn nhắm mắt lại một bộ nhắm mắt làm ngơ, lúc trước cảm xúc còn ở trạng thái xuân về hoa nở trong nháy mắt giống như rét tháng ba, toàn bộ thế giới đều bị băng tuyết bao phủ.

Kể từ sau hôm cưỡng bức cô, cô luôn chán ghét và phản cảm anh, khiến anh tràn đầy cảm giác bất lực và thất bại.

Vốn còn tưởng rằng một tháng không gặp, cô thật sự nhớ anh, cho nên vẻ mặt ôn hòa đối với anh, thậm chí còn chủ động ôm anh. Nhưng mà không nghĩ tới, một động tác tới gần đơn giản nhất của anh lại khiến cô khó chịu như vậy.

Xem ra cô thật sự rất chán ghét anh.

Hơi thở mát lạnh như tùng bách bao quanh cơ thể Chung Noãn Noãn, khiến cô không chịu được nhớ tới lúc chết, cảnh anh gắt gao đem cô bảo hộ ở dưới thân.

Hỏa lực xung quanh vẫn tiếp tục, nồng đậm mùi máu tươi kích thích đường hô hấp của cô, khiến cô hô hấp khó khăn, mà đem mùi máu tươi ngăn cách bên ngoài chính là hơi thở mát lạnh như tùng bách bao quanh cô lúc này.

Lúc trước cô chỉ cảm thấy hơi thở này rất lạnh và cứng rắn, thiếu thốn tình cảm và cảm giác thân thiết. Nhưng đến giây phút cuối cùng của cuộc đời cô mới hiểu được, hơi thở này có bao nhiêu dịu dàng, có bao nhiêu thân thiết.

Khi đôi mắt anh vĩnh viễn nhắm lại, hơi thở quanh quẩn trên người anh theo cái chết của anh mà nhanh chóng tiêu tan và bị nồng nặc mùi máu tươi thay thế.

Khi đó, cô muốn giữ hơi thở này mãi mãi bên cạnh mình biết bao nhiêu..

Vì vậy, vào lúc này, khi hơi thở này lại lần nữa vây quanh cô, Chung Noãn Noãn cảm giác mình đang được thế giới này đối xử dịu dàng.

Nụ hôn chờ đợi rất lâu vẫn chưa rơi xuống, Chung Noãn Noãn nghi ngờ mở mắt ra liền đối mặt với đôi mắt sương lạnh của Xích Dương.

Chung Noãn Noãn: .

Cô là ai? Cô ở đâu? Cô đang làm gì?

Tại sao biểu tình của Xích Dương lại như vậy?

"Ca!" Dây an toàn bên người bị Xích Dương thắt lại.

Đánh lửa, lái xe, rời đi.

Chung Noãn Noãn: .

Vậy là vừa rồi anh không định hôn cô mà chỉ định thắt dây an toàn cho cô?

Vậy vẻ mặt dục cầu bất mãn dày đặc oán niệm trên khuôn mặt anh lại là vì cái gì?

Chung Noãn Noãn không biết nên nói cái gì để có thể dập lửa cho Xích Dương. Hai người không có EQ chỉ có thể im lặng.

Dọc theo đường đi, ánh mắt Xích Dương cố ý hay vô tình nhìn Chung Noãn Noãn rất nhiều lần, thấy cô cũng chưa xuất hiện biểu tình không kiên nhẫn hay bực bội, lúc này cảm xúc nôn nóng mới hơi dễ chịu một chút.

Ít nhất cô không bài xích ngồi xe của anh không phải sao?

Bất kể sự thay đổi thái độ của cô đối với anh là do trả thù Chung Thiên Thiên hay vì lý do nào khác, ít nhất cô lựa chọn ngồi xe của anh.

Đây chính là phát triển theo chiều hướng tốt.

"Thủ tục đi học trở lại đã làm xong, tuần sau em có thể về trường học lên lớp."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi