TRỌNG SINH THẦN Y KIỀU THÊ: THỦ TRƯỞNG, MƯỢN CÁI HÔN!

Cháu cũng biết những người sinh hoạt ở vùng núi xa xôi rất thiếu kiến thức về pháp luật, mười bốn mười lăm tuổi lặng lẽ kết hôn có rất nhiều người, có đứa con gái mười bốn tuổi liền sinh em bé, đối với chuyện nam nữ rất không chú ý, lại thêm dáng dấp của Noãn Noãn rất xinh đẹp.. Cho nên cháu đừng bởi vì nó như vậy mà cảm thấy nó là một đứa con gái tùy tiện. Thật ra cũng không thể trách nó, nó cũng là người bị hại. "

Chung Noãn Noãn:. Ha ha, mẹ ruột của cô đây là muốn ở trước mặt chồng chưa cưới của cô ngồi vững tội danh cô không kiềm chế quan hệ nam nữ khi còn ở nông thôn!

" Cô, cô gái của cháu cháu rõ ràng nhất, dù sao lần đầu tiên của cô ấy đều cho cháu, cho nên cô nói những cái đó đều không tồn tại. Còn có, báo cáo kết hôn của cháu và Noãn Noãn đều đã đưa lên, bộ đội cũng đã phê chuẩn. Nói cách khác, về sau cháu nhất định phải cưới Noãn Noãn. Hiện tại mặc dù bọn cháu còn chưa đăng kí kết hôn, nhưng làm chuẩn vợ quân nhân, bộ đội cho phép bọn cháu ở chung một phòng. Còn nữa, nhân phẩm của cháu chú Chung hẳn là biết, mọi người nếu là không yên lòng, cháu có thể cam đoan, trước khi đăng kí kết hôn, cháu sẽ không động vào Noãn Noãn. "

Xích Dương vốn là một người không nói nhiều, giờ phút này, vì lợi ích của chính mình cũng là tận hết sức lực tranh thủ.

Nếu là có thể đem Noãn Noãn mang về bộ đội, dù là không làm cái gì, chỉ đơn thuần là ôm nhau ngủ, mỗi ngày anh đều có thể ngủ ngon.

Đem Giang Xu Uyển nói đến không nói được lời nào, Xích Dương lại nhìn về phía Chung Khuê Quân:" Chú Chung, nếu như trong nhà không tiện dọn dẹp thêm phòng khác, ngày mai Noãn Noãn lại không phải đi học, vậy liền để cô ấy cùng cháu về bộ đội đi. "

" Không được! "

Chung Khuê Quân vẫn còn đang suy tính chuyện này, Chung Thiên Thiên đã lo lắng kêu to lên.

" Cho dù Noãn Noãn là chuẩn vợ quân nhân, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một học sinh cấp ba chưa đủ mười tám tuổi, nó còn chưa tốt nghiệp lớp mười hai, tại sao có thể làm ra chuyện không biết kiểm điểm như vậy? "

" Thiên Thiên, chú ý cách dùng từ của con. "Chung Khuê Quân trầm giọng nhắc nhở.

" Con lại không nói sai! Nó thật đúng là chưa đủ mười tám tuổi, tại sao có thể ở trong kí túc xá của anh Xích Dương? Chưa lập gia đình mà đã ở chung, đây không phải không biết kiểm điểm thì là cái gì? "

Chung Thiên Thiên tức giận đến mức hốc mắt đều đỏ lên.

Nếu thật để Chung Noãn Noãn cùng Xích Dương ở chung, vậy Xích Dương cùng với cô càng không có khả năng.

Cô vốn chỉ là đem phòng của Xích Dương ở cạnh phòng của mình, để tạo thuận lợi cho mình. Lại không nghĩ rằng sự tình phát triển đến tình trạng nghiêm trọng như vậy.

Chung Thiên Thiên hối hận muốn chết, cô cảm giác chính mình đây là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

" Chị, trước mười tám tuổi không thể kết hôn chứ không phải không thể yêu đương, cũng không phải không thể ở chung. Em là vợ chưa cưới của Xích Dương, lại là chuẩn vợ quân nhân, đến chỗ anh ấy ở tại sao lại là không biết kiểm điểm? Chẳng lẽ chị biết rõ Xích Dương là chồng chưa cưới của em, còn thời thời khắc khắc muốn đào góc tường của em gái mình, ngay cả đi ngủ đều muốn đem phòng của em rể mình ở cạnh phòng của mình, chính là hành vi kiểm điểm của tiểu thư khuê các? "

" Được rồi được rồi, hai chị em các con đến cùng là xảy ra chuyện gì? Lúc trước quan hệ tốt như vậy, bây giờ làm sao gặp mặt liền cãi nhau? Noãn Noãn, Xích Dương là một quân nhân ưu tú, Con là vợ chưa cưới của Xích Dương, làm một chuẩn vợ quân nhân, con càng nên làm gương tốt ở mọi nơi. Cho dù dọc theo đường này không dễ dàng gặp được cảnh sát giao thông, nhưng con dù sao cũng không có bằng lái, cho nên mẹ không đồng ý để con đưa Xích Dương trở về. Dì Triệu, mau đem phòng ở tầng hai quét dọn một chút, Xích Dương sẽ ngủ ở tầng hai. "

" Vâng."

Dì Triệu nhìn Chung Noãn Noãn một chút, trong ánh mắt không che dấu được sự xem thường vừa lúc bị Chung Noãn Noãn nhìn thấy, bà bị dọa đến mức nhanh chóng cúi đầu, sau đó liền đi quét dọn phòng ngủ của Xích Dương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi