TRỌNG SINH THẦN Y KIỀU THÊ: THỦ TRƯỞNG, MƯỢN CÁI HÔN!

Chung Thiên Thiên không muốn để cho Chung Noãn Noãn dùng tiền của mẹ cô.

Vừa rồi tiêu 2000 khối để mua cho Chung Noãn Noãn một cái váy, Chung Thiên Thiên đã cảm thấy cái váy này đối với người như Chung Noãn Noãn đã rất xa xỉ.

Nhưng mà..

"Em không muốn! Đây chính là nhãn hiệu mà chị thích, mặc dù em không biết, nhưng em biết, mua đồ vật giống chị sẽ không sai. Hơn nữa, mẹ cũng đã nói, em là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Giang, là quý tộc danh viện, cho nên em cũng cầm mua một bộ lễ phục mấy trăm vạn, như vậy mới xứng với thân phận của em. Làm một quý tộc danh viện, không cầu tốt nhất, nhưng cầu đắt nhất!"

Giang Xu Uyển:.

Chung Thiên Thiên:.

Sắc mặt của hai người giờ phút này đã kém đến cực điểm.

Một bộ lễ phục đắt nhất của Chung Thiên Thiên mới 70 vạn, còn lại đều là mấy vạn hoặc là mười mấy vạn. Đây là sau bao nhiêu lần cô chịu ấm ức, thật vất vả mới khiến Giang Xu Uyển đồng ý mua cho cô một bộ lễ phục 100 vạn.

Mặc dù bọn họ nắm giữ cổ phần của tập đoàn Vân Thượng, nhưng tiền lại đều nằm trong tay của Chung Khuê Quân. Tiền tiêu vặt một năm của hai mẹ con cô nhiều nhất cũng chỉ được 200 vạn, không bao giờ được nhiều hơn. Một bộ lễ phục tốn 100 vạn, chuyện này lúc trước là tuyệt đối không thể xảy ra.

Nhưng cô thật vất vả mới được đến cơ hội này, Chung Noãn Noãn lại mặt dày mày dạn chen vào, đây quả thật là quá khiến người ta bực bội.

Nếu như cô ta cũng muốn mua lễ phục, vậy tiêu chuẩn của chính mình nhất định sẽ bị mẹ cô giảm xuống.

Quả thật là quá đáng giận!

Chung Noãn Noãn mới mặc kệ tâm tình của Giang Xu Uyển cùng Chung Thiên Thiên, bọn họ càng khó chịu, tâm tình của cô lại càng tốt.

Vừa mới lên tầng, tầm mắt của mọi người liền bị một bộ lễ phục được trưng bày ở chính giữa khiến cho kinh ngạc sững sờ không dời được mắt.

Đó là một bộ lễ phục thay đổi dần màu xanh nước biển. Chiếc váy màu bạc, giống như ánh trăng đang chiếu xuống, lan tỏa thủy ngân ra khắp nơi. Vòng eo rất nhỏ, trên eo được thiết kế hoa văn màu bạc phản chiếu lẫn nhau, mang theo vẻ quyến rũ của một cung đình châu Âu thời trung cổ, khiến người ta không nỡ dời tầm mắt.

"Mẹ, con liền muốn bộ lễ phục này."

"Mẹ, con cũng muốn bộ lễ phục này."

Lâm Hân cùng Giang Xu Uyển mặc dù là bạn tốt, nhưng Diệp Mộng Khê cùng Chung Thiên Thiên lại không phải bạn bè. Điều này khiến cho quan hệ giữa Lâm Hân cùng Giang Xu Uyển rất tế nhị.

Hiện tại hai người cùng thích một bộ lễ phục, điều này khiến quan hệ bạn tốt giữa Lâm Hân và Giang Xu Uyển lập tức nhận lấy thách thức to lớn.

"Xu Uyển, bà nhìn Thiên Thiên nhà bà, mặc dù đã gầy một ít, nhưng nếu muốn mặc vừa lễ phục này, chỉ sợ có chút khó khăn. Nếu không bà liền nhường cho Khê Nhi nhà tôi đi. Khê Nhi nhà tôi nhỏ gầy, vừa hay có thể mặc."

Lời nói của Lâm Hân khiến Giang Xu Uyển thay đổi sắc mặt: "Bà nói như vậy là có ý gì? Ý của bà là Thiên Thiên nhà tôi mặc không được? Hay là như vậy đi, tôi bảo Thiên Thiên thử một chút, nếu mặc vừa, bộ lễ phục này liền là của tôi."

Lâm Hân biến sắc: "Xu Uyển, bà đây là làm cái gì? Cho dù Thiên Thiên có thể mặc vào, đó cũng chỉ là tạm được. Bộ lễ phục này nhất định cũng không rẻ, sao bà không mua cho Thiên Thiên một bộ thích hợp với bản thân? Bà nhìn Khê Nhi nhà tôi xem, vừa nhìn một cái tôi liền biết bộ lễ phục này rất thích hợp với con gái tôi."

"Lâm Hân, tôi nói thật bà đừng nóng giận, Khê Nhi nhà bà dáng dấp xinh đẹp, nhưng mà ngoại trừ khuôn mặt, những địa phương còn lại giống như chưa phát dục tốt, bà nhìn lễ phục này xem, vừa mỏng lại vô cùng bó sát người, Khê Nhi nhà bà nhất định không chống đỡ nổi. Đặc biệt là bộ ngực, nếu con gái bà mặc vào không khéo lại lộ cả bụng ra."

Lâm Hân cùng Diệp Mộng Khê bị lời nói của Giang Xu Uyển khiến cho thay đổi sắc mặt, vừa rồi bị Chung Noãn Noãn làm cho tức giận, bây giờ lại bị Giang Xu Uyển tổn thương, sắc mặt của Lâm Hân rất khó nhìn, nói lại: "Vậy cũng còn hơn là bị căng đứt!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi