TRỌNG SINH THẦN Y KIỀU THÊ: THỦ TRƯỞNG, MƯỢN CÁI HÔN!

"Dù sao cũng cảm ơn em đã nói tốt cho chị trước mặt Eden. Về sau, chờ chị trở thành vợ của giám đốc Thiên Hằng Trí Địa, em muốn mua quần áo như thế nào, chỉ cần không quá mức, chị sẽ bao hết cho em."

Chung Thiên Thiên cảm thấy chính mình thật hào phòng, Chung Noãn Noãn đối với cô như vậy, sau khi đắc thế, cô vẫn có thể lấy ơn báo oán.

Nhưng mà nói thật, cô rất thích nhìn bộ dạng Chung Noãn Noãn dùng đồ bố thí của cô. Điều này khiến cho lòng hư vinh của cô được thỏa mãn rất lớn.

Đương nhiên những quần áo đó không thể vượt qua 2000 khối tiền. Cô sẽ không cho nhiều hơn! Nhưng đối với đồ nhà quê như Chung Noãn Noãn đã là ban ơn lớn nhất.

Về đến nhà, Chung Noãn Noãn đang chuẩn bị đem lễ phục mà cô lấy được bằng việc dọa dẫm Giang Xu Uyển mang vào phòng, liền bị Giang Xu Uyển gọi lại.

"Noãn Noãn, lễ phục đó con đừng cất vội."

"Tại sao?"

"Mẹ cảm thấy màu sắc của lễ phục này không thích hợp với con. Màu đỏ chót càng xứng với làn da của Thiên Thiên. Hay là con đưa lễ phục này cho Thiên Thiên, sau đó ngày mai mẹ lại dẫn con đi mua một bộ lễ phục khác?"

Lúc trước có Eden đứng ở một bên nhìn, cho nên Giang Xu Uyển không tiện nói gì, chỉ có thể nhịn đau mua cho Chung Noãn Noãn một bộ lễ phục 30 vạn.

Nhưng bây giờ đã về nhà, cái gì đều dễ nói. Muốn bà trơ mắt cho Chung Noãn Noãn 30 vạn, bà không làm được. Nếu Thiên Thiên không mặc vừa, bà lập tức đem bộ lễ phục này bán.

Thẻ bài cũng chưa gỡ, lễ phục lại hoàn toàn là mới, dù sao cũng có thể bán được 25 vạn đúng không?

"Mẹ, da của chị còn đen hơn con, màu đỏ không phải càng thích hợp với con hơn sao? Hay là mẹ cảm thấy con chỉ thích hợp mặc lễ phục 2000 khối, cho nên bất cứ lễ phục nào đắt cũng không thích hợp với con?"

"Con xem con một chút, giống như con nhím vậy, gặp người nào đâm người đó!"

"Đó không phải là bị mẹ ép sao, rõ ràng cuối tuần con mới là nhân vật chính, nhưng mà hôm nay chị mua lễ phục đắt hơn con hơn gấp đôi. Con đều đã nén giận chấp nhận, mẹ còn muốn đem lễ phục 30 vạn hàng rẻ tiền này lấy lại, muốn đổi thành hàng vỉa hè.

Mẹ à, phẩm đức của mẹ thật tốt đẹp, có thể đem tất cả những thứ tốt nhất, đắt nhất cho con vợ trước của ba. Còn con gái của chính mình biến thành tên ăn mày cũng không tiếc.

Thật sự là, còn nói con giống nhím.. Vậy ý của mẹ là không phải con hiểu lầm mẹ, mẹ cũng cảm thấy chính mình bất công, cho nên quyết định dẫn con đi mua một bộ lễ phục hơn 70 vạn sao? Nếu thật sự là như vậy, vậy con lập tức liền đem bộ lễ phục này cho chị."

Giang Xu Uyển: "!" Làm sao bây giờ, bà thật là bị tức giận đến mức muốn bóp chết nó!

"Noãn Noãn, mẹ vốn dĩ đang có ý định như vậy. Vừa rồi lúc em đi trước, mẹ đi ở phía sau nói chuyện này với chị. Mẹ đúng là cảm thấy lễ phục này của em hơi rẻ một chút, có chút lo lắng, muốn mua một bộ đắt hơn cho em. Nhưng mà em thích lễ phục này như vậy, vậy em liền mặc cái này đi. Lễ phục màu đỏ của chị rất nhiều, chị cũng cảm thấy bộ lễ phục này rất thích hợp với em."

Chung Noãn Noãn trợn mắt nhìn Chung Thiên Thiên một chút rồi xoay người lên tầng.

"Con nhìn xem nó đây là biểu tình gì? Thật giống như mẹ nợ nó vậy." Mãi cho đến lúc nghe được tiếng đóng cửa ở trên tầng hai vang lên, Giang Xu Uyển mới cay nghiệt lên tiếng.

"Mẹ - - mẹ cũng đừng quên mẹ là mẹ ruột của nó! Mẹ cứ nặng bên này nhẹ bên kia, trong lòng nó khó chịu là bình thường." Chung Thiên Thiên trong lòng có tình yêu cho nên chỉ số EQ cũng đi theo tăng lên.

"Mẹ thật sự không hiểu ba con, người phụ nữ đó đã chết lâu như vậy, người nhà của bà ta cũng không tìm đến, tại sao lại phải để cho mẹ làm mẹ nó? Cả ngày để mẹ làm mẹ nó, mẹ đều mau bị phiền chết!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi