TRỌNG SINH THẦN Y KIỀU THÊ: THỦ TRƯỞNG, MƯỢN CÁI HÔN!

"Mấy ngày nay, lão đại rất bận, cho nên chỉ có thể để em đến gặp chị dâu."

Chung Khuê Quân cũng giải thích nói: "Mấy ngày nay, binh sĩ của toàn quân khu đều quan sát diễn tập huấn luyện của lính đặc chủng, Xích Dương không thể đi đâu được."

Chung Noãn Noãn gật đầu nhìn về phía Ninh Văn Hạo: "Vậy anh ấy để cậu tìm tôi có chuyện gì không?"

"Vâng." Ninh Văn Hạo gật đầu: "Lão đại chuẩn bị cho chị dâu một món quà, chị dâu chờ em một chút, em ra xe lấy."

Dứt lời liền đi ra bên ngoài.

"Cái gì mà thần thần bí bí." Chung Thiên Thiên đứng ở một bên lầm bầm.

Nếu là lúc trước, cô nhất định cũng sẽ tò mò, cũng sẽ ghen tị ghen ghét Xích Dương đặc biệt cho người mang quà tới tặng Chung Noãn Noãn.

Nhưng mà bây giờ.. Cô đã có Eden, Eden nhà cô thế nhưng là giám đốc Thiên Hằng Trí Địa. Lúc vừa trở về, cô đã lên trên mạng tra một chút, phát hiện Eden không chỉ là giám đốc, phía trên cái danh hiệu giám đốc này, anh ấy còn có một cái danh hiệu nữa là phó chủ tịch Thiên Hằng Trí Địa.

Phó chủ tịch!

Vẫn là phó chủ tịch đứng hàng số một!

Có nghĩa là cổ phần của Eden chỉ đứng sau chủ tịch Thiên Hằng Trí Địa!

Thiên Hằng Trí Địa, đây chính là một tập đoàn vô cùng lớn có giá trị lên đến hàng trăm tỷ!

Có một người bạn trai tài phiệt làm hậu thuẫn, cô còn phải ghen tị một món quà của lính nghèo?

Ninh Văn Hạo rất nhanh liền quay trở lại, chỉ là trong tay có thêm một cái hộp lớn đóng gói rất tinh xảo đẹp mắt.

"Đây là món quà mà lão đại tặng chị, anh ấy không có cách nào tự mình tới được, cho nên để cho em đến đây một chuyến. Chị dâu, chị đừng trách lão đại."

Thấy có quà tặng, lại là Xích Dương tặng cô, Chung Noãn Noãn cảm thấy trong lòng ấm áp lại vui vẻ.

"Sao có thể. Cậu nói với anh ấy, có thể nhận được quà của anh ấy, tôi rất vui vẻ!"

"Được! Vậy em không làm phiền chị dâu nữa, lão đại còn đang chờ em về phục mệnh."

"Vậy cậu đi thong thả!"

Chung Noãn Noãn đem quà để ở trên bàn, sau đó liền cùng Chung Khuê Quân đưa Ninh Văn Hạo ra cửa.

Gặp Ninh Văn Hạo lên xe, Chung Noãn Noãn lúc này mới nhịn không được hỏi: "Cái đó.. Cậu có thể cho tôi số điện thoại di động của Xích Dương không?"

Vô cùng xấu hổ, ở cùng nhau sáu năm, cô chưa từng tốn tâm tư để nhớ số điện thoại di động của Xích Dương. Mỗi lần cô đổi di động, đều là Xích Dương đem số điện thoại di động của mình lưu vào trong điện thoại của cô. Mà mỗi lần cô gọi điện thoại, cô chỉ cần tìm tên của anh là được, cô cơ bản là không biết số điện thoại của anh là bao nhiêu.

Ninh Văn Hạo cười nói: "Đương nhiên có thể, nhưng mà không cần em cho, bên trong món quà lão đại tặng chị có một bộ điện thoại, anh ấy đã đem số điện thoại của mình lưu ở bên trong."

Chung Noãn Noãn có chút ngây người, trong lòng lập tức dâng lên một trận vui vẻ.

Tiễn Ninh Văn Hạo, Chung Noãn Noãn liền không kịp chờ đợi xoay người về nhà. Mới vừa vào cửa, liền thấy Chung Thiên Thiên đang lặng lẽ mở hộp quà của cô.

"Đây là quà Xích Dương tặng cho em!"

Chung Noãn Noãn đi đến trước mặt Chung Thiên Thiên, một tay đem hộp quà lấy đi rồi ôm vào trong ngực.

Chung Thiên Thiên nhếch miệng: "Không phải chỉ là một hộp quà thôi sao? Làm như là bảo bối quý giá gì vậy. Thật sự là chưa trải qua sự đời."

Mắt thấy hai chị em lại muốn cãi nhau, Chung Khuê Quân bỗng cảm thấy đau đầu, nói sang chuyện khác: "Noãn Noãn, Xích Dương tặng con cái gì? Mở ra cho ba nhìn xem nữa!"

"Được." Chung Noãn Noãn khóe môi giơ lên một nụ cười, cẩn thận đem hộp quà mở ra.

Giờ phút này, Chung Thiên Thiên cùng Giang Xu Uyển cũng không nhịn được tò mò bu lại, khi thấy lễ phục nằm ở bên trong hộ quà, tròng mắt hai người trừng lớn, nhịn không được "A" một chút kêu lên tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi