TRỌNG SINH THẦN Y KIỀU THÊ: THỦ TRƯỞNG, MƯỢN CÁI HÔN!

Có rất nhiều lần cô muốn trò chuyện với anh thật tốt, nhưng mà thực tế thì đều giống như vậy, nói chuyện không đến năm phút liền không còn từ để nói.

Chung Noãn Noãn ngã xuống giường, có chút đau đầu nâng trán.

Nhưng mà ánh mắt chạm vào hộp quà để ở trên bàn, trái tim lập tức trở nên mềm mại.

Trên đời này không có ai là hoàn hảo!

Anh Xích Dương nhà cô mọi phương diện đều ưu tú như vậy, chỉ là gặp chút khó khăn về phương diện tình cảm. Nhưng mà điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ đúng không?

Anh không biết cách nói chuyện, vậy sau này cô nói nhiều một chút là được!

Khóe môi Chung Noãn Noãn nở một nụ cười, cảm nhận được ánh nắng buổi chiều, ngủ thiếp đi một cách ngon lành.

Chỉ một cuộc nói chuyện mà cô cảm giác chính mình chỉ còn một chút máu, cần nghỉ ngơi để máu bù trở về.

Mà đổi thành bên kia điện thoại, sau khi cúp máy, chuyện đầu tiên mà Xích Dương làm chính là nhanh chóng bật điều hòa ở trong văn phòng.

Tháo một nút thắt, đưa tay sờ một cái, trên cổ, trong quần áo, tất cả đều là mồ hôi, ra mồ hôi nhiều hơn cả khi anh phụ trọng chạy 20 km.

Lúc Tống Kình tiến vào vừa hay nhìn thấy cảnh Xích Dương lau mồ hôi.

"Chuyện gì?"

"Đây là báo cáo của lần diễn luyện này."

"Để chỗ này đi."

"Vâng."

Thấy Tống Kình lề mà lề mề còn chưa đi ra ngoài, Xích Dương nhìn về phía anh: "Còn có việc?"

"Khụ khụ.. Lão đại, anh không sao chứ?"

"Không có việc gì."

"Ông nội anh bên kia.. Vẫn tốt chứ?"

"Ừ."

"..."

Vậy anh toàn thân mồ hôi là từ đâu đến?

Tình trạng của lão đại, rõ ràng là không đúng!

"Cậu có chuyện gì? Nói ra, có lẽ tôi có thể khuyên bảo cậu." Nhìn Tống Kình vẻ mặt không tiện mở miệng, Xích Dương khó được tâm tình rất tốt quan tâm cấp dưới.

"..."

Chẳng lẽ không phải là em khuyên bảo anh?

Tống Kình bị thái độ khác thường của Xích Dương khiến cho sững sờ, há miệng ra, trố mắt nửa ngày sau mới nói: "Không có, em thật sự không có việc gì. Lão đại, nếu anh thất sự không có việc gì, vậy em liền đi ra ngoài."

"Ừ."

Dù sao mỗi người đều có bí mật của riêng mình, mặc dù là anh em, nhưng người khác không muốn nói, anh cũng không thể ép người ta nói.

Tống Kình rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Xích Dương.

Nghĩ đến những lời nói vừa rồi của Noãn Noãn nhà anh, trên khuôn mặt băng sơn vạn năm không thay đổi của Xích Dương, tầng băng tuyết nặng nề bắt đầu hòa tan từ nơi khóe mắt của anh. Tại nơi mà người khác không thấy được, khóe môi Xích Dương giương lên, tạo nên một nét cười có thể hòa tan sông băng ở Bắc Cực.

Lúc trước thấy cô bài xích anh như vậy, chán ghét anh, cho nên anh không dám nhắc tới chuyện lễ đính hôn, lễ phục đó cũng luôn để ở đó không lấy.

Hôm nay, cuối cùng anh cũng đem nó đưa ra ngài.

Mà cô gái của anh rất thích.

* * *

Sau khi Chung Thiên Thiên chịu đả kích xông về gian phòng, cô lập tức cầm điện thoại di động lên gọi điện cho Eden.

Cô một bên hít sâu, một bên chờ đợi Eden nghe máy.

Chỉ có Eden tiếp điện thoại của cô, dỗ ngon dỗ ngọt cô vài câu, cô mới có thể thuyết phục mình - -

Chung Thiên Thiên, không có việc gì, mày có Eden! Anh ấy thế nhưng là giám đốc kiêm phó chủ tịch Thiên Hằng Trí Địa! Không phải loại người tham gia quân ngũ như Xích Dương có thể so sánh được.

Mặc kệ thân phận bối cảnh của Xích Dương là gì, đều không thể so sánh với Eden.

Nhưng mà điện thoại vang lên thật lâu đều không có người nghe máy. Chung Thiên Thiên đợi hơn một phút đồng hồ, mãi cho đến khi điện thoại tự tắt máy, Eden cũng không nghe điện thoại của cô.

Từ đáy lòng cô dâng lên một dự cảm không tốt, Chung Thiên Thiên an ủi mình một chút, lại bấm số điện thoại của Eden.

Nhưng mà vẫn như vừa rồi, không ai nghe máy.

Loại dự cảm không tốt giác quan thứ sáu này càng ngày càng tăng, khiến trong lòng Chung Thiên Thiên càng ngày càng bất an.

Nhất định là Eden có chuyện gì, để điện thoại di động ở chế độ im lặng, cho nên mới không nhìn thấy được điện thoại của cô.

Đúng rồi, nhất định là như vậy!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi