TRỌNG SINH THÀNH BẠN GÁI TRA CÔNG CỦA NỮ THẦN

Chương 21: Say rượu

Editor: Viên Đường

---

Thấy Quan Sư không cự tuyệt, Lâm Bội Bội đánh bạo xích lại gần hơn, cô ta ôm chặt tay Quan Sư áp vào ngực mình. Xúc cảm mềm mại thu hút sự chú ý khiến nàng quay sang, bỗng đập vào mắt là gương mặt e lệ của đối phương.

"Cô là ai? Đừng có lại gần tôi, tránh ra đi." Quan Sư cau mày rút tay, giọng nói còn mang theo hơi men.

Lâm Bội Bội không những không buông tay mà còn áp sát Quan Sư. Nàng lảo đảo ngã xuống sofa, đôi tay theo bản năng đẩy người kia ra.

Bị đẩy đột ngột khiến Lâm Bội Bội theo phản xạ nuốt hến rượu vào miệng, cũng vì thế mà ho khan.

"Nhị tiểu thư, hình như Quan tiểu thư say rồi, hay là tôi đỡ cô ấy về phòng nghỉ ngơi nha?" Lâm Bội Bội ngừng ho khan, cô ta làm ra vẻ thanh thuần đỏ mặt hỏi Quan Châu.

Quan Châu quơ quơ ly rượu trong tay, nở một nụ cười khinh thường, "Mấy cái loại con gái luôn tìm cách bò lên giường chị tôi như cô đúng là một lũ thấp kém."

Lâm Bội Bội nghe vậy cũng rất tức giận nhưng cô ta vẫn cố gắng giữ nét mặt ngoan ngoãn đáp lời, "Ai mà không thích Quan tiểu thư chứ? Dù chỉ một đêm với cô ấy thôi thì tôi cũng thỏa mãn rồi..."

"Được rồi, đừng làm ra vẻ trước mặt tôi nữa, vốn dĩ thứ cô nhắm đến là quyền thế sau lưng chị ấy." Quan Châu hừ lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục nhắm mắt thưởng thức hương vị của rượu vang.

Lâm Bội Bội thấy thế cũng biết Quan Châu đã ngầm đồng ý. Dù sao cô ta cũng đã tốn không ít tiền đút lót nên Quan Châu mới chịu đưa cô ta đến đây, bây giờ chỉ cần làm đại tiểu thư Quan gia vừa lòng thì cô ta sẽ thoát khỏi thân phận một nghệ sĩ tuyến mười tám mà vươn lên.

"Quan tiểu thư, chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi." Lâm Bội Bội ngồi xổm bên mép sofa, nhẹ nhàng nói.

Quan Sư vừa nghe hai chữ về phòng đã xiêu vẹo đứng lên, "Được."

Nàng đi đến phòng Bạch Vị Hi, Lâm Bội Bội thì ngoan ngoãn đứng một bên đỡ nàng. Quan Sư tuy rằng không tỉnh táo nhưng cũng chưa đến mức phát điên, vậy nên cô ta vẫn có thể đỡ được.

Hai người đứng trước cửa phòng Bạch Vị Hi, nhưng Lâm Bội Bội vặn tay nắm mới phát hiện cửa đã khóa.

"Tại sao lại bị khóa thế này?" Lâm Bội Bội nghi hoặc hỏi, tiếp tục vặn vặn tay nắm.

"Để tôi." Quan Sư say khướt nói, khóe miệng nở một nụ cười quyến rũ.

Cô ta buông tay Quan Sư, trái tim trong lòng ngực cũng vì nụ cười của nàng mà đập nhanh hơn.

Ánh mắt Quan Sư có chút biến đổi, chỉ dùng một chân đã đá văng cửa, sau đó vui vẻ cười rộ, "Mở rồi nè..."

Động tác này của nàng khiến cả người ở trong phòng lẫn ngoài phòng đều giật nảy mình.

Bạch Vị Hi vốn đang đọc sách thì đột nhiên nghe tiếng vặn cửa, cô căng thẳng đến mức cả người cứng đờ.

Tuy Quan Sư đối xử rất tốt với cô trong khoảng thời gian này, nhưng cô vẫn không dám ở một mình trong những nơi tối với người này. Mà bây giờ, bên ngoài đột nhiên xuất hiện ai đó đang muốn xông vào.

Khoảng khắc cánh cửa kia bị bật ra, Bạch Vị Hi sợ hãi đến mức quyển sách trên tay cũng không thể cầm nổi, tiếng kêu meo meo của con mèo tai cụp bên cạnh cũng không thể lọt vào tai Bạch Vị Hi, bởi giờ hai tròng mắt của cô chỉ đang phản chiếu bóng dáng của người đang uống say trước mặt.

Người kia tới để đánh cô...

Chắc chắn là thế!

Tay chân Bạch Vị Hi trở nên lạnh lẽo.

"Hóa ra là Bạch tiền bối à, tôi có nghe qua tin đồn tiền bối có quan hệ mờ ám với Quan tiểu thư rồi, hôm nay mới biết hóa ra lời đồn kia là thật." Lâm Bội Bội vừa nhìn thấy Bạch Vị Hi đã mở miệng xỉa xói, "Tiền bối quả thực rất lợi hại mới có thể bám vào cây đại thụ họ Quan này đấy."

Bạch Vị Hi có thể thấy được khuôn miệng cô ta đang động đậy, nhưng cô không nghe thấy cô ta đang nói gì cả.

"Đừng đến đây..." Sắc mặt Bạch Vị Hi trắng bệch, cứng đờ người lắc đầu, nước mắt cũng không cầm được mà tràn ra.

"Quan tiểu thư, đây không phải phòng của cô, chúng ta..." Lâm Bội Bội chưa dứt lời thì Quan Sư đã đi vào trong phòng. Cô ta thấy thế bèn quay qua dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Bạch Vị Hi.

Cô ta nghe Quan Châu nói, đại tiểu thư nhà Quan gia thường xuyên đem người về nhà, đôi khi không ngại mà làm trò ngay trước mặt Bạch Vị Hi.

Có lẽ đêm nay nàng ta cũng có ý định đó.

"Tôi muốn ngủ ở đây." Quan Sư lảo đảo ngã xuống giường, khuôn mặt ửng hồng hiện lên một nụ cười hạnh phúc.

Vừa dính vào giường thì nàng đã ngủ thiếp đi.

Bạch Vị Hi ngồi bên ghế dựa, không dám cử động một chút nào, thậm chí cả hơi thở cũng cố gắng kiềm nén. Cô không có dũng khí để có thể đuổi hai người vừa xông vào phòng kia.

Thực ra, từ khi Quan Châu vào nhà, cô đã biết cô ta đem theo một ai đó khác giống như trước kia.

Trong nháy mắt, nỗi thất vọng tràn trề dâng lên trong lòng cô.

Vốn dĩ cô đã sớm buông xuôi, cô biết rằng mình không thể đặt hy vọng gì vào người này nữa, nhưng tại sao bây giờ cô vẫn cảm thấy tuyệt vọng chứ? Có lẽ là bởi khi người này mất trí nhớ, nàng đã đưa đến cho cô một tia hy vọng mới.

Chỉ là, tia hy vọng ấy giờ đã bị dập tắt...

"Tiền bối đừng buồn nhé, hẳn là chị phải quen với chuyện này từ lâu mới đúng." Lâm Bội Bội đắc ý cười, cô ta cởϊ qυầи áo của mình ra.

Cô ta cởi rất chậm, như thế mới có thể từ từ tận hưởng lạc thú khi khuôn mặt của người kia ngày càng tuyệt vọng, thật suиɠ sướиɠ làm sao.

Bạch Vị Hi nhắm mắt lại, mặc cho dòng lệ trong mắt đang tuôn.

Đúng là cô đã quen với điều này, nhưng đâu có nghĩa cô có thể thờ ơ mà bỏ qua. Đặc biệt là khi... người này đã thay đổi!

Bạch Vị Hi tuyệt vọng khóc thút thít.

Giá như cô có đủ dũng khí thì cô đã đi ra ngoài và cũng sẽ không bị người kia sỉ nhục, thế nhưng sự dũng cảm trong cô đã sớm bị rút cạn, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài ngồi ở đây.

"Quan tiểu thư, đêm nay chúng ta, a......" Trong phòng đột nhiên phát ra một tiếng hét thống khổ.

Bạch Vị Hi mở to mắt, quay đầu nhìn về phía mép giường.

Người lẽ ra đang nằm say xỉn bây giờ lại ngồi trên mép giường, nàng nắm chặt cẳng tay của cô gái xa lạ kia, biểu tình trên mặt lạnh lùng đầy ác ý.

"Quan tiểu thư, em đau quá...... Ngài mau buông tay......" Lâm Bội Bội đau đến gương mặt vặn vẹo, thân hình cũng vì thể mà run rẩy.

Cô ta chỉ muốn cởϊ qυầи áo của người nằm trên giường, ai ngờ vừa đến gần đã bị nàng ta đá một cái, cô ta vừa hét lên thì cánh tay đã bị túm lấy. Tay của người kia siết chặt đến mức mặt cô ta trắng bạch, cả mở miệng ra cũng cảm thấy khó khăn.

"Cô muốn làm cái gì?" Quan Sư híp mắt, lực trên tay càng mạnh hơn, ánh mắt sắc bén làm người ta không biết được nàng có thật sự say xỉn không.

Lâm Bội Bội khóc lóc lắc đầu, sau đó quỳ rạp trên nền nhà. Giờ phút này cô ta đã đau đến mức không nói nên lời.

"Chị, có chuyện gì sao?" Quan Châu đứng ở cửa hỏi, trên gương mặt không có cảm xúc gì.

"Cứu, cứu tôi.." Lâm Bội Bội quay đầu, đôi môi run rẩy phát ra những âm thanh không rõ ràng.

Thế nhưng Quan Châu ngó lơ cô ta, sau đó dựa vào cửa cười khinh khỉnh, "Chậc chậc, xem ra cô không lọt vào mắt chị tôi rồi. Theo tôi thấy thì cô nên mặc quần áo rồi cút ra khỏi đây đi."

"Cút?" Quan Sư nghi hoặc lặp lại, sau đó ngã rạp xuống giường.

Lâm Bội Bội không để ý đến giọng của Quan Sư mà chỉ chực chờ lúc nàng buông tay, vội vàng vơ hết quần áo chạy đi bất chấp đau đớn trên cánh tay.

Cô ta hoảng hốt lao ra ngoài, trên đường còn vấp ngã, thế nhưng không có ai đỡ cô ta cả.

Dáng vẻ thê thảm của Lâm Bội Bội khiến Bạch Vị Hi lại nghĩ đến việc lát nữa mình sẽ không tránh khỏi bị đánh đến mức cả người đều thương tích.

Cô đã rất nhiều lần chịu cảm giác bất lực như thế.

"Bạch Vị Hi, chuẩn bị đến lượt cô rồi đó." Quan Châu cười nói, sau đó đóng rầm cửa lại.

Ánh đèn hắt từ phòng bên ngoài giờ đây đã biến mất, chút hy vọng ít ỏi của Bạch Vị Hi cũng vì thế mà bốc hơi hoàn toàn. Trong phòng chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ chiếc đèn mà cô dùng để đọc sách.

Cô sợ hãi co mình lại trong góc tối.

Sự hiểm ác trước mắt như đang chực chờ nuốt chửng lấy cô, nhưng cô chẳng có chút sức lực nào để thoát khỏi nó.

Cánh môi Bạch Vị Hi run rẩy, nước mắt trào ra, cô nhắm chặt mắt lại chờ cơn ác mộng ập đến.

"Meo---" Căn phòng yên tĩnh đột nhiên xuất hiện tiếng mèo kêu.

Trong nháy mắt Bạch Vị Hi hoàn hồn, cô sợ hãi nhìn con mèo tai cụp nhảy lên giường.

Cô rất sợ cái người đang say xỉn kia, thế nhưng con mèo tai cụp không hề để ý mà còn dùng chân giẫm tới giẫm lui trên người Quan Sư.

"Coca..." Môi Bạch Vị Hi giật giật, tiếng gọi nhỏ như mắc kẹt trong cổ họng. Cô rất muốn kéo con mèo tai cụp ra xa, nhưng ngay cả sức để nói chuyện cô còn không có.

"Meo---" Còn mèo tai cụp chẳng để tâm mà vui vẻ chơi đùa, ban đầu nó chỉ giẫm một chút nhưng giờ lại nhảy luôn lên người nàng, khiến cho Quan Sư đột nhiên gặp ác mộng.

Trong giấc mơ, Quan Sư thấy có vô số tảng đá đè lên người, chúng hết chèn lên lồng ngực rồi lại dập mạnh vào bụng khiến nàng không thể thở nổi. Quan Sư giãy giụa một hồi thì mở to hai mắt, đột nhiên cô đối mặt với đôi mắt của thứ gì đó.

Lấp lánh ngập nước, có chút đáng yêu, nhìn giống mèo.

Mèo...

"A--- mèo---" Quan Sư hoảng hốt hét lên, vội vàng lăn đến mép giường, "Mày đừng có đến đây..."

Tiếng động phát ra từ nàng khiến Bạch Vị Hi ôm đầu run bần bật trong góc.

Còn Quan Sư giờ đã bị ép đến sát mép giường, chỉ còn một chút nữa thôi nàng sẽ lăn ra sàn.

"Tại sao mày lại ở trong phòng tao?" Quan Sư khóc không ra nước mắt, nàng lấy gối chắn trước người đề phòng con mèo đột nhiên nhảy đến.

Con mèo tai cụp nghiêng nghiêng đầu, sau đó lấy đà chồm về phía trước.

"A---" Quan Sư theo phản xạ lăn sang bên cạnh, ai ngờ lại ngã xuống đất, đầu còn đập trúng bàn, "Ái, đau quá..."

"Meo---" Kẻ vừa gây chuyện vẫn thản nhiên ngồi trên giường liếm bàn chân.

Quan Sư nghe được tiếng mèo kêu thì quên hết mọi đau đớn mà bỏ chạy ra ngoài. Bởi vì say xỉn nên lúc chạy còn đụng vào bàn ghế trong phòng.

Bạch Vị Hi nhìn thôi cũng thấy đau.

Cho đến khi Quan Sư biến mất thì Bạch Vị Hi mới khôi phục tinh thần, thay vì tiếp nhận cơn ác mộng như lúc trước thì cô lại chứng kiến cảnh người kia hoảng hốt trốn đi.

May mắn là cô đã an toàn rồi.

"Coca, cảm ơn em." Bạch Vị Hi mấp máy môi, rốt cuộc bây giờ mới có thể phát ra âm thanh.

Con mèo tai cụp ung dung nhảy xuống giường, sau đó nằm lên chân Bạch Vị Hi. Bộ lông mềm mại cùng nhiệt độ từ cơ thể nó truyền qua mu bàn chân cô, thân thể lạnh lẽo vì sợ hãi cũng dần dần ấm lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi