Bên này đội trưởng Trương và Tiếu Bác sau khi vào thành phát hiện tang thi hiện tại ít hơn tang thi lúc trước rất nhiều, bọn họ nhiều người lại cầm vũ khí nóng chưa đến mấy phút đã tiêu diệt toàn bộ bọn chúng. Lúc tìm được đồng đội trước đó bọn họ đang bị nhốt trong một gian kho còn đang kinh ngạc tại sao bọn đội trưởng Trương lại tìm tới nhanh như vậy, lúc bọn họ tới vừa lúc hai đội Hàn Dịch Thành và Viên Binh hết lương thực, nghe thấy tiếng súng bắn bên ngoài thiếu chút nữa cho là ảo giác. Hàn Dịch Thành ghé vào bên cửa cẩn thận nghe một lỗ tai giống như là thanh âm của Trương Đại Dịch bọn họ do lúc trước là một đại đội tự nhiên nghe ra thanh âm của hắn, hắn sợ là tang thi lúc trước làm ra ảo giác vẫn không dám trả lời ngược lại mấy tiểu binh phía sau không kiềm chế được muốn tiến lên mở cửa.
"Đội trưởng, hình như là giọng nói của Trương đội chúng ta mở cửa đi"
"Đúng vậy, hẳn là Trương đội đến cứu chúng ta rồi"
"Lão đại, không có ai đến chúng ta thật sự muốn chết đói ở chỗ này."
Đội trưởng Trương mang theo đội Tiếu Bác và Hàn Kỳ dọc theo đường đi vọt tới nơi này, sau khi bắn rơi tất cả tang thi nhìn hàng loạt cửa đóng chặt không dám tiến lên. Hắn phân phó người phía dưới lần lượt đi gõ cửa chính mình liền tùy thanh hô hai tiếng nhưng vẫn không có ai trả lời, liền hô thêm hai tiếng vẫn không có ai trả lời, nhớ tới lời Tiếu Bác nói hắn không há miệng mà theo đó tiến lên gõ cửa. Lúc gõ tới chỗ Hàn Dịch Thành, Hàn Dịch Thành nghe thấy cửa "rắc rắc" vang lên lắc lư theo cửa mới thật sự tin tưởng thật sự có người tiến vào hơn nữa còn có khả năng cứu bọn họ ra ngoài. Vì muốn đảm bảo an toàn Hàn Dịch Thành không trực tiếp mở cửa mà cách cửa hỏi một câu "Trương Đại Dịch có phải là anh không? "
"Hắc" đội trưởng Trương nghe ra giọng nói của Hàn Dịch Thành "Thằng nhóc cậu còn sống a mau mở cửa ra, chúng tôi đã đến."
Một tiếng cửa cuốn mở ra từ trong ra ngoài toát ra một trận mùi thức ăn vứt bỏ xông thẳng vào mũi bọn họ, Tiêu Mị nũng nịu lập tức ghét bỏ lấy tay quạt, Hàn Kỳ kéo nàng một phen dùng ánh mắt cảnh cáo nàng an phận một chút. Đội trưởng Trương vì bảo trì hình tượng mà nhịn xuống thở ra hai hơi, người trước mắt đã không còn hăng hái như khi mới rời khỏi căn cứ quần áo trên người nhăn nhúm giống như dưa muối, râu ria không biết đã bao nhiêu ngày không cạo. Người trong kho hàng cũng là một đám cơ bắp mặt vàng đói ngã trái ngã phải, có người thấy cửa mở đầu cũng không nhúc nhích một chút. Hàn Dịch Thành nhìn thấy Trương Đại Dịch ngoài cửa nước mắt tràn ra, hắn ôm lấy Trương Đại Dịch oa oa khóc lớn. Trương Đại Dịch lý giải tâm tình hiện tại của bọn họ nhưng hương vị trên người hắn thật sự là quá vị.
Hắn vỗ vỗ lưng cậu "Dịch Thành, cậu trước tiên bình tĩnh đã các người hẳn là đã lâu không ăn không uống trước tiên gọi đội viên của cậu ra ngoài ăn chút gì đó rồi nói cho chúng ta biết chuyện gì xảy ra."
"Đúng đúng" vừa nghe lời này Hàn Dịch Thành buông Trương đội trưởng ra, đội trưởng Trương vung tay lên hai dị năng giả không gian phía sau tiến lên đặt một đống thức ăn và nước uống trên mặt đất. Nhìn thấy thức ăn và nước uống đôi mắt của họ tỏa sáng như đói trong ba năm Đội trưởng Trương cầm một ly nước và bánh mì đưa cho Hàn Dịch Thành "Các cậu xảy ra chuyện gì, vẫn bị nhốt ở chỗ này à?"
Hàn Dịch Thành cũng nghi hoặc "Có phải hai người tới quá nhanh không, điều này khiến chúng tôi cảm thấy mình rất vô dụng"
Đội trưởng Trương "Dọc theo đường đi không có tang thi gì tình báo của chúng ta có sai không?"
Hàn Dịch Thành khó khăn nuốt xuống một ngụm "Đùa cái gì, nếu không có chúng tôi sẽ vẫn bị nhốt ở chỗ này không ra, nghe thấy giọng nói của cậu cũng không trả lời sao?"
Trương Đại Dịch nói "Vậy thì kỳ quái rồi dọc theo đường đi chúng tôi tới đây thật không có bao nhiêu tang thi" Lúc
này có người tiến lên phía trước "Đội trưởng có quên hay không chúng ta còn có mấy thành viên không đến tập hợp"
Đội trưởng Trương kinh ngạc "Ý anh là Ngôn Dục Ngôn tiên sinh bọn họ?"
Hàn Dịch Thành "Ngôn tiên sinh là ai?"
Tiếu Bác giải thích "Là Lê quan trưởng kêu tới hỗ trợ, bọn họ đến trước nếu như vẫn không có tới đó chính là khả năng còn đang cùng tang thi chu toàn."
Hàn Dịch Thành "Lợi hại như vậy sao?"
"Không phải một người mà là ba người, hai vị Ngôn tiên sinh và một người nghe nói là em gái của bọn họ, Tô tiểu thư."
"Vậy bây giờ họ đang ở đâu?"
"Chúng ta đã nói xong sẽ ở bên này chờ hội hợp, sau khi mấy người các cậu ăn ngon uống kỹ chúng ta trước tiên thu vật tư một bên thu vật tư một bên chờ bọn họ đến." Trương Đại Dịch nhìn thấy cái gọi là vật tư kho hàng ở ngay bên cạnh bọn Hàn Dịch Thành mới xem như tin tưởng những gì anh ta nói là thật, bọn họ thật sự sợ hãi đến mức này ngay cả đồ ăn ở phòng bên cạnh cũng không dám đi lấy chút. Lúc mọi người ăn xong đồ ăn nhiệt tình ngất trời thu vật tư thấy Ngôn Dục từ xa đi tới. Một thành viên của Hàn Dịch Thanh không biết anh nên ngăn lại hỏi "Ngươi là ai?"
Ngôn Dục nhìn hắn một cái "Nơi này Trương Đại Dịch Trương đội trưởng có ở đây không?"
Vừa nhìn thấy hắn hỏi là Trương đội trưởng người này quay đầu gọi Trương đội trưởng một tiếng, Trương đội trưởng lúc này đang chỉ huy không gian dị năng giả thu thập vật tư nghe thấy có người hô ngẩng đầu nhìn thấy Ngôn Dục anh vui mừng đi tới trước "Ngôn tiên sinh anh tới rồi, anh" anh nhìn thoáng qua phía sau Ngôn Dục: "Sao anh lại về một mình?"
Ngôn Dục vừa nghe lời này liền biết bọn Ngôn Trạch Vũ còn chưa tới "Tôi cùng bọn họ tách ra đi cũng đã nói là ở đây hội hợp"
Đội trưởng Trương một phen hất tay đội viên vừa chặn đường mời Ngôn Dục đi vào, Ngôn Dục tuy rằng trong lòng lo lắng nhưng hiện tại không nên đi lại khắp nơi hắn sợ lại bỏ qua đám người Ngôn Trạch Vũ. Tiêu Mị nhìn thấy Ngôn Dục xa xa đến gần tuy rằng quần áo nếp gấp nhưng đôi mắt kia vẫn trầm tĩnh cùng lạnh lùng như vậy, nàng đột nhiên muốn liếm liếm môi, Hàn Kỳ nhìn loại biểu tình này của Tiêu Mị liền biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
"Tiêu Mị, tôi đã cảnh cáo cô nếu như cô không hiểu chuyện muốn chọc vào tất cả người không thể trêu chọc vậy thì đừng trách tôi đến lúc đó mặc kệ"
Tiêu Mị nhẹ nhàng "hừ" một tiếng không coi những lời này là nghiêm túc. Thật ra trong lòng Ngôn Dục rất lo lắng, anh lo lắng Ngôn Trạch Vũ nhảy thoát không bảo vệ được mình cũng không bảo vệ được Tô Bắc Khương, thừa dịp công phu này đội trưởng Trương hỏi Hàn Dịch Thành nơi này là tình huống gì, theo cách nói của Hàn Dịch Thành tang thi nơi này hẳn là không chỉ là người địa phương Vận thành mà hẳn là tang thi ở vị trí khác bị tang thi hệ tinh thần nơi này chỉ huy tìm tới nơi này, từ ngày đầu tiên bọn họ tiến vào đã bị chặn ở chỗ này. Theo bọn họ nói hẳn là có rất nhiều tang thi, ít nhất gấp bốn lần nhân số bọn họ còn có tang thi giỏi công kích tinh thần hơn nữa thỉnh thoảng sinh ra ảo giác cho nên ngày đầu tiên bọn họ cầm một ít vật tư trốn vào kho hàng liền vẫn không dám ra ngoài. Thế cho nên tuy rằng không sinh ra thương vong gì nhưng cũng vẫn ở trong trạng thái tinh thần khẩn trương cao độ. Lúc này người thu đồ cũng chỉ có người Trương Đại Dịch mang đến, người của bọn họ sau khi tinh thần thả lỏng một đám liền một mực nằm trên mặt đất. Hắn vốn định hỏi một chút chuyện Ngôn Dục có phải bọn họ gϊếŧ chết những tang thi này hay không nhưng nhìn bộ dáng Ngôn Dục vẫn nhìn qua ngã tư, hơn nữa hồn vía trên mây liền biết hắn đang lo lắng đệ đệ muội muội nên không tiện quấy rầy.
"Anh ơi, anh đừng mài giũa nữa mau đi thôi"
"Em gấp cái gì vậy, để anh đào tinh thể cuối cùng này"
"A, em thật sự phục luôn anh thật thích hợp làm tài nô"
"Hắc, nói như thế nào cũng là anh trai em đấy?" Ngôn Trạch Vũ nhảy dựng lên gõ cái đầu nhỏ của Tô Bắc Khương "Em nhìn tang thi như vậy, cái này có bao nhiêu tinh hạch nha anh không thu không phải là bảo người khác thu sao. Chúng ta một mực chạy đi khi nào mới có cơ hội thu thập nhiều tinh hạch như vậy."
"Nhưng tất cả những thứ này đều là tinh hạch cấp một hai người đã cấp hai rồi không biết phải hấp thu bao nhiêu mới có thể thăng cấp hơn nữa, chúng ta vội vàng đến nhà kho ngay bây giờ anh thật không sợ Nhị ca chờ chúng ta tức giận sao?"
"Đúng vậy, anh ấy còn đang chờ chúng ta." nói đến Ngôn Dục anh thẳng thắt lưng tinh hạch cũng không cần kéo Tô Bắc Khương vội vàng chạy tới kho hàng. May mắn vị trí đào tinh hạch của bọn họ đã cách kho hàng không xa, từng dãy kho hàng dưới ánh mặt trời chiếu rọi phản xạ ánh sáng đỏ trên nóc nhà đã có thể nghe thấy tiếng người mang đồ đạc và nói chuyện, Tô Bắc Khương nghĩ hẳn là cách bọn họ không xa. Đi qua ngã tư liền thấy Ngôn Dục đứng ở nơi đó hẳn là đứng ở cửa chờ bọn họ, Ngôn Trạch Vũ cao hứng phất phất tay vừa định gọi anh liền thấy người đàn ông còn đang ở xa xa dùng một loại tốc độ nhanh hơn người thường chạy đến trước mặt bọn họ một tay ôm bọn họ vào trong ngực. Thật ra Ngôn Dục chỉ muốn ôm một mình Tô Bắc Khương thôi nhưng nhìn bộ dạng ngây ngốc của Ngôn Trạch Vũ hắn không nhịn được để ý.
"Anh, anh em sẽ nghẹt thở " Ngôn Trạch Vũ giãy dụa mở tay Ngôn Dục thở ra thở hổn hển. Ngôn Dục thuận tay buông Tô Bắc Khương ra, trước sau từ trên xuống dưới giống như lật trứng gà lật mặt kiểm tra lại kiểm tra.
"Anh, em sắp bị anh làm cho ngất xỉu rồi." Nhìn thấy bộ dáng hai người bọn họ quả thật không bị thương anh xem như thở phào nhẹ nhõm "Anh xem em có giống người bị thương không" Ngôn Trạch Vũ giơ tay lên làm cơ bắp
"A" Tô Bắc Khương "Dọc đường đi giống như đánh máu gà vậy"
"Lời này anh không vui khi nghe đấy, không phải chỉ em giống như đánh máu gà nếu không chúng ta có thể thu thập nhiều như vậy sao."
Tô Bắc Khương che miệng anh nhỏ giọng nói "Anh, nhiều người miệng tạp! anh giỏi lắm, em biết" Ngôn Trạch Vũ phản ứng lại gật gật đầu.
"Nhị ca, con tang thi cấp hai kia sao rồi."
"Trong tay tôi"
Trương Đại Dịch và Tiếu Bác thấy hai người bọn họ cũng trở về một mực nói chuyện phiếm nên không lên quấy rầy, nhìn bọn họ đi tới mới tiến lên hỏi có phải bọn họ tiêu diệt một đám tang thi này hay không. Nhìn thấy họ gật đầu và không bị thương chỉ là có một chút mệt mỏi "Ba bạn thực sự là quá mạnh mẽ!"
Tô Bắc Khương giả bộ cười ngây ngô một chút không nói tiếp, Ngôn Dục chỉnh chỉnh ống tay áo "Không có gì, có chút mệt mỏi nếu đồ đạc cất xong thì mau đi thôi trong thành này còn có tang thi dị năng khác."
Lục tục trang trí xong Trương Đại Dịch vừa nghe lời này của Ngôn Dục vội vàng vung tay lên xe gọi mọi người lên xe chuẩn bị trở về thành. Lúc trở về bọn họ vẫn lái xe của mình, sau khi ngồi lên xe Ngôn Dục vẫn cố gắng chống đỡ không ngủ anh đang chờ tang thi cao cấp kia đi ra, đáng tiếc trí tuệ của hắn hẳn là thông minh hơn tang thi cấp hai kia mãi cho đến khi bọn họ ra khỏi thành hắn cũng không có xuất hiện xem ra sẽ không xuất hiện, nghĩ đến điểm này Ngôn Dục liền yên tâm tùy ý mình ngủ thϊếp đi. Sau khi Tiếu Bác ngồi lên xe vẫn rất muốn hỏi bọn họ chuyện sau khi vào thành nhưng thấy Ngôn Dục nghỉ ngơi liền không biết xấu hổ mở miệng.
Tô Bắc Khương nhìn thấy biểu tình muốn nói lại thôi của Tiếu Bác cảm thấy đặc biệt buồn cười "Trợ lý Tiếu có chuyện gì muốn hỏi chúng tôi không?"
Tiếu Bác nghe thấy Tô Bắc Khương nói ngượng ngùng gãi gãi đầu "Tôi chỉ muốn hỏi các cậu gϊếŧ chết những tang thi đó như thế nào"
Nói đến Ngôn Trạch Vũ này xem như mở ra lời nói, Tô Bắc Khương chỉ chỉ Ngôn Dục gọi hắn nhỏ giọng mới nén giận "Hôm nay các người thiếu chút nữa đã không gặp được chúng tôi lần nữa rồi! may mắn là chúng tôi phúc đại mệnh lớn nha"
"Lúc chúng tôi xông vào vẫn đặc biệt cẩn thận, tuy rằng tang thi không ít nhưng so với tình báo thu thập được lúc trước mà nói những thứ này hoàn toàn đều là nhi khoa, tôi liền nghĩ hẳn là lúc các ngươi đi vào gặp trước."
"Gặp là gặp nhưng Nhị ca nói còn có một tang thi cao giai vẫn không xuất hiện, những con chúng ta gặp lúc trước đều là tang thi không khai thông chỉ có một tang thi tinh thần hệ xem như cấp hai."
"Vậy các người không phải sẽ sinh ra ảo giác mới đúng không phải sao? Làm thế nào sao tôi như thể cảm thấy các người không có bất kỳ phản ứng nào vậy?"
Tô Bắc Khương không nói bọn họ đều đã cấp hai, dựa theo cách nói của hắn cùng cấp bậc hẳn là không bị ảnh hưởng "Đại khái là bởi vì lúc chúng tôi gặp phải tang thi rải rác quá nhiều, ba người chúng tôi cảm thấy chúng tôi tương đối yếu?"
"Thật hay giả vậy?"
"Vậy anh không thấy lúc đó chúng tôi gặp bao nhiêu tang thi sau, trước sau bức chúng tôi chạy trốn khỏi một tòa nhà trung tâm mua sắm lớn anh tự tính toán"
Tiếu Bác kinh ngạc "Lúc này tôi rốt cục tin tưởng tang thi thật sự đều hướng về phía các ngươi" Dọc theo đường đi đều rất bình tĩnh thời tiết tuyết rơi dày ban ngày tang thi rất ít, mấy tang thi lẻ tẻ cũng không có bị người phía trước đánh sạch.
Tô Bắc Khương nhìn bên ngoài trắng xóa "Tuyết này khi nào bắt đầu?"
"Em lo lắng cái gì?"
"Tuyết rơi dày đặc vật tư đều không vận chuyển vào được huống chi là lúc này ngay cả căn cứ lớn như vậy lương thực cũng phải từ thành thị khác vận chuyển trở về, anh ngẫm lại Tam ca Tứ ca bọn họ sẽ như thế nào."
Ngôn Trạch Vũ nghe vậy sửng sốt một chút "Anh vẫn cho rằng em không muốn gặp bọn họ"
Tô Bắc Khương???? Bởi vì Tiếu Bác ở đây nên cô không trả lời. Cô chống đầu lộn xộn nghĩ: Đến thế giới này đã hơn một tháng những gì xảy ra trong một tháng ngắn ngủi này nói nhiều không nhiều nói ít cũng không ít, mặc dù chấp nhận thực tế này nhưng con đường phía trước xa vời giống như con đường trước mắt không có kết thúc. Tiếng xe "chi" lắc lư dừng lại làm đảo lộn suy nghĩ của cô. Có người nhảy xuống phía trước "Đến nơi, cuối cùng cũng về nhà!" Về đến nhà rốt cục cũng về đến nhà
"Ô ô ô, tôi cho rằng tôi muốn chết ở bên ngoài không về được nữa"
Có người tát vào lưng anh "Khóc cái gì mà khóc trở về không được khóc"
"Tôi đi, anh nhẹ một cái không được sao? Tôi mừng đến phát khóc không được sao"
"Vậy thì được, ngươi tiếp tục khóc." Tuy rằng căn cứ này chỉ là điểm dừng chân tạm thời nhưng đối với bọn họ mà nói nơi này vẫn là nhà, có bằng hữu có người nhà. Cảm nhận được cảm xúc của bọn họ Tô Bắc Khương cảm thấy tâm tình của mình cũng tốt hơn một chút Những người trở về từ việc giải cứu từ bên ngoài cần phải được kiểm tra trong một thời gian dài nhưng người đi ra ngoài cứu viện không cần, Tô Bắc Khương ngồi xe đi ngang qua bọn họ còn có thể nhìn thấy biểu tình mừng rỡ mà khóc trên mặt bọn họ.