TRỌNG SINH THÀNH EM KẾ CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Mọi người quan tâm thì loạn, ngay cả Ngôn Trạch Vũ và Ngôn Dục quen thuộc với cô cũng quên mất dị năng của cô có thể chữa lành vết thương. Lúc cô chậm rãi tỉnh lại Ngôn Dục và Hứa Hữu Nhạc đều dựa vào giường sofa ngủ thϊếp đi Lý Thục Lan đang chuẩn bị bữa sáng, để không đánh thức bọn họ thái rau đều nhẹ nhàng. Thấy Tô Bắc Khương tỉnh lại cao hứng chuẩn bị hô ngón trỏ Tô Bắc Khương đặt ở trước miệng tỏ vẻ không nên quấy rầy bọn họ để bọn họ ngủ thêm một chút. Lý Thục Lan gật gật đầu xoay người chỉ chỉ cháo đang nấu ra hiệu cho Tô Bắc Khương có thể ngủ một hồi sau khi vòng qua đám sơn mạch khổng lồ kia ven đường tùy thời có thể thấy được chỗ nghỉ ngơi.

Tô Bắc Khương uống một ngụm nước suối nhỏ tự mình chậm rãi mở ra băng bó vết thương. Nàng đoán không sai nếu dị năng của mình có thể chữa lành vết thương của tang thi như vậy bản thân nàng hẳn là sẽ có công năng tự chữa lành. Trên người nàng bẩn thỉu ngủ một đêm hiện tại khó chịu muốn chết, cô nhẹ nhàng vén chăn lên cùng Lý Thục Lan nhẹ giọng nói một câu đi vào toilet rửa mặt thay quần áo. Ngôn Dục đúng lúc này tỉnh lại nghe tiếng nước ào ào trên giường trống cùng toilet, anh đi ra ngoài cửa gõ cửa.

Tô Bắc Khương cả kinh "Tôi đang tắm phải đợi một chút nha"

"Không phải cái này, vết thương của em có thể chạm vào nước không đấy"

"Em đã tốt rồi, lát nữa sẽ ra ngoài anh không cần quá lo lắng" Tô Bắc Khương vừa nói như vậy Ngôn Dục cũng không nói nhiều, anh xoay người đi qua nhìn thấy chăn giường bẩn biết một hồi Tô Bắc Khương đi ra nhất định sẽ ghét bỏ liền giơ tay lên lấy ra cái mới chuẩn bị thay.

Lý Thục Lan vừa nhìn vội vàng lại đây ngăn lại "Ngôn tiên sinh, tôi đến là được rồi"

"Không cần đâu dì Lý, dì đi làm điểm tâm đi làm chút món khai vị, cháu nhớ lúc trước dì có nhồi dưa muối lấy ra mọi người ăn một chút đi."

"Được, vừa lúc lấy ra nếm thử xem có tốt không." Tô Bắc Khương đang lau tóc từ toilet đi ra, Ngôn Dục thấy vai trái của cô hành động tự nhiên như chưa từng bị thương.

"Vai em không sao chứ"

Tô Bắc Khương xoa xoa một chút, Ngôn Dục nắm lấy tay cô "Em đừng lộn xộn"

Tô Bắc Khương ngượng ngùng rút tay lại "Em chính là thử cho anh xem đấy, là thật sự không có việc gì anh quên dị năng của em có tác dụng gì rồi sao?"

Hạo Hạo cất bắp chân đi tới "Nhưng em thấy chị chảy rất nhiều máu, mẹ nói chị nên nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn, mẹ nấu cháo gan lợn ngon cho chị gái nha"

Tô Bắc Khương ngồi xổm xuống nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạo Hạo "Được rồi tỷ tỷ đã biết, mẹ em làm cháo gan heo ngon một hồi Hạo Hạo cũng cùng tỷ tỷ ăn đi."

Hạo Hạo lắc đầu "Không được, tỷ tỷ hôm qua bị thương phải ăn nhiều một chút"

Hứa Hữu Nhạc đột nhiên từ phía sau toát ra đỡ lấy vai phải Tô Bắc Khương liền kéo cô ngã xuống giường sofa ngồi xuống "Cô mau nằm xuống đi"

Tô Bắc Khương không rõ nguyên nhân "Không phải, tôi."

Ngôn Dục ngồi xổm xuống cởi dép lê của cô ra đỡ cô lên giường đắp chăn, đặt một cái gối dựa vào phía sau cô để cô dựa vào.

"Ai, cái kia em không sao hết mà"

Hứa Hữu Nhạc vươn tay ngăn cản cô nói "Chúng tôi không cần cô làm gì hết nếu vẫn không nằm nghỉ ngơi nhưng cô phải dựa vào nghỉ ngơi!" Chị gái này chuyển giới à? Nghỉ ngơi một ngày làm thế nào trở nên mạnh như vậy.

"Tôi luôn như vậy, ngày hôm qua là giả vờ!" Cô kéo Hạo Hạo "Nhiệm vụ hôm nay của tôi và Hạo Hạo chính là nhìn cô" "Tôi? Được rồi, tôi biết rồi" Cô ngậm miệng lại lặng lẽ dựa vào giường, bản thân cô không thể nhìn thấy nhưng họ có thể nhìn thấy. Tuy rằng vết thương của cô đã tốt nhưng bởi vì mất máu quá nhiều sắc mặt của nàng còn không phải rất đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi sáng nhìn cực kỳ tiều tụy ngay cả trong bữa ăn cô cũng sử dụng một cái bàn nhỏ.

Cô phản đối, cô cũng không phải là khó khăn trong việc di chuyển đi lại. Nhìn gương mặt Tô Bắc Khương suy sụp Ngôn Trạch Vũ vỗ vỗ bả vai nhỏ của cô "Em nhanh khỏe lên chính là tâm nguyện lớn nhất của chúng ta bây giờ, bây giờ em thành thật một chút đi"

Vì dọc theo đường đi không phát sinh chuyện ngoài ý muốn khác Ngôn Dục quyết định suốt đêm chạy đi cùng Trình Tuấn Ngôn Trạch Vũ đổi xe nhanh chóng chạy tới thành phố Hải Khẩu. Trải qua hai ngày theo dõi của Hứa Hữu Nhạc và Hạo Hạo, Lý Thục Lan hai ngày cho ăn dinh dưỡng mặt Tô Bắc Khương chậm rãi hồng nhuận trở về. Khi cô đứng trên cân, một thời gian dài không nói gì miệng không ngừng lẩm bẩm "Xong rồi, mình mập lên thật rồi"

Hứa Hữu Nhạc đi qua một cái nhìn "Cô được nuôi mấy ngày nay mới chín mươi cân, cô mập cái gì chứ?"

"Cô thì biết gì?"

Ngôn Dục vừa nằm xuống nghỉ ngơi một hồi nên Hứa Hữu Nhạc cũng không nói nhiều, Tô Bắc Khương sau khi xuống xe nhảy lên nhảy xuống hai lên mấy ngày nay mọi người đã sắp nghẹn điên.

"A, phía trước chính là thành phố Hải Khẩu! Chúng ta sắp đến rồi"

Trình Tuấn lớn tiếng kêu một tiếng, Tô Bắc Khương đem toàn bộ cửa sổ trên xe mở ra nhìn ra bên ngoài. Phía trước chính là một cái canh gác có rất nhiều người đang xếp hàng ra vào, còn có rất nhiều lều trại rách nát bẩn thỉu chất đống ở chân thành. Tô Bắc Khương biết những thứ này đều là những người không có biện pháp vào thành mới ở trong này, phần lớn đều là người bình thường.

Hứa Hữu Nhạc nhìn thấy có người gù lưng đi ra khỏi lều trại "Người đó trước kia là bạn học của chúng tôi hiện tại cư nhiên biến thành bộ dáng này xem ra cũng là không có thức tỉnh dị năng."

Tô Bắc Nghiên chống tay "Chị gái, cô có thể gặp được chúng tôi quả thực chính là may mắn lớn lao của các người đó có biết không? Bất quá cũng may hai người các ngươi là người tốt bằng không chúng tôi cũng sẽ không đồng ý cùng các người kết thành bạn đồng hành."

Trình Tuấn dừng xe chạy tới "Chúng ta là trực tiếp đi qua hay là dừng lại a?"

Ngôn Dục đứng ở cửa nhìn một chút, trên đường đã có người chú ý tới xe của bọn họ "Không cần, bên kia không phải cũng có chỗ đỗ xe sao? Chúng ta liền đi bên kia, Ngôn Trạch Vũ ngươi ngồi ở phía trước nếu hỏi thì nói là tìm Ngôn Mặc Ngôn Bách"Ngôn Trạch Vũ trả lời "Được rồi" Rốt cục cũng đến được thành phố Hải Khẩu, lập tức có thể nhìn thấy Tam ca Tứ ca nên hiện tại rất hưng phấn. Khi dòng xe xếp hàng, thời gian chờ đợi sẽ nhiều hơn một chút so với người bên ngoài họ phải kiểm tra xe, số lượng nhân viên và phụ nữ kiểm tra xem họ có bị thương hay không đợi đến lúc bọn họ Tô Bắc Khương đã chờ sắp ngủ luôn rồi. Ngôn Trạch Vũ mở cửa sổ xe chuẩn bị hỏi tin tức của Ngôn Mặc và Ngôn Bách kết quả nhìn thấy hai người quen cũ.

Ngôn Trạch Vũ hưng phấn vẫy tay "Lý Thư, Trần Vận"

Lý Thư và Trần Vận là thủ hạ của Ngôn Mặc, trước kia có một lần Ngôn Mặc về nhà nghỉ ngơi đưa hai người về nhà tất cả mọi người trong Nhà họ Ngôn đều biết họ. Tất cả những người trong trại thay phiên nhau ra ngoài kiểm tra canh gác hôm nay đến lượt họ.

Lý Thư nhìn thấy Ngôn Trạch Vũ còn có chút không thể tin được anh lau mắt "Trạch Vũ"

Ngôn Trạch Vũ điên cuồng gật đầu "Là tôi! Anh trai tôi có ở trong căn không cứ hay ra ngoài làm nhiệm vụ?"

Nghe Ngôn Trạch Vũ hỏi Ngôn Mặc vẻ mặt Lý Thư có chút mất tự nhiên, hắn sợ chặn xe phía sau nên đi qua chào hỏi Trần Viễn, Trần Viễn đang làm nhiệm vụ không tốt lại xa xa phất phất tay với Ngôn Trạch Vũ.

Sau khi chào hỏi Lý Thư dẫn bọn họ vào căn cứ, bởi vì Ngôn Mặc cùng Ngôn Bách quan hệ nên Lý Thư dẫn bọn họ vào căn cứ làm thủ tục rất nhanh. Sau khi tìm một bãi đất trống dừng lại tất cả mọi người trên xe chạy ra khỏi xe như thể họ đang chạy trốn Tô Bắc Khương hít một hơi thật sâu không khí trong lành, cảm giác này thật tốt a! Lý Thư chợt nhìn thấy nhiều người như vậy còn có chút không kịp phản ứng lúc nhìn thấy Tô Bắc Khương lại càng là. Hắn nhớ rõ trước kia khi đi Ngôn gia, ánh mắt của tiểu cô nương này tựa như mọc trên trời không nhìn thấy người.

Tô Bắc Khương nhận thấy tầm mắt của Lý Thư liền xoay người cười với anh một chút.

Ngôn Trạch Vũ vỗ vỗ anh "Lý Thư, anh còn chưa nói cho tôi biết hai anh tôi đang ở đâu"

Lý Thư lắp bắp một chút "Ở đây, ở đó"

Ngôn Trạch Vũ không thấy lên tiếng hỏi lại "Ở đâu?"

Lý Thư biết là không thể giấu được nhắm mắt lại "Ở bệnh viện"

Nghe thấy những lời này Tô Bắc Khương sửng sốt một chút, cô phục hồi tinh thần suy nghĩ một chút những lời nguyên chủ nói lúc trước đi tới hỏi Lý Thư "Các ngươi có phải trước đó đã trải qua một trận sóng tang thi hay không?"

Lý Thư ngạc nhiên "Làm sao cô biết?"

"Ngôn Mặc bị thương đúng không? Anh ấy hẳn là bị tang thi đả thương rất nặng."

"Cái gì?" Ngôn Trạch Vũ nghe thấy những lời này thiếu chút nữa không đứng thẳng được, Tô Bắc Khương ổn định anh lại "Hoảng cái gì?"

Cô giữ Lý Thư "Cậu nhanh chóng đưa chúng tôi đến bệnh viện, chúng tôi sẽ đi xem."

"Có thể nhưng tôi hy vọng các người nên bình tĩnh khi nhìn thấy họ"

Ngôn Dục lên tiếng "Cậu tìm người đưa bọn họ đến nơi ở, chúng ta tự bỏ tiền thuê nhà không cần các cậu quản, bây giờ cậu đưa chúng tôi đến bệnh viện là được rồi"

Tô Bắc Khương gọi Trình Tuấn tới cùng hắn dặn dò một chút chú ý Lý Thư cũng gọi một người tới "Đây là Vạn Giang, hắn sẽ dẫn mấy cậu đến nơi ở, tôi liền đi trước"

"Vạn Giang, đây là người nhà của Ngôn doanh trưởng, biết chưa?"

Vạn Giang hành lễ quân sự "Vâng"

Lúc đi tới đường Lý Thư giải thích chi tiết với bọn Ngôn Dục về chuyện đã xảy ra thì ra là nguyên chủ nhớ nhầm thời gian sai lầm, tang thi thủy triều phát sinh một ngày trước khi bọn họ đến. Ngôn Mặc thức tỉnh hẳn là thổ hệ dị năng, nếu như là dị năng giả thì lực cảm giác đau đớn sẽ gấp mấy lần người bình thường. Dựa theo thời gian xảy ra hắn đã bị nhiễm bệnh ba mươi hai giờ, Ngôn Mặc còn ở bệnh viện vậy chứng minh Ngôn Mặc còn chưa biến thành tang thi. Xem ra Ngôn Mặc so với tưởng tượng của cô càng có thể nhẫn nhịn hơn như vậy bây giờ Ngôn Bách hẳn là cũng ở cùng bệnh viện. Lúc Lý Thư dẫn bọn họ vào bệnh viện rất nhiều người nhìn ra Ngôn Dục và Ngôn Trạch Vũ rất giống Ngôn Mặc Ngôn Bách.

Còn có người lén hỏi Lý Thư "Ba người này là ai?"

Lý Thư một tay vung hắn ra "Bớt xen vào việc của người khác, làm việc đi"

Lý Thư dẫn bọn họ lên tầng ba, trước khi mở cửa hắn nhiều lần dặn dò "Các người nhất định phải giữ bình tĩnh."

Tô Bắc Khương nhìn tay giữ chặt cửa của hắn "Cậu làm như tầng này giống như chỉ có một mình anh ấy ở."

Lý Thư thật đúng là yên lặng gật gật đầu, Tô Bắc Khương giơ ngón tay cái lên, lợi hại a huynh đệ! Bất quá ngẫm lại, Ngôn Mặc có khả năng hiện tại đã tang thi hóa một bộ phận. Nó an toàn hơn để nhốt một mình trên một tầng Ngôn Dục ý bảo nghe hiểu bảo anh mở cửa ra, Lý Thư nuốt nước bọt một chút làm một chút xây dựng tâm lý mở cửa trong nháy mắt cửa lớn mở ra, từng tiếng gào thét liền truyền ra thiếu chút nữa đâm thủng màng nhĩ của bọn họ.

Ngôn Trạch Vũ không thể tin được "Đây, đây là Tam ca tôi đang gọi sao?"

Không xong không phải là đến trễ chứ, Tô Bắc Khương đẩy Ngôn Trạch Vũ chắn ở phía trước chạy vào. Sau khi chạy vào nhìn thấy Tô Bắc Khương mới hiểu vì sao Lý Thư nói bảo bọn họ có chút chuẩn bị tâm lý, cả tầng đều bị một loại thủy tinh hình như cố ý cường hóa bịt kín chỉ có một cánh cửa nhỏ mở trong góc, bên trong đóng một người đàn ông, đứng một người đàn ông.

Nói đóng cửa cũng không phải rất thích hợp, là khóa lại mới đúng. Cô nhìn ra cái khóa kia vô cùng tinh tế nhưng nhất định rất rắn chắc bằng không động tĩnh này của hắn không có khả năng tránh không thoát. Người đứng trước mặt anh hẳn là Ngôn Bách. Hiện tại nhìn thấy Ngôn Bách không còn sống động như trong trí nhớ của nguyên chủ cho cô, anh nhìn Ngôn Mặc trước mắt thật giống như mất đi động lực vậy toàn thân hiện ra một loại khí tức sắp chết không chết.

Ngôn Trạch Vũ và Ngôn Dục đi theo phía sau Tô Bắc Khương tiến vào, sau đó nhào thẳng vào cửa kính.

Tinh thần Ngôn Bách hiện tại rất khẩn trương hôm nay đã có mấy binh sĩ dưới tay muốn xông vào, là hắn thật vất vả mới trấn áp được chỉ có Lý Thư và Trương Viễn bọn họ biết chuyện Ngôn Mặc nhưng cũng không biết tình huống cụ thể.

Thanh âm cửa thủy tinh vừa vang lên phản xạ có điều kiện của hắn xoay người liền chuẩn bị phóng ra một mảnh hỏa diễm muốn ngăn trở tầm mắt của bọn họ. Tuy nhiên trên kính không phải là ai khác hắn cũng giống như Lý Thư cho rằng mình sinh ra ảo giác mới có thể nhìn thấy anh em nhà mình nhưng ảo giác làm sao có thể động đậy? Ảo giác làm sao có thể nghĩ đến việc đi đến bên cửa thủy tinh muốn đập ra, hắn còn nhìn thấy kế muội khiến người ta vẫn luôn chán ghét kia.

Tiếng vỗ liên tục đánh thức Ngôn Bách đang ngẩn người, hắn nhanh chóng đi tới mở cửa. Vừa mới mở cửa Ngôn Trạch Vũ liền nhào vào trong ngực hắn "Tứ ca"

Tinh thần Ngôn Bách lập tức buông lỏng ngã ngồi trên mặt đất, Ngôn Trạch Vũ theo anh ngồi xổm xuống đỡ lấy anh "Tứ ca, Tứ ca anh không sao chứ?"

Ngôn Bách nhìn Ngôn Dục lạnh mặt đi vào "Nhị ca, em có lỗivới mọi người em không thể cứu được Tam ca."

Ngôn Dục nhìn Ngôn Mặc và Ngôn Bách đau lòng không thôi nhưng bây giờ nơi này anh là lớn nhất. Anh không thể biểu hiện ra bất kỳ bộ dáng khó chịu nào, trước khi gặp lại đại ca hắn muốn quản lý một nhà bọn họ. Suy nghĩ rõ ràng về điều này hắn hít một hơi thật sâu "Đứng lên đi"

Ngôn Bách đỡ bả vai Ngôn Trạch Vũ đứng lên "Nhị ca"

"Khóc cái gì? Gia huấn nhà họ Ngôn cậu quên sao?"

Ngôn gia còn có gia huấn đáng sợ như vậy sao? Thừa dịp Ngôn Dục nói chuyện với Ngôn Bách, Tô Bắc Khương đứng trước mặt Ngôn Mặc. Hiện tại Ngôn Mặc đã bắt đầu chậm rãi chuyển hóa thành tang thi nhưng ngoại trừ thân thể hắn bắt đầu chuyển biến thành màu xám xanh sắc mặt ngược lại còn tốt! Vậy nàng phỏng chừng hẳn là Ngôn Mặc hiện tại hẳn là còn có ý thức, dù sao một dị năng giả bình thường hẳn là trong vòng năm giờ bị công kích sẽ chuyển biến anh có thể kiên trì lâu như vậy đã rất khó, Tô Bắc Khương nhìn ánh mắt anh biểu hiện hữu thần một hồi trở nên trống rỗng.

Khi bạn trở nên thiêng liêng một trạng thái nghi ngờ sẽ xuất hiện. Khi trở nên trống rỗng bàn tay bị khóa muốn nắm lấy.

Ngôn Bách thấy cô đứng trước mặt Ngôn Mặc lặng lẽ hỏi "Sao hai người lại mang cô ấy đến đây?"

Ngôn Trạch Vũ kỳ quái nhìn anh một cái "Hiện tại anh còn có tâm tình quan tâm đến chuyện này?"

Ngôn Bách cúi đầu "Xin lỗi, đã lâu lắm rồi không ai nói chuyện với tôi nữa"

Ngôn Dục "Vừa rồi tôi mới đề cập tới gia huấn của Ngôn gia"

Ngôn Bách: "Ồ"

Ngôn Dục đi đến bên cạnh Tô Bắc Khương "Kiều Kiều, còn có thể cứu sao?"

"Có thể thử!" Nói xong câu đó, cô ấy lấy ra một chén nước suối nhỏ ném về phía tay Ngôn Mặc.

Ngôn Bách tuy rằng rất kỳ quái cô có thể trống rỗng lấy ra một ly nước nhưng thấy cô ném nước về phía Ngôn Mặc lập tức không đứng im được "Cô làm gì vậy"

Ngôn Trạch Vũ bắt lấy hắn "Đừng đi a Tứ ca, Kiều Kiều là cứu Tam ca"

Ngôn Bách nhìn Tô Bắc Khương từ đầu đến cuối "Cô ấy? Cứu?"

Ngôn Trạch Vũ chỉ chỉ cánh tay mình "Lúc trước em cũng từng bị trầy xước chính là được cứu. Em ấy có một dị năng đặc biệt nhưng anh không thể nói cho ai nha phải giữ bí mật"

Ngôn Bách hiện tại không quản được những thứ này, hiện tại ai có thể cứu Ngôn Mặc bảo hắn bồi cái mạng này của mình cũng được. Bàn tay Ngôn Mặc bị nước suối tưới lên toát ra một làn khói đen sau đó biến trở lại màu sắc bình thường, sau đó lại dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được thay đổi trở về.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi