TRỌNG SINH THÀNH TIỂU TIÊN NỮ BÊN CẠNH HOẮC THIẾU


Ôn Nguyễn hạ đôi mi dày và mảnh, cắn chặt môi với hàm răng trắng mỏng, không nói nữa.

Trong lòng cô như đang dời sông lấp biển.

Sai, rất sai!
Khi cha cô giao Y Mạn cho anh em Liễu Thục Oánh, cùng thần sắc nghiêm nghia của bà bây giờ khi nhắc đến mẹ của cô, hoàn toàn là một cái khái niệm khó lí giải.

Ôn Nguyễn đã rất nhanh ý thức được, mẹ cô là điều cấm kỵ trong nhà này!
Nếu chỉ là trầm cảm sau sinh nhảy xuống biển, tại sao lại là điều cấm kỵ?
Ôn Nguyễn cảm thấy mình bị bao phủ trong một làn sương mù, nhưng cô không sợ, một ngày nào đó, cô sẽ giải được bí ẩn!
Bà noi6 nhìn thấy Ôn Nguyễn có đôi lông mi dài như cánh bướm mà không nói nên lời, nghĩ mà sợ hãi.

Đôi mắt sắc bén trở nên ôn nhu, bà nhẹ nhàng ôm lấy cục bột nhỏ, âu yếm nói: "Tiểu Kiều Kiều, bà nội không có ý muốn hung hăng cháu, cháu muốn tham gia cuộc thi thiết kế, bà nội sẽ ủng hộ, đừng bỏ qua cơ hội này.

"
Ôn Nguyễn lao vào trong vòng tay của bà nội Ôn, ôm chặt lấy bà, "Bà nội, cháu sẽ không giận bà, cũng không bỏ qua cơ hội này, Tiểu Kiều Kiều sẽ luôn yêu bà nội!"
Bà nội đưa tay vuốt ve mái tóc đen dài thẳng mượt của cô, "Nghe nói Y Mạn thua lỗ 30 triệu, số tiền này, bà sẽ bù cho con.

"

"Bà nội, không, con có cách của riêng mình.

"
Ôn Nguyễn biết rằng Vân Thành có một thiên tài kinh doanh bí ẩn và lập dị, hắn ta có tầm nhìn đầu tư tuyệt vời, chỉ cần dự án hắn thích, cho dù công ty đã lâm nguy, sau khi đầu tư, hắn có thể đem nó cứu sống lại!
Khi tìm thấy hắn, cô sẽ lập kế hoạch và thực hiện, có thể cô có thể gây ấn tượng với hắn và kéo hắn về đầu tư.

Bà nội chọt chọt cái đầu của Ôn Nguyễn, "Con làm được gì? Cho dù có thể, bà cũng sẽ trả tiền.

Thứ quan mà bà nội không thiếu chính là tiền!"
Ôn Nguyễn, "! " Bà ơi, bà giàu quá nhưng còn thiếu trang sức.

"
Bà nội nhìn Ôn Nguyễn lai khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, tràn đầy ân cần, "Cái bà nội thiếu chính là Tiểu Kiều Kiều phụ thuộc và ỷ lại vào bà.

"
Nghe được lời của bà nội, Ôn Nguyễn mũi giật giật, hai mắt đỏ bừng.

Lúc trước cô thật ngốc, rõ ràng có bà chăm sóc, nhưng lại coi Liễu Thục Oánh là người thân cận nhất!
!

Cẩm Viên.

Liễu Thục Oánh tặng Diệp Uyển Uyển một tờ rơi tuyển chọn trong nước của Cuộc thi Thời trang Paris.

"Nhìn này.

"
Diệp Uyển Uyển từ lâu đã muốn tham gia cuộc thi thiết kế thời trang Paris, hai năm đầu cô không đủ tự tin, nhưng hai năm trở lại đây, sau quá trình học hỏi không ngừng và sự dạy dỗ của mẹ, cô đã tự tin hẳn lên.

Cô sắp trở thành một Nữ Vương tài sắc vẹn toàn.

Chỉ trong tương lai cô mới có thể đứng trên đỉnh cao nhất mà dậm Ôn Nguyễn dưới chân!
Nếu cuộc thi này có thể giành được giải quán quân, cô sẽ hợp tác với ban tổ chức Paris, thương hiệu cao cấp quốc tế và trở nên nổi tiếng khắp thế giới!
"Mẹ đừng lo lắng, con rất tự tin trong cuộc thi này.

"
Liễu Thục Oánh nhìn khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tự tin của Diệp Uyển Uyển, khẽ nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì, " Ôn Nguyễn đứng top 1 trong cuộc thi tháng, vừa rồi chú con đã lấy lại niềm tin với nó.

Con làm sao thế? Sao lại để nó qua mặt mình như vậy? "
Diệp Uyển Uyển cũng khó hiểu, Ôn Nguyễn gần đây thay đổi rất nhiều, không những không làm thân với mẹ con cô, mà còn khắp nơi gây sự, điểm số tiến bộ nhảy vọt khiến cô vừa hoảng sợ vừa bất mãn!
Ôn Nguyễn càng tốt, Hoắc Hàn Niên có phải sẽ càng chú ý hơn sao?
Không được, cô không bao giờ được để Ôn Nguyễn và Hoắc Hàn Niên ở bên nhau!
Nghĩ đến tháng mười học viện Isa cử hành đại hội thể dục thể thao, Diệp Uyển Uyển trong mắt lóe lên một vòng tính toán hung ác cùng nham hiểm.

"Lần này xem như nó làm tốt, nhưng là mèo mù chuột chết! Chú sẽ sớm thất vọng về nó, mẹ cứ đợi đấy!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi