TRỌNG SINH THÀNH TIỂU TIÊN NỮ BÊN CẠNH HOẮC THIẾU


Hoắc Hàn Niên biết tình cảm của mình dành cho Ôn Nguyễn là không bình thường.

Anh muốn cô thuộc về anh, và tính chiếm hữu hoang tưởng của anh thậm chí còn khiến anh cảm thấy quặn thắt và điên cuồng!
Anh chỉ có thể kìm nén những ham muốn điên cuồng của chính mình.

Hoắc Hàn Niên dựa vào tường, lấy ra một điếu thuốc, ngậm ở trên môi, từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp diêm.

Khoảnh khắc ngọn lửa bốc lên, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh càng thêm góc cạnh.

Cô là học sinh đứng top 1, nên sẽ sớm chuyển vào ban 1.

Khi đó, cô sẽ đến gần Hoắc Cảnh Tử như ý muốn, tình cảm giữa hai người càng thêm sâu đậm.

Và một người như anh, người mà ngay cả cha mẹ anh cũng vô cùng ghét bỏ, không xứng đáng để anh trở thành ánh sáng của cô.

Chỉ nghĩ sau này không có cơ hội bị cô ức hiếp, nơi nào đó trong khoang ngực trống rỗng, tựa như thiếu một mảnh ghép.

Hoắc Hàn Niên hút liên tiếp mấy điếu thuốc.


Anh vẫn còn đang sốt, cổ họng bị khói thiêu đốt, khô rát và đau đớn.

Đầu ngón tay vừa đốt lửa còn chưa rút mấy ngụm khói, lại một lần nữa đưa vào môi mỏng, khói hút vào, cuống họng lại khô rát.

Anh không thể ngừng ho.

Một tiếng ho dữ dội khiến anh cúi xuống.

Cơn ho từ từ ngừng lại, khi đứng thẳng dậy, anh nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ bên ngoài cửa kính.

Trên máy bay điều khiển từ xa, một quả bóng bay hình trái tim dưới quả bóng bay là một bức thư màu hồng được buộc vào.

Chỉ có ba chữ lớn màu đỏ trên bức thư: Thật xin lỗi.

Con ngươi đen của Hoắc Hàn Niên khẽ co lại.

Anh bước tới cửa sổ vài bước, liền nhìn thấy Ôn Nguyễn cầm điều khiển đứng ở sân sau biệt thự, một đôi mắt nai đen, ngơ ngác nhìn về hướng phòng mình.

Cửa sổ là kính một chiều nên bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, Ôn Nguyễn không biết Hoắc Hàn Niên đang đứng trước cửa sổ.

Ôn Nguyễn đặt tờ giấy cạnh cửa sổ gần nửa tiếng đồng hồ, đến khi trời đổ mưa.

Ôn Nguyễn hạ cánh máy bay và nhận lại bức thư.

Hoắc Hàn Niên nghĩ cô sẽ tỉnh táo rời đi, nhưng mưa càng nặng hạt, cô lại không có dấu hiệu rời đi.

Chẳng bao lâu, cô đã ướt đẫm khắp người.

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Hàn Niên căng thẳng, ánh mắt tối sầm lại.

Nếu anh không đi xuống, cô ấy sẽ đứng đấy suốt sao?

Đây coi là cái gì?
Khổ nhục kế?
Hoắc Hàn Niên ngoảnh mặt đi, đến bên giường nằm xuống.

Nhìn mưa đập vào cửa sổ, Hoắc Hàn Niên vẻ mặt u ám, mất tập trung.

Mấy phút sau, Hoắc Hàn Niên nghiến răng, nhỏ giọng chửi bới rồi bước từ trên giường xuống.

Cô gái ở tầng dưới, vẫn đứng đó.

Cô hơi ngẩng mặt lên nhìn phòng anh không chớp mắt.

Cô có ngốc không?
Hoắc Hàn Niên luống cuống tay chân xoa xoa mái tóc ngắn rối bù, đôi môi mỏng đỏ mọng mím chặt thành một đường thẳng.

Có hai tiếng nói trong lòng anh đang đấu tranh.

Một tiếng nói yêu cầu anh để cô ấy một mình, qua không được bao lâu cô sẽ rời đi, sẽ không đến khiêu khích anh nữa.

Tiếng nói còn lại bảo anh xuống ngay kẻo cô ấy ướt sũng, cô ốm yếu như vậy sẽ bị cảm lạnh mất.

Cuối cùng, tiếng nói thứ hai chiếm ưu thế hơn.


Thuốc cô đưa cho anh có tác dụng tốt, trán không còn nóng, thân nhiệt cũng giảm xuống rất nhiều.

Anh tự nhủ rằng anh chỉ xuống nhà vì thuốc!
Hoắc Hàn Niên cầm ô đi ra sân sau.

Lý Thẩm đi ra ngoài mua thức ăn, trong biệt thự không có ai khác.

Yên lặng, chỉ có tiếng hạt mưa rơi trên mặt đất.

Lông mi của Ôn Nguyễn đọng lại những giọt nước, từng giọt từng giọt, tầm mắt có chút mờ mịt nhìn bóng dáng cao lớn đang đi về phía cô, trong đôi mắt lim dim hiện lên một tia sáng.

"Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn chứng minh rằng tôi thực sự không thích Hoắc Cảnh Tử, tôi chuộc lỗi với những gì tôi đã làm với cậu năm xưa, mong cậu có thể tha thứ cho tôi! "
"Không tha thứ cũng không sao.

Nếu thật sự không muốn gặp lại tôi, tôi lập tức rời khỏi tầm mắt của cậu, nếu không tôi sẽ không đi học hoặc là chuyển trường!"
Hoắc Hàn Niên nghiến răng nghiến lợi, nha đầu này thật sự trả lại nguyên vẹn lời nói của anh!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi