TRỌNG SINH THÀNH TIỂU TIÊN NỮ BÊN CẠNH HOẮC THIẾU


Đôi mắt nai tơ của Ôn Nguyễn còn có chút sương mù mờ mịt, lông mi dài khẽ rũ xuống, nhìn Lăng Phỉ Nhi, Văn Nhân và vài người khác đang đứng bên cạnh bàn Kiều Nhiễm.
Kiều Nhiễm ngồi trên ghế, mắt dưới tròng kính đỏ hoe, khuôn mặt thanh tú tái nhợt, tức giận nói với Lăng Phỉ Nhi, " Tôi không lấy cắp vòng tay của cậu!"
"Cậu nói là không ăn trộm? Trưa nay tôi về kí túc xá nghỉ ngơi, liền cất chiếc vòng Tiffany mới mua vào tủ, khi tỉnh dậy nó đã biến mất.

Lúc đó chỉ có hai chúng ta, cậu không lấy thì ai lấy? "
Lăng Phỉ Nhi khinh thường nhìn chằm chằm Kiều Nhiễm, "Ai không biết nhà cậu bán bánh bao? Nghe nói, cậu có thể vào Isa vì Isa xây khuôn viên mới, chiếm đất nhà cũ của cậu, hiệu trưởng đã hứa với cha mẹ cậu, có thể nhập học Isa khi bạn lớn lên! "
"Tôi đã ở cùng ký túc xá với một người nghèo khó như cậu tám đời rồi! Tôi thường không thèm nói một lời với cậu, nhưng thừa dịp tôi đang ngủ nên lấy trộm chiếc vòng tay tiffany gần 50.000 ngàn của tôi!" "
Văn Nhân và vài cô gái khác không khỏi nhìn Kiều Nhiễm với vẻ khinh thường.
Kiều Nhiễm sắc mặt tái nhợt đỏ bừng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, trong nội tâm xấu hổ, không giỏi tranh luận, cô liên tục nhấn mạnh, "Tôi không có trộm!"

“Có trộm hay không, cậu có thể tìm ra bằng cách kiểm tra cặp sách của mình.” Một trong số các cô gái nói.
Nước mắt Kiều Nhiễm trào ra, bờ môi run rẩy, "Các cậu không có tư cách kiểm tra cặp sách của tôi!"
Kiều Nhiễm vừa nói xong, Lăng Phỉ Nhi liền nắm lấy cặp sách của Kiều Nhiễm, ném đồ trên bàn xuống.
Một chiếc vòng tay tiffany nạm kim cương, đã rơi ra.
Ôn Nguyễn đang định nói cho Kiều Nhiễm, thế cảnh tượng không khỏi nhíu mày.
Lăng Phỉ Nhi nhấc lên chiếc vòng tay, chế nhạo, vẻ khinh thường trong mắt càng sâu, "Kiều Nhiễm, cậu còn muốn phân minh sao?"
Văn Nhân và một số nữ sinh khác tố cáo Kiều Nhiễm:
"Nghoèo thì thôi, lại còn đi trộm cấp, đúng al2 không biết xấu hổ!"
"Nhất định phải báo cáo chủ nhiệm, thứ hai đứng trước toàn trường tuyên bố Kiều Nhiễm là kẻ trộm!"
"Bình thường dáng vẻ trông giống người trung thực, thật thà, nguyên lai lại là loại người ái mộ hư vinh!"
Lăng Phỉ Nhi trong mắt lóe lên một tia giễu cợt mạnh mẽ, " Trộm cướp tội vượt qua một ngàn liền có thể lập án, Kiều Nhiễm, nếu không muốn tôi đem sự tình làm lớn chuyện, liền quỳ xuống dập đầu ba cái bồi tội!"
Kiều Nhiễm rơi nước mắt vì bất bình và tủi nhục, cô không ngừng lắc đầu, "Chiếc vòng này là của chị gái tôi.

Chị ấy đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi cách đây một tháng.

Chị ấy đã đưa nó cho tôi trước khi chị mất.


Tôi cất nó trong cặp lúc đi học và không bao giờ đeo nó! "
Lăng Phỉ Nhi hình như không tin những gì Kiều Nhiễm nói, lại nhìn Kiều Nhiễm càng thêm khinh thường chế nhạo, "Để thoát tội trộm cắp, còn có thể nói dối như vậy."
"Tôi không nói dối, chiếc vòng này thực sự của chị gái tôi."
"Ai mà không biết nhà cậu bán bánh.

Nghe nói chị gái cậu từ lâu đã nghỉ học để làm bánh với bố mẹ cậu.

Chị cậu có thể mua được chiếc vòng tay tiffany gần 50.000?"
Lăng Phỉ Nhi vừa nói ra, Văn Nhân cũng gật đầu đồng ý.
"Đúng vậy, nghèo mà giả vờ cái gì!"
"Cậu không được phép nói điều đó về chị gái tôi, chị ấy bỏ học sớm, nhưng chị ấy đã làm việc siêng năng để kiếm tiền bằng chính đôi tay của mình.


Chị đã trúng số cách đây ba tháng.

Ba mẹ tôi không muốn dùng tiền của chị nên bảo chị ấy mua một món đồ trang sức mà chị ấy thích.

Nên chị đã mua chiếc vòng tay này! "
"Ha, còn trúng số? Kiều Nhiễm, cậu cũng giỏi bịa chuyện quá rồi đó."
Lăng Phỉ Nhi không thèm nói chuyện vô nghĩa với Kiều Nhiễm nữa, cô nắm lấy cổ tay Kiều Nhiễm, "Đi, đến phòng làm việc của chủ nhiệm."
Kiều Nhiễm bị lôi kéo vài bước, đột nhiên tay kia bị nắm lấy, thanh âm ngọt ngào trong trẻo vang lên, "Lăng Phỉ Nhi, não của cậu bị ngập nước hay là lỗ tai bị điếc nên không nghe thấy Kiều Nhiễm nói không phải cậu ấy ăn cắp vòng tay của cậu? ".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi