TRỌNG SINH THÀNH TIỂU TIÊN NỮ BÊN CẠNH HOẮC THIẾU



Liễu Thục Oánh rũ bỏ đôi tay đang ôm lấy bắp chân của Diệp Uyển Uyển, sắc mặt tái nhợt ngồi xuống ghế sô pha.

Bà nhắm mắt lại mở ra, lửa giận trong mắt đã vơi đi rất nhiều, vẻ mặt căng thẳng nhìn Diệp Uyển Uyển, “Ngày mai đi với ta đến nhà cũ Ôn gia, xin lỗi Ôn Nguyễn!"
"Mẹ, con trái lại bị Ôn Nguyễn hại thảm hại, mẹ còn bảo con xin lỗi nó?"
Liễu Thục Oánh ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén, Diệp Uyển Uyển cánh môi run lên, không còn dám nhiều lời cái gì.

"Học dưới quê không phải chuyện xấu, sang năm thi đại học, con thành tích từ trước đến nay nổi trội, thi đậu đại học Đế Đô không phải việc khó.

"

Liễu Thục Oánh sắc mặt càng phát ra âm trầm, trong mắt lăn lộn con sóng lớn màu đen, nhưng lời nói ra lại tỉnh táo dị thường, "Ôn Nguyễn thay đổi, con hiện tại không phải là đối thủ của nó, con phải nghỉ ngơi dưỡng sức, phải khổ công rèn luyện học thức cùng kĩ năng thời mới mong đối đầu được với Ôn Nguyễn!"
"Ta sẽ mời người dạy thêm cho con, con học tốt y thuật cùng thiết kế, tranh thủ cầm được giải thưởng lớn của cuộc thi thiết kế thời trang Paris, chờ thi vào đại học Đế Đô, con cùng Ôn Nguyễn trình độ liền khác hẳn!"
Diệp Uyển Uyển biết tính tình của Liễu Thục Oánh, chuyện gì bà đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi!
Nhưng Diệp Uyển Uyển không cam tâm.

Vốn dĩ cho là lần này Ôn Nguyễn sẽ ngã nhào, kết quả cô thành trò cười của toàn trường!
Không những bị đuổi học ở Isa còn phải về quê học nữa!
Trái tim Diệp Uyển Uyển như rán trong chảo dầu, vừa đau vừa hận!
Cô về nông thôn, Ôn Nguyễn có thể càng không chút kiêng kỵ thông đồng Hoắc Hàn Niên rồi?
Không, cô không được cho Ôn Nguyễn cơ hội đó!
Cho dù muốn về quê, trước khi về, cô cũng sẽ không để cho Ôn Nguyễn cùng Hoắc Hàn Niên có cơ hội đó!
Liễu Thục Oánh rời khỏi Cẩm Viên sau khi xử lý chuyện của Diệp Uyển Uyển.

Từ nhỏ đến lớn, Diệp Uyển Uyển liền biết mẹ cô đối với cô yêu cầu như thế nào, nhất định mọi thứ phải ưu tú, yếu đuối cùng nước mắt chỉ dùng trong âm thầm, chỉ có thể kiên cường chịu đựng.

Diệp Uyển Uyển đã quen với sự lãnh đạm bên dưới vẻ ngoài dịu dàng của Liễu Thục Oánh, nhưng lúc này, cô thực sự cần sự chăm sóc và yêu thương của mẹ.

Trở lại phòng, Diệp Uyển Uyển đã khóc rất lâu.

Cho đến khi mắt cô khô khốc vì khóc, cô mới lau nước mắt trên mặt và cầm điện thoại lên.


Nhóm lớp, nhóm cựu học sinh đều mắng mỏ cô.

Diệp Uyển Uyển rời nhóm.

Những người bạn trong lớp và những người thân thiết với cô từng đến an ủi cô sau chuyện này, chỉ có một người tên là Phùng Triết.

Diệp Uyển Uyển không nhớ được cô đã thêm Wechat của hắn vào lúc nào, nhưng cô có chút ấn tượng với hắn.

Nghe nói rằng hắn đã cố buộc tội gian lận cho Ôn Nguyễn trong kỳ thi cuối tháng.

Diệp Uyển Uyển nhìn qua đám bạn của Phùng Triết thì thấy nhà hắn ta có một trang trại ngựa.

Thật trùng hợp, những con ngựa cho cuộc thi cưỡi ngựa ở Đại hội thể thao trường trung học Isa lại được cung cấp bởi gia đình hắn.

Diệp Uyển Uyển nhắn tin cho Phùng Triết, Phùng Triết hẹn cô gặp ở Cẩm Viên.

!
Nhà Ôn Nguyễn.


Ôn Cẩm Chương nhiều lần muốn cùng Ôn Nguyễn nói chuyện, nha đầu đều không để ý tới ông.

Lúc ăn cơm, cũng chỉ cùng bà nội nói chuyện.

"Nguyễn Nguyễn, là ba không tốt, ba đáp ứng con, về sau vô luận là chuyện gì, ba cũng sẽ không hoài nghi con nữa!"
Ôn Nguyễn để đũa xuống, thanh âm nhẹ nhàng đối với bà nội Ôn, nói, " Bà nội, ngày mai còn có trận đấu, con lên lầu nghỉ ngơi trước.

"
Nhìn xem Ôn Nguyễn rời đi, Ôn Cẩm Chương nhíu mày.

Bà nội nhìn Ôn Cẩm Chương dáng vẻ hối hận, tự trách, bà tuyệt không đau lòng, "Ta biết con bởi vì chuyện năm đó có khúc mắc, chẳng qua Vân Huyên là Vân Huyên, Nguyễn Nguyễn là Nguyễn Nguyễn, mặc dù là mẹ con, nhưng hai người tính cách không giống, con không muốn bởi vì bị Vân Huyên phản bội mà chịu tổn thương, thì con cũng không nên không tin tưởng Ôn Nguyễn như thế!"
"Mẹ, những năm này, đúng là con coi nhẹ Nguyễn Nguyễn.

"
Bà nội Ôn, " Con biết vậy liền tốt, quá tam ba bận, con cũng đừng làm cho Tiểu Kiều Kiều buồn lòng!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi