TRỌNG SINH THÀNH VẬT TRANG SỨC Ở CHÂN TRA CÔNG

“Tạ công tử thường xuyên cùng Vô Trần đại sư chơi cờ ở thiền phòng, trừ lần đó ra, rất ít đi những nơi khác.”

“Người của Tạ gia đi tìm Tạ công tử, Tạ công tử nhất định không chịu về lại Tạ phủ, Tạ phu nhân lưu lại trong chùa.”

“Tạ công tử, tâm tựa hồ cũng không nhập Phật môn.”

Lục Thanh Đồng đem tin tức của Tạ Trản từng li từng tí bẩm báo. Đương khi vừa nói xong lời cuối cùng, trên Hoàng đế rốt cuộc gợn sóng: “Tâm hắn làm sao sẽ nhập Phật môn, bất quá muốn thoát khỏi ta mà thôi.”

Hoàn Lẫm nói xong, lại có chút điên rồ mà cười to lên.

——

Vương thị đã rất nhiều năm không may vá. Chuyện trong nội viện Tạ phủ, Tạ Hà chưa từng để ý tới, tất cả đều do một tay Vương thị an bài, làm gì còn thời gian làm những việc này? Đây là rất nhiều năm về sau, nàng mới lần nữa cầm lấy kim chỉ, nên có chút không quen, lúc mới bắt đầu, ngay cả kim cũng cầm không vững. Nàng nhìn như trẻ tuổi, kỳ thực đã gần ngũ tuần, năm tháng không bỏ qua một ai, ánh mắt của nàng đã có chút mờ, phải nhìn thật gần mới có thể thấy rõ đường may.

Thời điểm Tạ Trản đến bái phỏng, liền nhìn thấy tình cảnh như vậy. Vương thị nheo mắt, gương mặt ghé sát vào nhìn chằm chằm mũi kim trong tay, từng mũi kim, nàng thêu cực kỳ nghiêm túc, có người tới gần cũng không phát hiện. Tạ Trản nhìn tay nàng, phía trên được bao bọc bởi một tầng vải mỏng, trên đó là vết máu nhàn nhạt. Tạ Trản không gọi nàng, chỉ lẳng lặng đứng đó, ngây người nhìn một hồi.

Vương thị thêu một vòng, rốt cuộc mới nhận ra được, nàng ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn về phía Tạ Trản, thời điểm thấy y, nàng có chút bất ngờ, cũng có chút mừng rỡ, gương mặt tái nhợt có thêm chút ánh sáng: “A Trản.”

Thần sắc Tạ Trản phức tạp nhìn nàng, sau đó lật hầu bao mình đang đeo trên người ra: “Ta có rồi.”

Nhìn Tạ Trản mang theo hầu bao nàng đưa, tâm tình của nàng liền tốt hơn rất nhiều, đôi mắt càng sáng hơn: “Mấy huynh trưởng của ngươi, mỗi năm ta đều tặng bọn họ đồ vật giống nhau. Ngươi bây giờ đã hai mươi tám, cho nên ta nghĩ sẽ thêu hai mươi tám cái…” Nàng vừa nói vừa cảm thấy có chút lúng túng, “Những cái kia còn ngượng tay, cho nên thêu có chút không dễ nhìn. Tuổi ngươi bây giờ, nếu thêu không dễ nhìn thì không thể mang trên người.”

Giống như rất nhiều mẫu thân, nàng trở nên cằn nhằn hơn. Mẫu thân đều là như vậy, kỳ thực nói rất nhiều chuyện không liên quan, thế nhưng cứ thích nói đi nói lại với nhi tử của mình, có lẽ là bởi vì trách nhiệm, có lẽ là muốn nói nhiều hơn một chút. Tạ Trản lẳng lặng nghe, không có chút nào thiếu kiên nhẫn.

Chờ nàng nói xong, Tạ Trản mới nói một câu: “Tay ngươi bị thương.”

Vương thị nhìn tay mình: “Không có gì, tuổi tác lớn rồi, cho nên có chút không linh hoạt.”

Tạ Trản đột nhiên bừng tỉnh, nữ tử đoan trang mỹ lệ trong ký ức y, đã già nua.

Vương thị lại nói: “Ngươi gầy quá, ta hầm canh gần xong rồi.”

Vương thị lôi kéo tay Tạ Trản vào trong nhà, Tạ Trản nghe thấy được hương vị của canh. Nơi đây bên trong chùa miếu, một chút thịt đều không có, nhưng vẫn rất thơm, hiển nhiên hao phí rất nhiều tâm tư. Vương thị múc một bát, để trước mặt Tạ Trản, nhìn y uống xong bát canh đó, liền múc thêm một bát nữa.

Phương thức hai người ở chung thập phần kỳ diệu. Từ cái loại thờ ơ xa lạ đến trạng thái quen thuộc này, Vương thị vô cùng mừng rỡ, hận không thể đem những gì tốt nhất đưa tới trước mặt y, chỉ để bồi thường cho sự lạnh nhạt của mình trong hơn hai mươi năm. Hai người ở chung như vậy, Vương thị cảm thấy thời gian trôi qua thực mau, mấy canh giờ rất nhanh đã qua đi.

Mặt trời xuống núi, ánh chiều tà chiếu xuống chùa miếu, Tạ Trản cáo từ rời đi, sắc mặt Vương thị đột nhiên trắng bệch, đưa y ra tới cửa, nước mắt không nhịn được rơi xuống, rất nhanh đã hoa mắt: “A Trản, ngươi muốn đi nơi nào?”

Nàng đã nhìn ra, cho nên Tạ Trản cũng không tiếp tục che giấu: “Rời khỏi nơi này, rời khỏi thành Kiến Khang, sau đó sẽ tính tiếp.”

Tạ Trản nhìn nàng một cái thật sâu, liền xoay người rời đi, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng lạnh lẽo. Thanh âm kia đột nhiên biến thành một thân ảnh nhỏ bé, rời khỏi tầm mắt nàng, càng đi càng xa.

Vương thị đứng đó hồi lâu, trong lòng vắng vẻ, muốn khóc, cũng rốt cuộc không khóc nổi. Có những việc một khi đã xảy ra, cho dù bù đắp cách mấy cũng hoài công.

Những chuyện vừa rồi quả nhiên chỉ là một giấc mộng kính hoa thủy nguyệt*, thực mau đã tỉnh mộng.

( *Kính hoa thủy nguyệt (镜花水月): hoa trong gương, trăng dưới nước; thường dùng làm phép so sánh, ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật.)

Thời điểm Tạ Trản trở về bên trong thiền viện của mình, Sóc Phong đã thu thập thỏa đáng mọi thứ, mỗi người một bao quần áo. Tạ Trản nhìn Sóc Phong: “Lưu lại thành Kiến Khang, áo cơm không lo, còn nếu theo chân ta, liền cơm cũng có thể không no bụng.”

“Công tử, ta vĩnh viễn đi theo người.” Sóc Phong lôi kéo ống tay áo Tạ Trản, trên mặt lộ ra một tia quật cường cùng kiên trì.

Thời điểm bọn họ vừa mới xuất môn, Vô Trần đã chờ ở đó.

Tạ Trản hướng về Vô Trần hành lễ, chân thành nói: “Ta phải đi, đa tạ đại sư khoảng thời gian này đã chiếu cố.”

Vô Trần là người đã lưu y lại nơi này, khoảng thời gian ở chung, tâm y cũng tĩnh rất nhiều. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, những chuyện cũ như mây khói sẽ dần dần phiêu tán, cũng sẽ không còn gây nên bất luận sóng gió gì trong cuộc đời y.

“Không bằng cùng ta rời đi đi.” Tạ Trản đột nhiên nói.

Vô Trần ngây người ở Phật môn nhiều năm như vậy, vẫn không thể dứt ra, không thể quên được, không bằng đi nơi khác, bắt đầu lại từ đầu.

Ánh mắt Vô Trần lóe lên, tựa như có chút dao động, bất quá rất nhanh liền yên tĩnh lại, nhìn về một hướng rất lâu, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu: “Thói quen.”

Thói quen sinh hoạt bên trong chùa miếu, hay niềm hy vọng quá mức bé nhỏ không thể nhìn thấy? Tạ Trản cũng không biết ý vị trong lời nói của hắn đến tột cùng là như thế nào.

Tạ Trản mang theo Sóc Phong rời đi, thế nhưng bọn họ chung quy vẫn chưa ra khỏi đại môn của Tê Hà tự. Một đêm kia, toàn bộ thành Kiến Khang, thậm chí cả thiên hạ đều thay đổi. Nơi ở của Hoàng đế, Thái Cực điện, đột nhiên bốc cháy, bên trong ánh lửa hừng hực, thành Kiến Khang ban đêm phảng phất giống như ban ngày, vô số người bừng tỉnh từ trong mộng, sau một hồi tỉnh thần mới phát hiện thành Kiến Khang đã biến thành một biển máu lửa.

Đại tư mã Tống Nghiên khởi binh tạo phản.

Biến cố này đối với đám thế gia cũng không tính là bất ngờ, thậm chí có người còn có chút ý nghĩ —— ngày này rốt cuộc tới.

Hoàng đế vô tâm triều chính, Sĩ tộc ngo ngoe rục rịch, Tống Nghiễn vô pháp vô thiên, vương triều này đã sớm lung lay sắp đổ. Đến khi tin tức Tống Nghiễn tạo phản truyền đến, bọn họ không phải là nghĩ làm thế nào để bảo vệ vương triều này, mà là nghĩ làm thế nào để giữ được lợi ích của gia tộc mình.

Bên ngoài Hoàng cung đã một mảnh chém giết, cửa cung đóng chặt, thân vệ thề sống chết che chở cho Hoàng đế, mà Hoàng đế sớm đã mặc thêm chiến giáp, cầm trường đao trong tay, cùng phản tặc chém chém giết giết. Hoàn Lẫm đã giết đến đỏ mặt, máu tươi phun trên mặt hắn, thề sống chết mở đường máu.

“Bệ hạ, thần thề sống chết bảo hộ bệ hạ, phản tặc tạm thời không thể vào cung, ngài trước tiên ở trong cung nghỉ tạm một lát đi.” Có người khuyên nhủ Đế hoàng đã chém giết đến đỏ cả mắt.

Chỉ cần cố thủ hoàng cung, chờ binh lực Lục gia trở về, Tống Nghiễn sẽ không thể chống đỡ được nữa. Nếu binh lực Kinh Châu nguyện ý quy thuận Hoàng đế, Tống Nghiễn tất sẽ bại. Những gì bọn họ cần làm là bảo vệ hoàng cung, bảo vệ Hoàng đế, nếu quá nguy cấp, có thể vứt bỏ hoàng cung.

“Tống Nghiên không ở nơi này.” Hoàn Lẫm lau vết máu trên mặt, chỉ nói một câu nói.

Công phá hoàng cung, bắt giữ Hoàng đế, chỉ cần làm được điều này, phản tặc liền có thể trở thành tân đế. Nhưng thủ lĩnh đám phản tặc, Tống Nghiễn không ở nơi này. Hoàn Lẫm biết, Tống Nghiễn vốn không quan tâm ngôi vị Hoàng đế, hắn nếu không ở nơi này, đó là vì hắn đang đi làm một chuyện quan trọng khác.

Đao trong tay Hoàn Lẫm càng vung lên ác liệt hơn, hắn giết đỏ cả mắt rồi, đã hoàn toàn mất đi lý trí.

Tống Nghiên mang theo thân binh của mình, toàn bộ vây quanh Tê Hà tự. Hắn đứng bên ngoài Tê Hà tự, cầm trường kiếm trong tay, cây đuốc rọi sáng gương mặt hắn, phát ra một tia cực đoan điên cuồng.

Ai nấy trong Tê Hà tự đều hoảng sợ. Tin tức Tống Nghiễn tạo phản đã sớm truyền đến, mà sát thần hiện tại đang ở bên ngoài đại môn ngôi chùa. Hắn chỉ vây quanh Tê Hà tự, lẳng lặng đứng đó, không ai đoán được hắn muốn làm gì. Nếu Tống Nghiễn muốn tạo phản, vì sao phải vây quanh một ngôi chùa, Tê Hà tự đâu phải ngôi chùa lớn nhất thành Kiến Khang, lẽ nào trong chùa cất giấu nhân vật nào quan trọng?

Kế hoạch trốn đi trong đêm của Tạ Trản cũng hoàn toàn tan biến, y lại lần nữa ngồi trong thiền phòng của Vô Trần đại sư.

Vô Trần hành động có chút khác thường. Sinh hoạt của hắn vẫn luôn trong một loại trạng thái lười biếng, có thể ngồi hoài không đứng, có thể nằm hoài không ngồi. Mà hiện tại, hắn ở trong thiền phòng đi tới đi lui, biểu tình trên mặt có chút cuồng táo, ánh mắt không nhịn thường xuyên nhìn ra bên ngoài. Như là sợ hãi cái gì, lại như là chờ mong cái gì.

Tạ Trản nhìn thân ảnh Vô Trần bay qua bay lại, cũng có chút mờ mịt.

Biến hóa này thật sự làm cho y có chút trở tay không kịp.

Y vốn nghĩ Hoàn Lẫm sẽ hảo hảo làm Hoàng đế, còn y du tẩu thiên nhai, mỗi người sống một cuộc đời riêng của mình. ‘

Xoạt’ một tiếng, Tạ Trản quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy bức tranh trên tường đã bị Vô Trần kéo xuống, xé thành hai nửa. Vô Trần ngơ ngẩn nhìn bức tranh trong tay, thở dài một hơi, lại đem bức tranh xé thành từng mảnh, giấy vụn rơi đầy trên mặt đất.

A Lam.

Tạ Trản đột nhiên nhìn về phía Vô Trần, lại liên hệ đến người vốn không có chút nào liên quan: “Tống Nghiễn…”

Vô Trần giống như không thấy Tạ Trản nói, đem gom những mảnh vụn lại, bọc vào một mảnh vải rồi cất vào trong ngăn kéo.

Tạ Trản im lặng, không hỏi thêm nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi