TRỌNG SINH THẬP NIÊN 70 MANG KHÔNG GIAN VẬT TƯ VỀ LÀM RUỘNG LÀM GIÀU



***Dung Yên trở lại trong phòng, thấy hai đứa nhỏ đang lau nước mắt.Không khỏi ngạc nhiên, “Đây là làm sao vậy?”Tần Vũ nhìn thấy cô, lập tức lấy mu bàn tay lau mặt, vẻ mặt cố chấp: "Em không có việc gì."Trên thực tế lại là một việc lớn, lương thực nhà bọn họ rất ít, hơn nữa, quá mười ngày sẽ đến tết, hiện giờ anh cả bị thương, lương thực ăn hết phải làm sao đây?Cả nhà sắp chết đói rồi.Còn có thuốc cho em gái không thể không mua.Tất cả những điều này sắp khiến cậu sầu hỏng rồi.Tần Mai nhát gan, thấy Dung Yên, cô liền trốn sau người anh thứ hai của mình.Có thể nghĩ cái này tốt một chút, vì vậy thò đầu nhỏ nói nhỏ: "...!Chị dâu."Dung Yên nhìn cô bé nhỏ bằng ánh mắt tỏa sáng, cô vẫn rất thích bé kia, cô lấy từ trong túi ra hai viên kẹo sữa đại bạch thỏ —— thực ra là từ trong không gian của cô."Này, cho hai ngươi."Bà chị dâu lớn này không thể làm cho người ta khóc vô ích được.Tần Mai ánh mắt rơi vào lòng bàn tay trắng nõn kia ...!Kẹo?Không tự chủ liếm đôi môi khô khốc của mình.Đôi mắt nhỏ nhìn nó chằm chằm , không ngừng chuyển động.Tần Vũ cảnh giác nhìn Dung Yên, mặc dù ấn tượng của hắn về cô đã thay đổi sau đêm qua.Dung Yên nhìn hai người bọn họ, "Còn đứng làm gì? Mau cầm đi, nếu không ...!ta sẽ tức giận."Hai anh em vẫn bất động.Hai người bọn họ lớn như vậy, chẳng những chưa từng ăn qua cái cái kẹo nào, còn chưa nhận được lấy lòng tốt của người khác, đột nhiên có người cho bọn họ kẹo ...!Bọn họ không chỉ do dự, còn có chút mờ mịt.Dung Yên nhìn thấy vẻ mặt của hai đứa, thở dài, bước tới, nắm lấy tay mỗi đứa bỏ vào một viên kẹo."Ăn đi!"Hai anh em siết chặt theo bản năng, sau đó quay đầu nhìn anh cả nằm ở trên giường, có chút choáng ngợp.Tần Dã bắt gặp ánh mắt của bọn họ, liền mở miệng: "Chị dâu đưa cho, liền ăn đi!"Hắn là đàn ông, cho dù có tiền cũng sẽ không mua mấy thứ như vậy, hơn nữa nhà bọn họ không có tiền.Tần Mai hai mắt đột nhiên sáng lên, hiển nhiên là rất vui vẻ."Cảm ơn chị dâu ..." Cô nhỏ giọng nói, tay lại nắm chặt viên kẹo sữa.Dung Yên mỉm cười, trẻ con lễ phép đặc biệt rất dễ thương, “Người một nhà, không cần cảm tạ!”Cô thuận miệng nói ra ba chữ ‘gia đình’ đã thiêu đốt trái tim của ba anh em nhà họ Tần ...!Một luồng ấm áp chưa từng có chảy qua trong lòng bọn họ.Tần Vũ nhìn chị dâu, sắc mặt có chút nóng lên, vội vàng nhìn sang chỗ khác, "Cho em, anh không thích ăn kẹo."Đem viên kẹo nhét vào tay em gái.Tần Mai chắc chắn sẽ không muốn, bọn họ là anh em sinh đôi, làm sao cô không biết rằng anh hai là cố ý để lại cho mình ."Anh hai, em không cần ..." gấp gáp trả lại.Dung Yên nhìn không ra, "Hai cái kẹo thôi mà, mỗi người ăn một cái, ngày mai sẽ có thêm."Nếu không phải lo làm chúng sợ, cô có thể cho chúng thấy ý nghĩa của việc tự do ăn kẹo."Nhân tiện, bữa sáng có gì?"Ngay khi chuyển hướng đề tài, lực chú ý của ba anh em không tập trung vào trên viên kẹo."Không, không có làm cơm sáng ..." Tần Mai căng thẳng xoắn góc áo, "Em, em hiện tại sẽ đi làm...""Vậy thì nấu cháo gạo trắng đi! Anh cả của các ngươi cũng muốn ăn." Vấn đề là ...!Cô cũng muốn ăn.Tần Mai càng thêm bất an, cô lẩm bẩm nói: "Không, không có gạo..."Từ cuối cùng thanh âm quá bé không thể nghe thấy.Dung Yên:…Còn không có gạo? Như vậy quá nghèo đi?Truyện [Trọng Sinh Thập Niên 70 Mang Không Gian Vật Tư Về Làm Ruộng Làm Giàu] được đăng tải tại web .Để đọc đầy đủ không gián đoạn bộ truyện này các bạn nên đọc tại web ..



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi