TRỌNG SINH THẬP NIÊN 70 MANG KHÔNG GIAN VẬT TƯ VỀ LÀM RUỘNG LÀM GIÀU


Tần Vũ sắc mặt càng đỏ bừng.

Dung Yên nhìn bộ dạng túng quẫn của cậu, không khỏi cười thầm, sau đó hỏi: "Đi thử giày chưa?"“Thử qua rồi, có thể đi……” Chỉ là cậu cũng muốn đổi sang cỡ lớn hơn, dù sao thì năm sau chân cậu sẽ lại dài ra.

“Có thể mặc là được, cứ như vậy mặc đi, ta mua hai bộ rồi, hôm nay cứ mặc cái này.

Ta đi xem muội muội ngươi.

”Nói xong liền đi ra ngoài.

Tần Vũ nhanh chóng nhường đường.

Cậu ngơ ngẩn nhìn bóng dáng cô, hốc mắt không khỏi có chút nóng lên.

Từ lúc có ký ức tới giờ, cô là người đối xử tốt nhất với cậu, ngoại trừ anh cả.

Bên này Tần Mai cũng đã thay quần áo.

Cô bé mừng thầm trong lòng, áo bông mới vừa đẹp vừa ấm, giày mới cũng rất ấm.

Từ nhỏ tới bây giờ cô bé chưa bao giờ trải qua mùa đông mà không sợ lạnh như hiện tại.

Cô rất thích người chị dâu này, Dung Yên tốt như mẹ ruột vậy.


Dung Yên đi vào, nhìn thấy cô quần áo chỉnh tề, không khỏi gật đầu một cái.

" Không tồi rất đẹp, lát nữa ta thắt bím nhỏ xinh cho ngươi, vậy càng xinh hơn.

"Ba huynh muội bọn họ ngũ quan không tồi, đáng tiếc là quá gầy.

"Chị dâu ! " Tần Mai nhìn Dung Yên hai mắt sáng lấp lánh, trong lòng có chút nhát gan.

Dung Yên sờ sờ đầu cô, “Đẹp, liền mặc như vậy đi.

Về sau, chị dâu còn mua cho ngươi nữa a.

”Sau đó, cô nhanh chóng nói thêm: “Chị dâu ngươi không thiếu tiền.

” Thật là một tiểu cô nương đáng yêu!Cặp song sinh Tần gia có thể kích ra thiện tâm số lượng không nhiều lắm của cô.

Quả nhiên, người với người chính là có duyên phận với nhau.

Có thể làm cô thích, số người cũng rất ít nha.

Tiểu cô nương thực vui vẻ, không có đứa trẻ nào là không thích quần áo mới cả.

“Đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm.

” Vừa mới nấu liền thấy cơm trong nồi đã chín.


tiểu cô nương hiện tại thân cận nhất chính là chị dâu này, chỉ cần chị dâu nói gì, cô cũng sẽ gật đầu lia lịa.

nhìn bộ dáng dễ thương này làm trái tim của Dung Yên tan chảy.

Tần Vũ nhìn bọn họ đi ra, đặc biệt thấy muội muội trên người mặc quần áo mới, đôi mắt sáng lên.

"Đẹp.

"Tần Mai được anh hai khen, khuôn mặt nhỏ càng thêm cao hứng.

Cô ngước nhìn về phía chị dâu.

Dung Yên nhìn ánh mắt cô bé liền hiểu, "Muốn cho đại ca của ngươi thấy?"Tần Mai vội không ngừng gật đầu.

Dung Yên mỉm cười, quả nhiên vẫn chỉ là một đứa trẻ thích khoe đồ mới.

"Được, đi thôi.

"Được sự cho phép của cô, tiểu cô nương nhanh chóng chạy đi.

Tần Vũ thấy vậy, cũng nhịn không được theo đi lên.

Dung Yên từ phía sau lưng có thể nhìn thấy tâm trạng vui vẻ của bọn họ lúc này.

Không khỏi cười lắc đầu, sau đó cũng nhấc chân đi về phía nhà chính.

Cô không bước vào cửa mà chỉ khoanh tay dựa vào bên khung cửa.

Tần Dã cũng nhìn thấy cô, “Cảm ơn!” Cảm ơn vì tất cả những gì cô đã làm cho họ.

(hết chương).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi