TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

“Hù dọa, ai có thể làm bà khiếp sợ được chứ ?!” Nghe Liên Thủ Tín nói vậy, Liên Mạn Nhi cùng Trương thị cơ hồ trăm miệng một lời.

“Ừ…” Liên Thủ Tín trầm ngâm một chút, mới hơi do dự mở miệng: “Không phải chuyện Mạn Nhi làm huyện chủ ư. Chuyện gì lão thái thái cũng không hiểu, nghe các người nói thì biết đó là một danh hiệu không nhỏ, còn lớn hơn cả ta. Không phải trước kia lão thái thái đã… Khụ khụ…”

Ý tứ của Liên Thủ Tín là suy đoán Chu thị biết Liên Mạn Nhi nay là huyện chủ, còn cao hơn Liên Thủ Tín, nhớ tới bản thân trước đây đối xử khắc nghiệt với Liên Mạn Nhi, sợ nàng tìm mình tính sổ, cho nên sợ hãi đến ngủ không yên.

Liên Mạn Nhi không nhịn được phì cười.

“Cha, sao người có thể nghĩ như vậy.” Liên Mạn Nhi cười một hồi, nói với Liên Thủ Tín: “Tính tình bà thế nào, lẽ nào người còn chưa biết? Nếu nói bà biết sợ hãi, đã sớm ngủ không ngon giấc, sao còn phải chờ đến bây giờ?”

Chu thị người này vừa nhát gan, lại hung hăng càn quấy. Nói bà nhát gan là ám chỉ bà hay sợ quỷ thần. Trong nhà đó, bà chỉ sợ những người và thế giới bên ngoài cái đầu giường đặt gần lò sưởi bà đang ngồi, chứ còn đối với những người, những chuyện trong nhà, bà chưa từng kiên nể ai.

Hơn nữa Chu thị còn có thói quen làm khó dễ con cháu. Xưa nay toàn gia đều không thể làm gì bà. Ngay cả bây giờ phẩm cấp Mạn Nhi cao hơn Liên Thủ Tín, lẽ ra Liên Thủ Tín phải nghe theo Mạn Nhi, nhưng chỉ cần một ngày Liên Thủ Tín còn ở đây, Chu thị căn bản không cần sợ nàng sẽ ra tay độc ác với bà.

Chu thị rất chắc chắc tình cảm của Liên Thủ Tín với bà. Nói đúng hơn, trong mắt Chu thị, đây không phải là tình cảm của Liên Thủ Tín, mà chính là khả năng khống chế của bà với Liên Thủ Tín. Vì vậy, cho dù Chu thị có chút khiếp sợ Liên Mạn Nhi, cũng sẽ không sợ đến mức ngủ không yên.

“Bà sợ Mạn Nhi cái gì chứ. Có chàng ở đây thu xếp, có lúc nào ta không kính lão thái thái ở trên đầu chứ.” Trương thị cũng nói. “Ta cũng không tin bà sợ Mạn Nhi. Nếu nói, bà biết chúng ta hiện tại sống tốt hơn, Mạn Nhi làm huyện chủ, còn định hôn cùng Lục gia, bà bị chọc tức đến ngủ không yên, ta còn tin hơn đấy.”

Liên Thủ Tín há miệng cả nửa ngày nhưng cũng không nói được câu nào.

“Nhưng hôm nay lão thái thái như vậy, quả thật có chút là lạ.” Một hồi lâu, Liên Thủ Tín lại nói. Hiển nhiên, ông không làm rõ chuyện này sẽ không bỏ qua.

“Cha, người còn nhớ không. Lúc ca ca thành thân, tam bá mẫu và Nhị Lang ca đến phủ thành, khi đó không phải cũng đã nói qua sao.” Liên Mạn Nhi nhắc nhở Liên Thủ Tín.

“Con nói vậy là do lão thái thái hôm nay, chính là như bọn họ nói, đến tuổi rồi, tinh thần không còn giống như trước kia sao?” Liên Thủ Tín cau mày nói.

“Cha, khi đó là ngày vui của ca ca, sao bọn họ nói rõ được a!” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Cha bọn nhỏ, lần trước chúng ta trở về, ta đã nói với chàng rằng vợ Kế Tổ có nói chút chuyện. Chàng cũng quên rồi sao?” Trương thị cũng nói.

“… Nàng đang nói đến chuyện thiếu hồn kia sao?” Liên Thủ Tín hỏi.

“Đúng vậy.” Trương thị gật đầu.

“Mấy ngày nay bận quá, ta không có thời gian suy nghĩ chuyện này.” Liên Thủ Tín nói, vẻ mặt có chút mê mang, cũng có chút phiền não.

“Cha, con thấy người nhất thời rối rắm rồi.” Liên Mạn Nhi thấy Liên Thủ Tín như vậy, lại chậm rãi nói. “Ai có thể cả đời không già cơ chứ, cho dù vẫn còn trẻ đi nữa, cũng không phải chưa từng nhìn thấy lão nhân, có gì kỳ quái đâu.”

“Nhưng lúc trước khi chúng ta đi, bà con đâu con như vậy.” Liên Thủ Tín nói: “Lần này mới qua bao nhiêu ngày, người có già đi nữa cũng không thể thoáng cái đã biến thành lão nhân nhanh như vậy?”

“Mạn Nhi nói rất đúng.” Trương thị nói: “Theo ta thấy, đầu năm nay lão thái thái đã già đi rồi. Chỉ là tính tình mạnh mẽ, mắng người quá vang dội, nên mọi người vẫn nghĩ bà không có gì khác trước đây… Cha bọn nhỏ à, chàng còn nhớ lão gia tử không? Trước đây lão gia tử cũng không coi là già đi.”

Có người trở nên già yếu rất chậm chạp, mà có người, tựa hồ chỉ trong một đêm đã trở nên già yếu. Nghe thấy vậy, Liên Thủ Tín cũng không phản bác được. Ông cũng đã nhìn qua không ít sinh lão bệnh tử, biết rằng đây chẳng qua chỉ là nhân chi thường tình (chuyện thường tình).

“Lão gia tử là do đau lòng nên mới phiền muộn.” Liên Thủ Tín thở dài một hơi: “Nhưng lão thái thái thì đâu có chuyện gì cần lo nghĩ, lại càng không cần phiền muộn cho ai.”

“Trong nhà không có người ngoài, ta mới nói thẳng.” Trương thị liền nói: “Ngày trước bà chỉ trời mắng chửi người, thêu dệt chuyện, sao có thể không hao tổn tinh thần?”

Trương thị ngày hôm nay, nói chuyện sảng khoái sắc bén hơn ngày thường không ít. Không phải Trương thị thay đổi tính tình, mà là lúc còn ở phủ thành, mấy người Triệu thị Liên Diệp Nhi đã đề cập một chút về biến hóa của Chu thị. Mà lúc đó bên cạnh còn có Lý thị, Ngô Vương thị, các bà cũng biết chuyện này. Bọn họ ngồi chung một chỗ tán gẫu, nói không ít chuyện.

Liên Thủ Tín không nói gì.

Lúc này, tiểu nha đầu đi vào bẩm báo, nói Liên Kế Tổ và Tưởng thị tới.

“Cha, người gọi Kế Tổ ca tới đây, là muốn hỏi chuyện này sao?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Thủ Tín. Trừ chuyện này ra, Liên Mạn Nhi không nghĩ ra hiện tại Liên Thủ Tín gọi Liên Kế Tổ tới còn có thể vì chuyện gì khác.

“Đúng.” Liên Thủ Tín cũng không giấu giếm, gật đầu nói: “Ta muốn hỏi hắn xem có chuyện gì, dù sao bọn họ vẫn luôn hầu hạ lão thái thái mà.”

Liên Mạn Nhi trao đổi ánh mắt với Trương thị. Bất kể Chu thị đối đãi với Liên Thủ Tín ra sao, đối đãi các nàng ra sao, thì ở trong lòng Liên Thủ Tín, Chu thị thủy chung vẫn là mẹ ông, ân tình sinh dưỡng vẫn nặng hơn tất cả. Cho dù hết lần này đến lần khác, Chu thị làm cho ông lạnh tâm, để cho ông tuyệt vọng. Nhưng thời gian trôi qua, Chu thị đã sinh ra ông, chút ấm áp không đáng kể từ Chu thị khi nuôi dưỡng chăm sóc ông hồi còn nhỏ, luôn luôn lan tỏa, làm cho tâm ông mềm lại, làm ông một lần lại một lần đối với Chu thị nhiệt tâm như trước.

Mặc dù, Liên Thủ Tín sẽ không ngu hiếu với Chu thị như trước nữa, nhưng Chu thị ở trong lòng ông, vẫn luôn có địa vị nhất định.

“Chàng hỏi chuyện xong chắc sẽ rõ” Trương thị suy nghĩ một chút, nói với Liên Thủ Tín: “Lão thái thái là người nóng nảy như thế nào, người ngoài có thể không biết, nhưng chúng ta không thể không biết. Vợ Kế Tổ hầu hạ lão thái thái, cũng không dễ dàng gì.”

Trương thị làm người phúc hậu, luôn đặt mình vào hoàn cảnh đối phương để suy nghĩ, mới có thể nói ra lời cảm thông như vậy.

“Ta biết chừng mực mà.” Liên Thủ Tín gật đầu nói.

“Vậy để cho Kế Tổ ca và đại tẩu đến thẳng đây đi. Dù sao, mọi người cũng không phải là người ngoài. Hiện tại chị dâu cũng không có ở đây.” Liên Mạn Nhi liền nói. Nàng cũng muốn biết, Liên Kế Tổ và Tưởng thị sẽ giải thích thế nào với thắc mắc của Liên Thủ Tín.

Thật ra, trước giờ Liên Mạn Nhi không cách nào tiếp đón Liên Kế Tổ được, nên cho tới bây giờ cũng không để hắn tới hậu viện.

“Cứ vậy đi.” Liên Thủ Tín đương nhiên không có dị nghị, sai tiểu nha đầu đến tiền viện truyền lời.

Tiểu nha đầu mới đi khỏi, đã thấy màn cửa vén lên. Ngũ Lang đi đến, trên người đã thay ra quần áo ngày thường.

“Sao con lại tới đây?” Trương thị bảo Ngũ Lang ngồi xuống, cười hỏi: “Vợ con lần đầu tiên về đây, sao con không ở cùng con bé nhiều một chút?”

“Nghe nói Kế Tổ ca tới, con tới đây xem sao.” Ngũ lang liền nói: “Nhược Quyên đang cho người thu xếp hòm xiểng, con ở trong phòng cũng cản trở nàng.”

“Ừ” Trương thị nghe Ngũ lang nói như vậy, gật gật đầu, cũng không đuổi hắn đi.

Bên này vừa mới nói được hai câu, tiểu nha đầu đã dẫn Liên Kế Tổ và Tưởng thị vào. Hai người vào cửa, đầu tiên hướng Liên Thủ Tín và Trương thị hành lễ, sau, lại cùng Liên Mạn Nhi, Ngũ lang làm lễ ra mắt, Trương thị sai người mang ghế ngồi tới cho bọn họ.

Tưởng thị ngồi cạnh Liên Mạn Nhi. Liên Kế Tổ thì ngồi bên cạnh Liên Thủ Tín.

“… Gọi cháu tới đây là muốn hỏi chút chuyện. Ta thấy lão thái thái hôm nay, thật không giống ngày thường a. Không phải do các người hầu hạ không tốt đấy chứ?”

Bởi vì Trương thị trước đó đã dặn dò rồi, nên giọng điệu Liên Thủ Tín cũng tương đối nhu hòa. Nhưng lời lẽ vẫn không nhẹ nhàng như vậy.

Liên Kế Tổ và Tưởng thị nghe xong lời này, sắc mặt liền thay đổi, hai người nhanh chóng đứng dậy, quỳ phịch trên mặt đất.

“… Ai bảo các người quỳ. Làm gì thế?” Liên Thủ Tín liền nói: “Nhanh đứng dậy. Ta đây cũng không phải muốn định tội các người, chỉ là thúc cháu ta muốn đàm luận việc nhà, các cháu có gì thì nói đó thôi?”

“Đứng lên nói xem nào. Ta biết, các cháu cũng không dễ dàng. Tứ thúc hỏi… Hmm, các cháu nói xem nào.” Trương thị nói tiếp, lại cho người đỡ Liên Kế Tổ và Tưởng thị lên.

Mặc dù đã đứng dậy, nhưng hai người lại không dám ngồi xuống, đứng đó, thần sắc có chút bất an.

“Bà nội cháu mệt mỏi thành như vậy, thật sự do buổi tối ngủ không yên sao? Bà nội như vậy, không chỉ… là mệt mỏi?” Liên Thủ Tín lại hỏi.

Liên Kế Tổ ấp úng, nhìn trộm nhìn Tưởng thị.

“Tứ thúc, hôm nay mọi người nhìn lão thái thái đi. Mạn Nhi làm huyện chủ, Ngũ lang vừa cưới vợ, đây đều là chuyện đáng mừng. Vợ Ngũ lang là tân nương tử, cháu nói như vậy cũng vì muốn đẹp lòng một chút.” Tưởng thị bước lên phía trước một bước, nói.

Tưởng thị nói xong câu đó, dừng một chút, trong phòng, tất cả mọi người đều không nói gì, Liên Thủ Tín cũng im lặng, dĩ nhiên ông hiểu, cái đẹp lòng mà Tưởng thị nói đến này, là có ý gì.

“Lão thái thái đã giúp đỡ cho cuộc sống của chúng cháu, trong lòng chúng cháu đều hiểu rõ. Chúng cháu không dám nói bản thân hiếu thuận, nhưng đã hầu hạ lão thái thái một chút cũng không dám qua loa. Khác không dám nói, ở nhà, tuyệt đối là lão thái thái nói gì chúng cháu cũng đều nghe theo… Thể cốt lão thái thái không còn được như lúc trước, đây cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.” Tưởng thị lại tiếp tục nói: “Lần trước Tứ thúc, Tứ thẩm trở về, cháu cũng đã thưa chuyện rồi ạ.”

“Trước kia, lão thái thái là hình dáng kia. Sau này tứ thúc tứ thẩm lại đi rồi, lão thái thái lại thay đổi một dạng… giống như hôm nay Tứ thúc nhìn thấy đấy.”

“Có câu này cháu không nên nói, lão thái thái già rồi, đến tuổi, thể cốt không còn tốt nữa, tinh thần đã… hồ đồ. . . . . . . Hai năm qua tính tình kia của lão thái thái tăng thêm chút ít, nhìn như vậy nhưng thật ra đã hồ đồ. Mười dặm tám thôn quanh đây cũng có lão nhân như vậy, tuổi tác lớn rồi cũng hồ đồ, không khác lão thái thái hiện tại nhiều lắm.”

Lúc còn trẻ tính tình Chu thị đã không giống như người khác, nhiều năm rồi vẫn chẳng có điểm nào giống với lão nhân khác. Mà bây giờ, bà rốt cục cũng đã giống những người kia.

“Hôm nay nhìn lão thái thái như vậy, hơi chút… ngẩn người…” Trương thị thở dài một hơi, nói ra hoài nghi trong lòng với Liên Thủ Tín, cũng không nhẫn tâm nói ra câu kia. “Sợ rằng… chuyện này không còn cách nào khác.”

Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên. Dù có thế nào nữa, Liên Thủ Tín cũng không có ý tưởng quái dị, muốn Chu thị phải trường sinh bất lão.

Liên Thủ Tín lại hỏi chút ít chuyện hàng này của Chu thị, sau đó thở dài đi ra ngoài.

“Tứ thẩm, có một câu, cháu không dám nói cùng Tứ thúc…” Tưởng thị thấy Liên Thủ Tín đi rồi, mới nhỏ giọng nói với Trương thị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi