TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Liên lão gia tử rũ mi mắt, trầm mặc hồi lâu, thấy Liên Thủ Tín cùng Trương Thanh Sơn không mở miệng, liền đánh tiếng than thở.

“Chuyện này, bây giờ đuổi bọn họ đi, sợ rằng không tốt.” Liên lão gia tử chậm rãi nói.

Chu thị luôn ngồi bên cạnh vận khí, nghe Liên lão gia tử nói như vậy, bà liền mất hết kiên nhẫn.

“Ngươi không muốn đuổi họ đi, ngươi đây là tìm cách đuổi ta ra ngoài. Ngươi là vương bát độc tử, ngươi cho là ta không biết trong lòng ngươi tính toán gì.” Chu thị chỉ vào Liên lão gia tử mắng ông.

Nhà bình thường người ta, vào lúc khách đến thăm dù là có ủy khuất, cũng sẽ tạm thời nhẫn nại, giữ chút ít thể diện lẫn nhau. Nhất là Liên láo gia tử cùng Chu thị đều là tuổi đã về già, mà khách tới lại là ông thông gia. Nhưng mà, Chu thị không thể bình tĩnh suy nghĩ. Người ta càng muốn mặt mũi thì bà càng muốn không cho người ta mặt mũi, đó là một trong những đòn sát thủ của bà.

Quả nhiên, Liên lão gia tử nghe thấy lời bất thường của Chu thị, gương mặt đầu tiên là đỏ lên, lập tức ho khan, cản lại lời của Chu thị.

“Vấn đề này nhất định không thể để cho bọn họ ở lại lâu dài rồi.” Liên lão gia tử giành mở miệng trước Chu thị, lại vội nói, “Ai, chuyện này cũng trách ta, nhất thời mềm lòng. Hà lão lục cũng không phải là cái tốt lành gì, lòng dạ như đăng diệt. Cô nhi quả phụ, phẩm hạnh như thế nào, trước đó ta cũng không rõ.”

“Vật bây giờ còn không rõ ràng.” Chu thị lập tức cướp lời của Liên lão gia tử, “Bây giờ còn không mang mấy con rùa khốn kiếp kia đuổi ra ngoài, còn chờ khi nào. Là chờ bọn hắn đem cổ ta kéo xuống, ngươi mới đuổi đi! Tình cảm. Là không mắng ngươi. Người nào không biết ngươi là đại thiện nhân, vẫn là để ta tâm địa xấu xa sai khiến. Đuổi đi, hiện tại đuổi đi, đã nói là ta nói. Ta làm chủ. Có người muốn nói xấu, để cho hắn tới tìm ta.”

Tình tình Chu thị, chính là dám làm dám chịu.

” . . . . Giả bộ thì rõ ràng tốt. Vậy thì khi ngươi ở thời điểm đại tài chủ kia. Tiện thể nuôi sống thêm nhiều người! Ngươi còn không mang nổi mình ốc của chính mình, nghèo loong coong, ngay cả bữa cơm khô cũng không ăn được, bốn miệng ăn kia, một so với một đều ăn nhiều hơn. Ăn đó đều là lương thực của ai . . . . . Hơn nữa, bọn họ là loại tốt lành sao. Kia đều là con sói nham hiểm. Ngươi cho rằng ngươi làm như vậy, người khác sau lưng đều khen ngươi sao. Ngươi hãy nằm mơ đi. Cột sống của ngươi cũng bị bẻ cho cong gãy cũng nên!”

Chu thị đây là đem một khang lửa giận đổ lên đầu Liên lão gia tử.

Liên Mạn Nhi ở bên cạnh, vẫn luôn không lên tiếng. nàng lần đầu tiên cảm thấy, lời của Chu thị, từ ngữ là rất dữ dằn, nhưng lại rất có lý.

Mà Liên lão gia tử ở trước mặt thân gia Trương Thanh Sơn cứ như vậy. Bị Chu thị mắng đến không còn mặt mũi.

Vì sợ Liên lão gia tử quá mức lung túng, Trương Thanh Sơn cũng chỉ cúi thấp đầu, làm bộ như tựa hồ không nghe được gì cả.

Liên lão gia tử bị Chu thị mắng rất thượng hỏa, nếu là đặt ở ngày thường, ông nhất định sẽ chửi lại, tiếp theo không nghi ngờ chút nào, chính là gia đình đại chiến. Nhưng mà hôm nay Trương Thanh Sơn tới, Liên lão gia tử còn do dự mặt mũi người khác, chỉ đành phải miễn cưỡng nhịn xuống khẩu khí này.

Mặc dù truyện cười đã bị người ta nhìn. Nhưng mà tận lực thu nhỏ lại ảnh hưởng thì ông vẫn có thể làm được.

“Đuổi đi, ta cũng chưa nói không đuổi đi a.” Liên lão gia tử gương mặt quan tòa nói.

Thật ra thì chuyện cho tới bây giờ, trong lòng Liên lão gia tử vô cùng hối hận. Ban đầu vợ của Hà lão lục mang theo mấy hài tử, giống như ăn mày tìm được ngoài ngõ. Khi đó, ông lại lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu, muốn khôi phục lại Liên gia một lần nữa. Muốn lần nữa có danh tiếng tốt. Bình thường quá ngày, mỗi lần làm việc dĩ nhiên là cố gắng một chút xíu, mà giúp đỡ cứu tế nhỏ yếu, là có thể làm được điểm này nhanh hơn.

Hơn nữa, khi đó, trong thôn nghe được âm thanh đến xem náo nhiệt càng nhiều, vợ của Hà lão lục lại còn nhắc lại chuyện cũ ở Thái Thương.

Người ở Tam Thập lý doanh tử, cũng biết Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa phạm tội, nhưng cụ thể là bọn họ làm những chuyện gì ở Thái Thương, thì người trong thôn cũng không hiểu rõ. Lúc ở Thái Thương, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa cùng Hà lão lục qua lại mật thiết, sợ là vợ của Hà lão lục còn biết một vài chuyện mà ông cũng không biết.

Mà cùng vợ Hà lão lục dây dưa chung một chỗ, chỉ sợ không giữ được thể diện.

Không thể để vợ của Hà lão lục ở bên ngoài nói lung tung, lúc ấy ông rất nhanh liền quyết định đem lưu lại vài người Hà gia cũng là có nguyên do.

Liên lão gia tử hối hận, chuyện này làm quá vội vàng. Bọn họ thức ăn có hạn, căn bản là không đủ sức nuôi thêm bốn miệng ăn. Mà ông cho là Liên Thủ Tín nên đưa tay giúp một chút, lại không quan tâm chuyện này. Hơn nữa, Liên lão gia tử cũng không có nghĩ đến, cô nhi quả phụ Hà gia lại bại hoại như vậy.

Vợ của Hà lão lục lôi thôi lười biếng, cùng Hà thị giống nhau như đúc, điều này cũng thôi. Nhưng hai tiểu tử Hà gia kia, tuổi còn nhỏ nhưng toàn một thân thói hư tật xấu. Mới đến mấy ngày, không chỉ trộm đồ trong sân này, còn trộm đồ nhà hàng xóm, điều này làm cho cái mặt già này của hắn không biết để ở đâu. Ông cũng muốn dạy dỗ hai tiểu tử Hà gia, nhưng không có lập trường đầy đủ.

Những ngày qua, không ít lần ông thông qua Liên Thủ Nghĩa truyền đạt lại lời dạy bảo, nhưng lại không có chút hiệu quả nào.

Ông cũng muốn sớm đuổi mấy người Hà gia này đi, chẳng qua là đưa về thì dễ dàng mà tống đi thì khó khăn a. Mấy người Hà gia ở chùa ăn không ngồi rồi nơi này, như là trong miệng có miếng thịt béo, làm sao dễ dàng phun ra.

Liên lão gia tử lúng túng, mới vừa rồi thấy Trương Thanh Sơn có thể dễ dàng chấn nhiếp được màn khóc lóc ăn vạ của mấy người Hà gia, hơn nữa còn nhắc tới Ngũ lang, chuyện đó, tựa hồ Trương Thanh Sơn là ông ngoại, một câu nói có thể gọi được Ngũ lang, hơn nữa có thể thay Ngũ lang làm chủ, điều này làm cho trong lòng ông vô cùng không có tư vị. Nhưng mà ông biết, tuy ông là gia gia nhưng lại không có đủ tư cách để nói như vậy.

Mà Chu thị muốn Liên Thủ Tín làm chủ, Liên lão gia tử không phải là không nghĩ qua, nếu Liên Thủ Tín thay ông làm chủ nhà, đem mấy người Hà gia đuổi đi, đây chính là đẹp cả đôi bên. Liên Thủ Tín hiện tại tiêu pha rộng rãi, đuổi mấy người Hà gia đi, cũng không sợ người ta nói. Chỉ cần phát thiện tâm, bố trí cho mấy người Hà gia có nơi ở, cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì cho cuộc sống của Liên Thủ Tín.

Nhưng Liên Thủ Tín quá hiếu thuận, hẳn là không chịu nghe theo Chu thị mà làm trái ý ông. Trương Thanh Sơn ở cửa phát uy nhưng vào tới nhà, vào thời điểm khẩn trương, lại không chịu thay Ngũ lang làm chủ.

“Nam tử hán đại trượng phu khó tránh khỏi thê không hiền tử bất hiếu.” Liên lão gia tử híp mắt, nhỏ giọng thì thầm một câu.

“Vậy bây giờ ngươi phải đi đuổi đi.” Chu thị không nghe rõ Liên lão gia tử nhỏ giọng nói thầm, lại ép thêm một câu.

“A . . . . .” Liên lão gia tử lại thở dài một hơi, ông biết, chuyện hôm nay nếu không thuận theo ý Chu thị, khẳng định là không xong, hơn nữa còn không biết Chu thị ở trước mặt Trương Thanh Sơn nói ra cái gì, “Ngươi cho ta một chút thời gian. Chuyện này, ta không muốn ra mặt. Một lát nữa lão Nhị trở lại, để cho lão Nhị cùng vợ hắn đuổi đi.”

“Đây không phải là ta không muốn lưu lại bọn họ, là bọn hắn quá vô lễ.” Liên lão gia tử lại tăng thêm một câu, câu này, hơn phân nửa là nói cho Trương Thanh Sơn nghe.

“Lão ca ca, hai anh em ta cũng đã thời gian dài không thấy mặt. Đi, huynh cùng ta đi đến chỗ Tứ nhi tử bên kia, để cho vợ lão Tứ làm cho chúng ta vài món thức ăn, hai anh em chúng ta cùng uống một bữa.” Trương Thanh Sơn liền nói.

“Ta không đi đâu, lớn tuổi rồi tửu lượng cũng kém.” Liên lão gia tử từ chối nói, “Đệ có thể tới thăm ta một chút, cùng lão ca ta chuyện trò tán gẫu là được rồi.”

Trương Thanh Sơn dốc hết sức mời mọc, Liên Thủ Tín lại ở bên cạnh cũng khuyên, Liên lão gia tử cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

“Mẹ, cũng mời ngài cùng đi.” Liên Thủ Tín hướng Chu thị nói, “Bà ngoại của Mạn Nhi cũng tới.”

“Ta không đi.” Chu thị dứt khoát cự tuyệt, hơn nữa còn dịch cái mông, đem lưng hướng về phía Liên Thủ Tín.

Chu thị tính tình cường hãn, người có thể lọt vào mắt bà cực ít, hơn nữa đối với nhà mẹ đẻ của con dâu căn bản là hận không được hoàn toàn không để ý tới. Nhắc tới cũng đúng dịp, bốn con dâu này, trừ nhà mẹ đẻ của Trương thị thường đi lại bên ngoài, Hà thị chỉ có một huynh đệ, mặc dù ở gần, lại dường như không có một chút quan hệ. Mà nhà mẹ đẻ của Triệu thị, cũng không có nhiều quan hệ. Nhà mẹ đẻ của Cổ thị, ở xa, lại càng ít qua lại.

Cái này rất vừa ý Chu thị. Vợ của con trai, vậy thì trong mắt chỉ nên có một người mẹ là bà, chỉ phục vụ, hiếu thuận với một người mẹ là bà thôi.

Nhà mẹ đẻ Trương thị thường lui tới, cái này trái ý của Chu thị, mặc dù Trương gia thường tặng không ít đồ.

Hơn nữa, trải qua Trương thị sẩy thai, Chu thị ở trước mặt Lý thị bị đuối lý, lần trước bà bị Lý thị hỏi ngay trước mặt. Khi đó, Trương thị vẫn còn sinh hoạt ở dưới tay bà. Hiện tại Trương thị cánh cứng rắn, đã ra ngoài ở riêng, nắm quyền thành đương gia, Chu thị sợ Lý thị sẽ lôi chuyện cũ ra mỉa mai bà.

Hôm nay bên kia đều là thân thích của Trương gia, bà cũng không muốn đi ăn thiệt thòi.

Chu thị nói chết cũng không đi, Liên Thủ Tín cũng không có biện pháp.

“Lão Tứ, ta không lạ gì một bữa cơm kia của con.” Chu thị liền nói, căn bản là bà không muốn đề cập tới chuyện cũ, còn có ý tứ là do Lý thị bên trong. Thật giống như là một bữa cơm trước kia.” Con mới vừa rồi cũng nghe cha con nói, con làm chứng cho ta, nếu là cha con trở về lại nuốt lời, thì con liền làm chủ cho mẹ, thế nào?”

Chu thị đây là hạ quyết tâm, muốn đuổi mấy người Hà gia.

“Được.” Liên Thủ Tín lần này thống khoái đáp ứng, Liên lão gia tử chung quy cũng lên tiếng rồi không phải sao. Hơn nữa, đuổi mấy người Hà gia, cũng làm cho hàng xóm xung quanh thoải mái, lời nói của vợ Xuân Trụ cùng Trương thị cũng không phải là vô ích.

“Bà nội, mọi người đừng có vội ăn cơm, để cháu cho người đưa thức ăn tới cho.” Mọi người đi ra ngoài, Liên Mạn Nhi liền nói.

“À. . . . . “Chu thị cũng có chút mang đáp không để ý nói.

Mang đáp không để ý tới, đấy là tiếng địa phương của người nông dân trong Tam thập lý doanh tử, ý tứ chính là chỉ không để ý tới, cũng không phải là hoàn toàn không để ý tới.

Liên Mạn Nhi cũng không có so đo với thái độ của Chu thị, nàng chẳng qua là cảm thấy có chút buồn cười. Chu thị chính là người tính khí kỳ quặc như vậy.

Mọi người hướng bên ngoài thôn đi, đã có người gặp được, nghe nói là mời Liên lão gia tử đi qua ăn cơm, cũng cười nói Liên lão gia tử có phúc khí.

Trương Thanh Sơn thì cười lớn phụ họa, Liên lão gia tử miễn cưỡng cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi