TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Edit: Ngọc Hân

Cổ thị đã ngất, từ đầu đến giờ Liên Đóa Nhi vẫn một mực không lên tiếng lập tức nhào tới, cất tiếng khóc lớn. Tưởng thị cũng tiến lên nhưng lại bị một ánh mắt lạnh lùng của Chu thị làm cho đứng tại chỗ.

“Để cho nó giả chết!” Chu thị hung tợn nói, “Ai cũng đừng để ý nó, càng để ý nó thì càng đúng ý của nó.”

Cổ thị nằm trên mặt đất như thế, vẫn không nhúc nhích, Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ ngồi ở trên ghế cũng có chút không được tự nhiên, muốn đứng dậy xem Cổ thị, nhưng lại sợ Chu thị.

Cổ thị chỉ mặc một thân áo kép, cái thời tiết này, bên trong nhà, trên mặt đất cũng không có cái gì lót quả thật rất lạnh. Đừng nói Cổ thị ngất đi, cho dù không bị ngất, cứ nằm trên mặt đất một thời gian dài như vậy, thân thể cũng không chịu nổi.

Chu thị hận không thể làm cho Cổ thị chết, Cổ thị là hôn mê thật hay giả hôn mê, bà căn bản là không thèm để ý. Có thể làm cho Cổ thị chịu khổ nhiều một chút, thì bà liền cao hứng.

Mà sự việc đã đến thế này, Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ cùng Tưởng thị cũng không thể bo bo giữ mình không quan tâm nữa. Tuy là lúc này tiến lên sẽ vô cùng có khả năng khiến Chu thị trút hết lửa giận lên người bọn họ, đồng thời cũng có khả năng khiến cho Chu thị truy xét chuyện Cổ thị chạy trốn, có phải bọn họ là đồng phạm hay không, nhưng mà, nếu bây giờ mặc kệ Cổ thị, thì mạng này của Cổ thị khó có thể biết giữ lại được hay không.

Chuyện này thật ra phải lựa chọn đồng ý hay không đồng ý hưu Cổ thị.

“Cha, mẹ, nếu không, trước hết để đứng lên đã, có chuyện gì từ từ nói?” Liên Thủ Nhân cuối cùng cũng mở miệng.

“Là ai không cho nó đứng lên?” Chu thị trừng mắt nhìn Liên Thủ Nhân mắng, “Tao nói bao nhiêu lần, để cho nó đứng dậy, đừng có làm ô uế đất trong phòng này của tao. Là bản thân nó dây dưa không chịu đứng dậy.”

“Lão Đại, mày cảm thấy người phụ nữ này còn chưa có làm hại hết chúng ta sao? Mày vẫn còn luyến tiếc nó sao? Mày còn muốn giữ nó lại, có phải chờ nó hại chết tao và cha mày, thì mày mới hài lòng hả?”

“Cha, mẹ.” Liên Thủ Nhân vội vàng phân bua, nhưng mà hướng về phía Liên lão gia tử phân bua. Mà không phải là Chu thị ” . . . . . Dù sao cũng là một mạng người, cứ như vậy, nàng ấy chắc chắn là không xong rồi.”

“Mày còn biết được cái gì là mạng người à? Cái lão bà quý giá của mày, là mạng người. Muội muội ruột của mày thì không phải là mạng người hả. Là mạng chó sao? . . . . Trước kia Mạn Nhi cũng không phải mạng người sao?” Không đợi Liên lão gia tử lên tiếng, Chu thị lại giành trước chất vấn.

Liên Thủ Nhân thoáng nhìn qua Liên Thủ Tín cùng Liên Mạn Nhi, trong một lúc không nói nên lời.

“Ông nội, “Liên Kế Tổ bị Tưởng thị ở sau lưng đẩy lên liền đi đến trước mặt Liên lão gia tử, “Tốt xấu gì . . . . .nhiều năm thế này đã ở Liên gia ta. Cũng không thể nhìn như vậy . . . . ”

Liên Kế Tổ nói đến đây, cúi đầu nhìn Cổ thị nằm trên mặt đất, mặt lộ vẻ không đành lòng.

“Đem người dìu lên đi.” Liên lão gia tử thở dài một tiếng, nói.

Có những lời này của Liên lão gia tử, khiến Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ cùng Tưởng thị cùng nhau tiến lên, kéo Cổ thị từ trên mặt đất đứng lên. Cổ thị toàn thân mềm nhuyễn, được người ấn huyệt nhân trung, xoa sau lưng, sau một lúc lâu hình như vẫn không tỉnh lại.

Tưởng thị liền nhìn thoáng qua phía trên kháng. Muốn đưa Cổ thị lên trên kháng, sưởi ấm, nhưng lại nhìn Chu thị. Cũng không dám nói chư vậy, chỉ âm thầm nháy mắt với Liên Kế Tổ.

“Nếu không, nếu không. . . . . “Một bên có vợ thúc giục, đồng thời lại cảm thấy uy áp đến từ Chu thị, Liên Kế Tổ có chút không biết mở miệng thế nào.

“Nếu không, hay là mời lang trung tới đi?” Ánh mắt Liên Mạn Nhi đảo qua mọi người, liền nhẹ giọng đề nghị.

Chỉ là đề nghị, cũng không có trực tiếp gọi Tiểu Hỉ tiến vào phân phó.

“Được. . . . .”Tưởng thị lộ ra vẻ mặt cảm kích, thốt ra một tiếng được.

“Gọi lang trung cái gì, để cho nó giả bộ. Xem nó còn giả bộ đến bao giờ.” Chu thị lập tức nói, “Chúng ta là gia đình nông dân, ai mà không da dày thịt béo, động một tí là mời lang trung, xem nó như quý phu nhân à? Nó cũng xứng sao!”

“Tiền của ngươi, ngươi dùng vào việc gì cũng tốt, chứ đừng cho nó dùng, cho nó còn không bằng cho con chó con mèo. Cho con chó con mèo còn biết vẫy vẫy đuôi với ngươi, ngươi cho nó dùng rồi, ngươi còn hi vọng sau này nó sẽ nhớ đến người sao? Nó chính là lòng lang dạ sói, chuyện tình trong nhà trước kia còn không phải là nó ở sau lưng gây ra sao?”Chu thị quay đầu nói với Liên Mạn Nhi.

“Việc này ngươi đừng quản, có lòng tốt thì cũng không dùng trên người nó!”

Chu thị nói như vậy, Liên Mạn Nhi tự nhiên là không thể phản bác, cũng không nói thêm cái gì nữa.

Lúc này Tưởng thị từ ngoài phòng bưng một chén nước nóng đi vào, để cho Cổ thị uống, nhưng mà Cổ thị nhếch miệng, nước theo khóe miệng của bà ấy chảy xuống, căn bản là rót không vào.

Tưởng thị khóc lên.

“Giả bộ, vẫn còn giả bộ. Các ngươi đặt nó xuống, để cho nó nằm trên mặt đất, nhìn xem nó có thể giả bộ đến lúc nào.” Chu thị chỉ vào mấy người Liên Thủ Nhân nói.

Liên lão gia tử ho hai tiếng, hướng về phía Liên Thủ Nhân phất phất tay.

“Trước tiên các ngươi đưa người vào phòng đi, xem thật kỹ coi thế nào.” Liên lão gia tử nói.

Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Tưởng thị cùng Liên Đóa Nhi ba chân bốn cẳng xúm lại cùng đỡ Cổ thị ra khỏi Đông phòng, đi về Tây phòng. Trong quá trình này, Cổ thị từ đầu đến cuối cũng không có mở mắt.

“Ả đàn bà gian xảo kia.” Chu thị nhìn chằm chằm ngưỡng cửa, mắng, “Cho rằng làm như vậy là có thể lừa lọc cho qua, là có thể ở lì Liên gia chúng ta sao? Nó nghĩ thật là tốt. Có giỏi thì cả đời nó cũng đừng tỉnh lại đi.”

Mặc kể Cổ thị là giả hay là thật, lòng dạ của Chu thị cũng không có một chút dấu hiệu mềm hoá.

Chu thị, từ trước đến giờ chính là một người lòng dạ sắt đá.

Liên lão gia tử ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, mặt không có cảm xúc gì, cũng không nói một lời.

Chu thị liền quay đầu nhìn Liên lão gia tử một cái.

“Sao , ngươi còn muốn giữ lại người phụ nữ kia? Nó là loại người nào, ta còn không biết sao? Giữ nó lại, chính là lưu tai họa.”

Liên lão gia tử thở dài một cái.

Liên Mạn Nhi lúc này cũng nhìn về phía Liên lão gia tử, Chu thị là hạ quyết tâm muốn hưu Cổ thị, thậm chí bỏ qua kế hoạch tiếp tục giữ lại Cổ thị ở bên cạnh để hành hạ, như vậy Liên lão gia tử sẽ nghĩ như thế nào, Cổ thị này, là hưu hay là không hưu?

Thấy cái bộ dáng này của Liên lão gia tử, đáp án này có phần khó xác định?

“Chuyện này về sau hãy nói.” Liên lão gia tử vừa nói, vừa đưa túi bạc mà Tống gia cho giao cho Liên Thủ Tín, “Lão Tứ, tiền này của Tống gia chúng ta không thể nhận.Lúc nãy là không có biện pháp, người ta đã nói đến như vậy rồi, cha chỉ đành tạm thời nhận lấy. Bây giờ, cha đưa tiền này cho con.”

“Cha, cái này không được?” Liên thủ tín vội vàng cự tuyệt, đồng thời không khỏi nhìn thoáng qua Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị còn ở lại trong phòng chưa có đi.

“Lão Tứ, trước tiên con không cần từ chối. Tiền này đưa cho con là đúng .” Liên lão gia tử liền nói, “Cha không thể lấy bạc này của Tống gia, tiền này con cầm đi, các con cùng Tống gia bên kia có qua lại, con hãy nghĩ cách, đem tiền này trả về cho bọn họ, là đã giúp cha trị được khối tâm bệnh này rồi.”

Liên lão gia tử nói như vậy, điều này cũng làm cho Liên Thủ Tín nhất thời có chút không biết nói gì.

“Cha, ” Liên Thủ Nghĩa thấy Liên lão gia tử muốn đem bạc cho Liên Thủ Tín, sau đó trả lại Tống gia thì có chút sốt ruột, “Bạc này là Tống gia tự mình đưa cho chúng ta. . . . . . Không, là cho cha mẹ. Tống gia người ta, chính là gia tài vạn lượng , những thứ bạc này, ở chỗ người ta căn bản không tính là cái gì. Tiền này người ta cho chúng ta rồi, chúng ta lại trực tiếp trả lại cho người ta, không phải khó trả lời sao?”

“Lúc này không phải sắp đến lễ mừng năm mới sao, chờ sang năm, ta cũng tặng lễ cho nhà họ, lúc đó không phải là đã trả lễ lại sao? Bọn họ trong nhà có tiền thì chỉ ít đi một chút. Chúng ta bây giờ không tốt , Ta. . . . . . Tấm lòng này của chúng ta một chút cũng không kém bọn họ. Chờ chúng ta sống khá giả rồi, đều trả lại gấp bội cho bọn họ.”

“Cha, cha cũng phải vì một nhà lớn nhỏ này của chúng ta mà nghĩ. Mắt thấy sắp tới lễ mừng năm mới, chúng ta cái gì cũng không có, số tiền này, ta giành để dùng, người ta đưa tới cho chúng ta, chính là có ý tốt này. Ta. . . . . . Chúng ta không thể để cho lòng tốt này người ta uổng phí nha.”

“Lão Tứ cùng Tống gia có qua lại, lão Tứ tặng lễ của chính hắn là được. Cái này, lão Tứ cũng không có đem đồ của Tống gia tặng tới cho chúng ta đúng không?”

“Nhị ca, ” Liên Thủ Tín đã tức quá hóa cười, “Huynh gấp cái gì, huynh sợ đệ tham hai mươi lượng bạc này sao?”

“Không, không phải vậy.” Liên Thủ Nghĩa lập tức nhếch môi cười, “Lão Tứ, sao ta có thể nghĩ đệ như vậy. Người nào không biết, bây giờ đệlà Đại tài chủ. Đừng nói hai mươi lượng, chính là hai trăm lượng, hai ngàn lượng, ở chỗ đệ cũng là tiền món tiền nhỏ. Sao đệ có thể muốn món tiền kia, chẳng những đệ không nhận số tiền này, mà chắc chắn đệ còn phải lấy ra nhiều hơn nữa. . . . . .”

“Lão Nhị, mày nói gì?” Liên lão gia tử lên tiếng cắt đứt lời nói của Liên Thủ Nghĩa.

“Lão Tứ, đệ nhìn xem cha còn xấu hổ không để cho ta nói. Lão Tứ, ca không nói những lời này, ngươi cũng hiểu là ý gì, đúng không?” Liên Thủ Nghĩa cười hắc hắc hai tiếng, nói.

“Mày câm miệng, trong nhà này không có chỗ cho mày nói chuyện.” Liên lão gia tử lớn tiếng quát lên.

Liên Thủ Nghĩa lại cười hắc hắc hai tiếng, lúc này mới không nói.

“Lão Tứ, con thấy rồi đó. Tiền này cha quyết không thể nhận.” Liên lão gia tử thở dài một tiếng, quay đầu lại, nói với Liên Thủ Tín, “Tiền này là tai họa.”

“Vừa đặt bạc này trên kháng, con hãy nhìn xem, bọn họ điều tính toán, tính toán làm sao để xài số tiền này, nhưng lại không suy nghĩ số tiền này làm sao mà có, là do lừa gạt mới có thì sao an tâm được.”

“Nếu như cha nhận số tiền này, tiêu rồi, sau này, chờ trong nhà không có tiền, đám vương bát này lại không yên phận. Bọn họ có thể nghĩ ra được con đường gì, chính là đem mặt mũi giẫm dưới lòng bàn chân, cũng sẽ đi huyện thành tìm Tống gia người ta đòi hỏi, rồi còn hướng thân thích khác đòi khỏi nữa. Cha sẽ gánh không nổi những chuyện này!”

“Lão Tứ, cha đã suy nghĩ cẩn thận. Liên gia này của chúng ta muốn thẳng lưng lên , vẫn phải dựa vào chính mình. Mình có bao nhiêu khả năng, thì sẽ nâng lấy bấy nhiêu chén cơm. Cái người hay ăn lười làm này, tính luôn dựa dẫm vào người khác, không thể nuông chiều nữa.”

“Số tiền này, lão Tứ, con lấy về đi, tìm cách thay cha trả lại cho Tống gia.”

Trong nhà nhất thời an tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh chân ghế chạm xuống đất, đó là Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị sốt ruột không yên, nhưng lại không dám nói lời nào.

Liên lão gia tử có thể nghĩ bạc này không trong sạch, hơn nữa còn là tai họa, muốn trả lại cho Tống gia, không thể lại dung túng thói quen người trong nhà ham ăn biếng làm, chứng tỏ là ông đã hiểu.

Bất quá, đem bạc giao cho Liên Thủ Tín, như vậy thật sự thỏa đáng sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi