TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Edit: An

Lần này nhà Liên Mạn Nhi giết heo mời khách, tổng cộng ngồi bảy bàn. Trên đầu giường gạch gần lò sưởi ở tiền viện một bàn, có Liên lão gia tử, Trương Thanh Sơn, Lục lão gia tử, Lí Chính cùng một đám người bối phận cao, một bàn này do Liên Thủ Tín tiếp đãi.

Đầu giường đặt xa lò sưởi có một bàn, có đám người huynh đệ Trương Khánh Niên, lão Kim, lão Hoàng, Vũ chưởng quỹ, Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Lễ cũng được sắp xếp ngồi ở bàn này.

Trên mặt đất có hai bàn, có hai cha con Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng, Ngô Ngọc Xương, Lý lang trung, Xuân Trụ, Lục gia huynh đệ cùng những người có chút thể diện hoặc hay lui tới với nhà Liên Mạn Nhi ở Tam Thập Lý doanh tử và thôn trấn phụ cận. Liên Kế Tổ và Nhị lang đều được sắp đặt ngồi ở bàn này.

Trong thư phòng có một bàn khác, phần lớn đều là học trò mà Ngũ Lang quen biết, trong đó Lỗ tiên sinh ngồi ghế đầu, sau đó là cha con Vương Cử nhân, Vương Ấu Hằng cũng ngồi đây. Bàn này do Ngũ Lang và tiểu Thất phụ trách chiêu đãi.

Tứ Lang và Lục Lang vì tuổi còn nhỏ nên cũng không cho bọn họ ngồi vào bàn. Trương thị sai tiểu Phúc bưng thức ăn, sắp xếp cho bọn họ ngồi trong một phòng khác.

Đông thượng phòng ở hậu viện cũng có hai bàn, là Trương thị dẫn theo Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi tiếp đãi khách nữ.

Đáng nhắc tới là, cả nhà Trương Thanh Sơn đều tới, trong đó Trương Thanh Sơn cùng Lý thị dẫn theo Trương Thải Vân và hai cháu trai tới nhà Liên Mạn Nhi từ hôm qua, đã ở lại một đêm rồi.

Bên này vừa ngồi vào bàn, Trương thị và Liên Mạn Nhi đã sai tiểu Hỉ dẫn người đem thịt và các món ăn tới nhà cũ. Bên nhà cũ, Chu thị và nữ quyến không đi, những thứ này đều đưa cho các nàng ăn. Tất nhiên, chủ yếu vẫn là hiếu kính Chu thị.

Biết Chu thị không chịu tới bên này ăn cơm, vợ Ngô Ngọc Xương liền cười.

“Cũng không phải vãn bối như chúng ta nói, lão tỷ muội các nàng đều có tính tình này. Đầu giường đặt gần lò sưởi trong nhà rất tốt, không muốn ra khỏi cửa.” Vợ Ngô Ngọc Xương nói với Trương thị, “Lão thái thái nhà chúng ta cũng không coi các ngươi là người ngoài, lúc ta ra khỏi cửa còn liên tục dặn dò ta, muốn huyết đậu hủ nhà các ngươi ăn.”

Hôm nay vốn cũng mời cả nhà Ngô Ngọc Xương nhưng mẹ Ngô Ngọc Xương không tới. Trước khi khai tiệc, Trương thị cũng sai người mang thức ăn cho bà, trong đó tất nhiên cũng có huyết đậu hủ mà bà muốn ăn.

Vợ Ngô Ngọc Xương nói những lời này cũng là có ý tốt, nhà Liên Thủ Tín giết heo mời khách, Chu thị không tới là không có chừng mực. Nhưng cũng may mười dặm tám thôn quanh đây đều biết tính của Chu thị.

Đầu buổi trưa khai tiệc. Ăn hơn một canh giờ mới dần dần tan. Tiễn khách đi rồi, người một nhà mới trở lại thượng phòng ở hậu viện ngồi, hoặc uống trà đặc hoặc ăn lê đông lạnh giải ngấy.

Thật ra thì loại món ăn giết heo này của người nông dân ăn căn bản là không ngán, hơn nữa Liên Mạn Nhi thích loại xương thịt nấu nát nát, ăn hết sức ngon miệng kia, còn có xương cục ninh dưa chua, dĩ nhiên nàng cũng thích ăn huyết đậu hủ trơn mềm.

Là loại đồ, ăn trăm lần cũng không ngán.

Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất đều ngồi trên giường gạch dưới ánh mặt trời, vừa cười nói vừa ăn lê đông lạnh. Mặt Trương thị cũng đầy vẻ vui mừng, năm nay là lần đầu tiên giết lợn tết có mời cả nhà Trương Thanh Sơn. Hơn nữa, trên tiệc rượu, chúng nữ quyến cười cười nói nói, vừa náo nhiệt vừa thân mật khiến cho tâm tình của Trương thị tốt vô cùng.

Không lộ vẻ vui mừng, nhàn nhã như Trương thị và mấy hài tử, chân mày Liên Thủ Tín nhíu vào, hơn nữa còn nhìn trộm Trương thị mấy lần.

“Cha, có chuyện gì, cha nói ra cho mọi người nghe một chút, chúng ta có thể bàn bạc để giải quyết.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Cũng không có chuyện gì.” Liên Thủ Tín ấp a ấp úng mở miệng, “Chỉ là…, Đại bá và Nhị bá của con, đều uống quá chén.”

“Cha, họ không làm ầm ĩ chứ?” Ngũ Lang liền nói, xem ra hắn cũng nghe được tin tức ở tiền viện.

Mở tiệc chiêu đãi người khác, chỗ ngồi không thể sắp xếp qua loa. Mà chỗ ngồi ở tiệc rượu hôm nay đã được nhà Liên Mạn Nhi thương lượng, sắp xếp hết sức ổn thỏa. Hơn nữa trên mỗi bàn lớn, các nàng còn nhờ người trợ giúp tiếp khách, trông nom.

Ví dụ như hai bàn dưới đất kia, một bàn do Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng tiếp khách, trông nom, một… bàn khác là Ngô Ngọc Xương tiếp khách. Mà hai bàn trên giường gạch kia, Liên Thủ Tín phụ trách một bàn là điều hiển nhiên, một bàn còn lại ủy thác cho lão Hoàng.

Mấy người được nhờ này cũng được yêu quý, có thể giữ yên được tình cảnh, cũng rất khéo léo, có bọn họ, tiệc rượu này sẽ không xảy ra sự cố gì.

“Đó là nhờ có lão Hoàng trông coi, lão gia tử lại nói trước hết dẫn bọn họ về, bằng không cũng thật khó nói.” Liên Thủ Tín liền nói.

“Cụ thể là chuyện gì xảy ra vậy?” Liên Mạn Nhi liền hỏi, “Bọn họ nói bậy gì rồi sao?”

“Đúng vậy, có chuyện gì?” Trương thị cũng hỏi.

“Cái kia… Đại cữu và lão cữu của bọn nhỏ không nói cho nàng biết sao?” Liên Thủ Tín không trả lời ngay mà hỏi Trương thị.

“Không có, bọn họ gì cũng không nói thì đã đi. Ta thấy cũng không giống như có chuyện gì.” Trương thị kỳ quái nói, “Cha bọn nhỏ, là Đại đương gia và Nhị đương gia nói gì với huynh đệ của ta sao?”

Trương thị cũng không ngu, thoáng cái liền đoán được tám, chín phần mười.

Liên Thủ Tín thấy Trương thị không biết chuyện này thì có chút vui mừng, còn có chút hối hận. Vui mừng là vì hai huynh đệ Trương Khánh Niên bớt phiền, không bép xép trước mặt Trương thị. Hối hận là vì nếu như Trương thị hoàn toàn không biết chuyện, hắn sẽ không nên nhắc tới chuyện này trước.

“Cha, có gì cha cứ nói thẳng. Mẹ con khẳng định sẽ không tức giận. Nếu giờ cha không nói, sớm muộn gì mẹ con cũng nghe được từ chỗ người khác, vậy sẽ không tốt.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Chàng nói đi, còn định gạt ta sao. Đại đương gia và Nhị đương gia là loại người nào, ta đây biết rõ.” Trương thị cũng nói.

Nói đến nước này rồi, Liên Thủ Tín cũng không giấu diếm lý do nữa.

Thì ra huynh đệ Trương Khánh Niên và Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa ngồi cùng bàn tiệc, Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa quen ăn ngon, trở lại Tam Thập Lý doanh tử chỉ được ăn canh suông, miễn cưỡng no bụng, nay thấy một bàn thức ăn ngon như vậy, hai người liền không khách khí, thoải mái ăn uống.

Mọi người trên bàn tiệc cùng uống rượu, chỉ có vòng thứ nhất lão Hoàng mới mời bọn họ một chén, sau sẽ không để ý đến nữa, ngược lại đều cùng huynh đệ Trương Khánh Niên uống rượu.

Không ai uống với bọn họ, bọn họ tự uống.

Uống say chuếnh choáng, Liên Thủ Nhân còn tốt, Liên Thủ Nghĩa bắt đầu nói lảm nhảm. Hắn cũng không nói người khác, chỉ nói hai huynh đệ Trương Khánh Niên.

Liên Thủ Nghĩa nói Trương gia mượn vinh dự của Liên gia, phát tài. Còn nói Trương gia dựa vào khuê nữ mà sống. Còn nói Trương thị không hiền lành, chỉ quan tâm nhà mẹ đẻ mà không để ý Liên gia.

Huynh đệ Trương Khánh Niên đều là người tâm địa thẳng thắn, nghe Liên Thủ Nghĩa lảm nhảm như vậy, dĩ nhiên không thể nhẫn nhị.

Trương Khánh Niên suýt nữa lật bàn nhưng bị Trương Thanh Sơn ngăn chặn.

“Người uống say, con chấp làm gì?” Trương Thanh Sơn quát Trương Khánh Niên, “Những người ngồi đây, ai không biết rõ, có chuyện gì, người nào trong lòng không rõ? Con cứ đàng hoàng ngồi xuống cho cha, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên uống rượu hãy uống rượu, đại ca Thủ Nghĩa của con nói, con cứ nghe. Hôm nay là tỷ phu của con giết heo mời khách, người khác quấy rầy, con phải nhẫn nhịn. Không thể mất hứng, làm hỏng điềm tốt. Vì chị con, vì tỷ phu của con, vì cháu ngoại trai cháu ngoại gái của con, con nhịn cho cha!”

Trương Thanh Sơn nói xong những lời này, giống như không có chuyện gì nâng chén kính Liên lão gia tử.

Liên lão gia tử không phải người hồ đồ, chén rượu này sao ông có thể uống được. Liên Thủ Nghĩa nói hươu nói vượn, Trương Thanh Sơn nói không so đo liền thật không so đo sao? Những lời này, ai có thể không so đo. Những lời này Trương Thanh Sơn nói rộng rãi, xử lý chuyện tốt đẹp, nếu ôngcũng giả bộ hồ đồ, hàm hồ cho qua, vậy thể diện của ông nên vứt đi rồi, hơn nữa từ nay về sau coi như là kết thù với Trương gia.

Liên lão gia tử nhận rượu của Trương Thanh Sơn nhưng cũng không uống mà lớn tiếng mắng Liên Thủ Nghĩa. Cũng trịnh trọng nói với những người trong phòng, Liên Thủ Nghĩa nói hươu nói vượn, Trương thị là con dâu hiếu thuận, mà Trương gia không hưởng chút tiện nghi nào từ Liên gia.

Liên Thủ Tín tính tình hiền lành, phản ứng chậm một chút, nhưng hắn cũng hiểu chuyện này không phải nói giỡn nên cũng đứng dậy nói nói một chút.

“… Nhị ca hắn nói ngược những lời này rồi. Những năm này nhạc phụ nhạc mẫu chiếu cố chúng con không ít. Nhất là hai năm qua ở riêng, chỉ riêng gà mái cho mẹ bọn nhỏ tẩm bổ thân thể đã được mười con. Mẹ bọn nhỏ là con dâu nổi danh hiếu thuận của thôn ta, đây không phải là con khoe khoang. Con không quan tâm ai nói gì, từ lương tâm nói thẳng một câu, ai nói mẹ bọn nhỏ bất hiếu thuận, con là người đầu tiên không đồng ý.”

Mọi người tất nhiên phụ họa.

“Huynh đệ, một chén này ta nên mời đệ. Ta tạ lỗi với đệ. Lão Nhị là một kẻ ngu, đệ đừng tin lời của hắn.” Liên lão gia tử ngược lại kính rượu Trương Thanh Sơn.

Trương Thanh Sơn cười châm biếm, chỉ nói Liên lão gia tử lớn tuổi hơn, nên cũng không nhận rượu Liên lão gia tử kính.

Liên lão gia tử không ngồi yên nổi, liền nói đã uống quá nhiều, dẫn Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Kế Tổ và Nhị Lang rời đi.

Đây là chuyện phát sinh trong bữa tiệc, còn chưa có ai nói cho Trương thị, là Liên Thủ Tín lo lắng người của Trương gia tới nói với Trương thị, sợ Trương thị tức giận, vì vậy mới lộ ra ngoài, bị Liên Mạn Nhi hỏi tới mới biết chân tướng.

“Chuyện này, ta cảm ơn ông ngoại bọn nhỏ, cũng cảm ơn đại cữu và lão cữu của bọn nhỏ. Nếu là người khác, chắc chắn sẽ đánh nhau trên tiệc rượu.” Liên Thủ Tín liền nói. Không chỉ có như thế, đáng quý hơn là, Trương gia cũng không kể chuyện này với Trương thị.

“Đây là loại người gì vậy, hay không phải là người. Những thứ rượu ngon thức ăn ngon kia của ta đều cho chó ăn à.” Trương thị sững sờ một hồi, căn bản không để ý tới Liên Thủ Tín, một lát sau mới phẫn nộ nói.

“Mẹ ơi, không thể nói chó như vậy. Đại Mập và Nhị Mập nhà chúng ta rất nghe lời, rất hữu dụng đấy.” Liên Mạn Nhi vội bênh vực hai con chó săn trong nhà.

“Đúng vậy, mẹ, mẹ nói như vậy là bất công với Đại Mập và Nhị Mập.” tiểu Thất cũng nói.

“Không sai, cho bọn hắn ăn cũng không bằng cho chó ăn.” Trương thị liền nói, “Ta cung kính thết đãi bọn hắn, bọn hắn còn giẫm lên mặt mũi của ta. Tốt, ta không hiền lương thục đức, sau này, bọn họ ai cũng đừng nghĩ bước qua cửa nhà ta. Đồ ăn nhà chúng ta có cho chó ăn cũng không cho bọn hắn ăn.”

“Hôm nay ta nói lời này cũng là lần cuối, sau này có giết heo gì, mời ai cũng không được mời bọn họ. Người nào thích nói gì thì nói. Bọn họ không tôn trọng ta, sao ta phải tôn trọng bọn họ.” Trương thị thật sự tức giận, nếu đổi là người nào khác cũng không bình tĩnh nổi.

“Mẹ nói ra được lời này, quả thật…” Liên Mạn Nhi nói được một nửa liền dừng lại, nhìn về phía Liên Thủ Tín. “Cha nghĩ sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi