TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Liên Mạn Nhi đương nhiên nhớ rõ lúc còn ở nhà cũ, khi Liên Hoa Nhi còn chưa xuất giá, Anh Tử có một lần đến tìm Liên Hoa Nhi lại cố ý gọi mình theo. Lúc đó Liên Mạn Nhi cũng có chút nghi ngờ, nhưng mà khi đó toàn bộ tinh lực của nàng đều dành cho việc tìm cách làm sao cho cả nhà vượt qua những ngày tháng gian nan khi bắt đầu ở riêng, vậy nên với một chút nghi ngờ đó cũng không còn hơi sức để mà truy cứu.

Lúc đó Liên Mạn Nhi cũng đoán được Anh Tử nắm được nhược điểm gì đó của Liên Hoa Nhi.

Hiện tại trong đầu Liên Mạn Nhi mơ hồ hiện ra những giây phút cuối cùng mà Liên Mạn Nhi cũ lưu lại.

Một bóng lưng.

Trước đây Liên Mạn Nhi cũng có mơ hồ nhớ ra nên có chút hoài nghi lúc Liên Mạn Nhi gặp chuyện không may, hiện trường cũng không phải chỉ có một mình nàng. Nhưng vì hình ảnh quá mơ hồ, nàng chỉ có thể tạm gác chuyện này sang một bên. Mà lúc này đây, hết thảy mọi chuyện đều minh bạch. Hóa ra bí mật động trời mà Anh Tử nắm được của Liên Hoa Nhi là như vậy. Hóa ra Liên Mạn Nhi đáng thương cũng không phải tự mình té ngã mất mạng mà là vì biết được chân tướng con dâu nuôi từ bé nên mới bị Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi hại chết. Như vậy bóng lưng mơ hồ mà Liên Mạn Nhi lúc sắp chết lưu lại trong ký ức, hẳn là bóng lưng Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi vội vàng chạy trốn.

Liên Mạn Nhi cố gắng điều chỉnh tâm trạng bình tĩnh, hỏi Anh Tử: “Anh Tử, ngươi có nhìn rõ là Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi cố ý giết hại Mạn Nhi không?”

(Đoạn này đáng lẽ bình thường Mạn nhi phải hỏi Anh Tử là thấy 2 người kia cố ý “giết ta”, nhưng nguyên tác để là “giết hại Mạn Nhi” nên mình để nguyên như vậy. Có thể giải thích là Mạn Nhi hiện tại đang hỏi tội thay Mạn Nhi cũ, 2 người giết hại Mạn Nhi cũ chứ không phải là giết Mạn Nhi hiện tại nên không dùng “ta” ở đây)

Anh Tử lập tức đáp: “Ta chắc chắn. Nếu không phải nghe thấy tiếng người từ phía cánh rừng tới vọng, hai người họ chắc chắn đã đem ngươi ném vào trong giếng rồi.”

Liên Mạn Nhi nhíu mi hỏi: “Tiếng người? Là tiếng của ai?”

“Là người nhà họ Vương, Vương đại thiếu gia, còn có Vương tiểu thái y.” Anh Tử trả lời. Lúc nói đến Vương đại thiếu gia còn có chút ngập ngừng. Hiển nhiên cái tên này lưu lại trong lòng Anh Tử dấu vết không tầm thường.

Ngũ lang hỏi: “Việc này còn có quan hệ tới bọn họ sao?”

“Phải… Chính là bọn họ tới, Vương tiểu thái y mới gặp và đưa Mạn Nhi về nhà. Liên Hoa Nhi ở trong sân nhà ta trốn tránh đến lúc bọn họ đi xa rồi mới đi về… Sự tình sau đó không cần ta kể, mọi người đều biết cả.”

Ngũ lang nghĩ nghĩ nói: “Cũng là nhờ Ấu Hằng ca đến kịp.”

Trong suy nghĩ của Ngũ lang, lúc đó Liên Mạn Nhi bị thương rất nặng, nhờ có Vương Ấu Hằng kịp thời đưa Liên Mạn Nhi về nhà sơ cứu, lại xin Vương thái y cứu trị mới giữ lại được một mạng cho Liên Mạn Nhi. Hiển nhiên, Liên Thủ Tín, Trương thị, kể cả Liên Chi Nhi cùng tiểu Thất đều cho là như vậy.

Bọn họ cũng không biết Vương Ấu Hằng đến kịp cũng không cứu lại được một mạng của Liên Mạn Nhi.

Anh Tử nịnh nọt nhìn Liên Mạn Nhi nói tiếp: “Mạn Nhi. Khi đó các nàng ác độc muốn giết chết ngươi. Hiện tại, mụ đàn bà rắn rết này cũng muốn giết ta, bây giờ bà ta ngã chết bên cạnh giếng này chính là báo ứng. Là ông trời giết chết nàng báo thù cho ngươi. Mạn nhi, ngươi xem ta….”

Từ đầu tới cuối, Anh Tử một mực cùng Liên Mạn Nhi nói chuyện, năn nỉ cũng chỉ năn nỉ Liên Mạn Nhi bởi Anh Tử biết rõ địa vị của Liên Mạn Nhi trong nhà. Tiếng nói của Liên Mạn Nhi trong nhà là vô cùng có trọng lượng, hơn nữa chuyện này lại liên quan trực tiếp tới Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi còn nhỏ tuổi, năn nỉ Liên Mạn Nhi so với năn nỉ người khác sẽ dễ hơn nhiều.

“Ngươi đừng nói nữa.” Liên Mạn Nhi xoa trán, xua tay ngăn không cho Anh Tử nói gì thêm, “Trói Liên Đóa Nhi lại”

Nhìn vợ Hàn Trung dẫn người trói Liên Đóa Nhi lại, Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ cũng không nói thêm muốn xử lý như thế nào, chỉ nói mình không thoải mái.

Ngũ lang nói: “Mẹ, tiểu Thất, hai người về trước cùng Mạn nhi đi.” Ngũ lang lại quay sang bên cạnh an bài, “Bịt chặt miệng Liên Đóa Nhi lại, đừng để nó la hét, lát nữa lại có chuyện cần nó nói. Tất cả mọi người tản ra, lấy dây quây vòng lại trông chừng. Một người đi báo quan, mời người khám nghiệm tử thi tới.”

Anh Tử thấy Ngũ lang sai người trói Liên Đóa Nhi lại nhưng không thấy trói mình trên mặt có chút vui mừng.

Đã có tiểu nhị sớm chạy về nhà, đánh xe ngựa đến đưa ba mẹ con Liên Mạn Nhi về nhà.

Liên Chi Nhi hẳn đã biết chuyện, nên chạy ra cửa đón xe, ánh mắt rưng rưng, trông thấy Liên Mạn Nhi bước xuống xe liền chạy về phía trước ôm lấy nàng.

Chẳng mấy chốc Liên Thủ Tín cùng Ngũ lang cũng trở về. Hai cha con sắp xếp người trông coi hiện trường cùng Anh Tử, Liên Đóa Nhi xong liền chạy về nhà.

Người một nhà ngồi quây xung quanh giường gạch lại nhớ tới lúc Liên Mạn Nhi vừa tỉnh lại trên giường gạch ở tây sương phòng nhà cũ.

Mặc dù thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi nhưng nhớ lại chuyện cũ không ai không đau lòng đứt ruột. Nhất là ai cũng không thể ngờ tới Liên Mạn Nhi suýt chết vì lý do như vậy.

Trương thị và Liên Chi Nhi đều khóc nước nở. tiểu Thất lại càng không che dấu dựa vào Liên Mạn Nhi mà rơi nước mắt. Liên Thủ Tín và Ngũ lang thì mang vẻ mặt âm trầm, hai vành mắt đều đỏ lên.

Sau nửa ngày, vẫn là Liên Mạn Nhi mở miệng trước: “Ca, huynh tìm người hỏi lại Liên Đóa Nhi cho rõ mọi chuyện.”

Tìm người hỏi mà không phải là để Ngũ lang tự mình hỏi. “Được.” Ánh mắt Ngũ lang lóe lên, lập tức hiểu ý Liên Mạn Nhi nênquay người đi ra ngoài.

Sau khi Liên Đóa Nhi bị trói, Ngũ lang cũng không để Liên Đóa Nhi lại cạnh giếng mà mang qua nhốt trong kho củi, vì vậy, Ngũ lang đi ra ngoài cũng không quá lâu liền trở lại.

Liên Đóa Nhi dù hung ác thì cũng mới mười ba tuổi. Nếu là người Liên gia tới hỏi nàng cái gì, nàng còn dám mạnh miệng nhưng nếu là người khác, dùng một chút thủ đoạn có thể nhanh chóng từ miệng nàng ta moi ra được sự thật. Cho nên việc khiến Liên Đóa Nhi nói ra sự thật cũng không quá phiền toái.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Ngũ lang. Ngũ lang cũng không nói gì chỉ nhẹ gật đầu.

Anh Tử có lẽ không hoàn toàn nói sự thật nhưng Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi hợp sức giết chết Liên Mạn Nhi là sự thật. Điểm này, từ lúc ở cạnh giếng Liên Mạn Nhi đã hiểu rõ, bởi Anh Tử không có bản lĩnh để có thể biên soạn ra một câu chuyện chân thật như vậy, nhất là từng lời nói, hành động của Liên Hoa Nhi, Liên Đóa Nhi lúc đó, Anh Tử không có khả năng bịa ra chi tiết đến vậy.

Ngũ lang nói: “… Liên Đóa Nhi khai đúng là nó cùng Liên Hoa Nhi đẩy muội, bất quá chỉ là muốn hù dọa muội chứ không thật sự muốn muội chết.”

Tiểu Thất tức giận nói: “Đương nhiên là bây giờ không chịu thừa nhận rồi.”

Đúng vậy a, dù Liên Đóa Nhi không có cách nào chỉ có thể nói thật nhưng bản năng bảo vệ tính mạng thì vẫn luôn có.

Liên Mạn Nhi tựa vào đệm, khép mắt lại. Nàng muốn suy nghĩ, hiểu rõ tâm tình Liên Mạn Nhi cũ trước khi chết. Trước kia không biết những chuyện này nàng có thể bỏ qua nhưng hiện tại đã biết nàng nhất định phải vì Liên Mạn Nhi trước đây làm vài chuyện.

Liên Mạn Nhi đang suy nghĩ, bên ngoài báo Nhị Lang đến.

“Nhị lang qua nói là lão gia tử muốn lão gia cùng đại thiếu gia qua bên đó, lão gia tử đã có thể nói chuyện.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi