TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Edit: Lãnh Phong

Beta: Tiểu Tuyền

“Ca, huynh xem, lòng hiếu thảo của huynh coi như không uổng phí rồi. Ông nội cảm động đến khóc đó.” Liên Mạn Nhi thấy Liên lão gia tử bắt đầu rơi lệ trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa oán giận. Tuy nhiên, tâm tình đó chỉ để trong lòng chứ tuyệt đối không thể thể hiện ra ngoài.

Liên lão gia tử nghe Liên Mạn Nhi nói vậy, một hơi lại bị ngăn ở cổ họng, ho khan hai tiếng, mới coi như miễn cưỡng nuốt xuống.

Chuyện xảy ra đến nước này, những tính toán ban đầu của Liên lão gia tử đã hoàn toàn vô nghĩa. Bây giờ để lưu lại Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, ông đành phải vác cái mặt mo của mình ra, bằng bất cứ giá nào cũng phải làm được.

Liên lão gia tử nhìn thoáng qua hai đứa con trai đang quỳ dưới đất thầm nghĩ: “Nghiệt a, đúng là oan nghiệt”

“Ngũ Lang à.” Liên lão gia tử vừa mở miệng, âm thanh có chút khàn khan, run run, phải cố kìm nén một lúc mới bình thường lại: “Ông vừa suy nghĩ cẩn thận lại rồi. Mấy lời nói trước đó của ông thật hồ đồ rồi. Cổ thị bị vậy là báo ứng đúng tội, chẳng qua chúng ta là người phúc hậu, thấy nàng ta không có nơi để về nên vẫn không có hưu nàng ta. Cổ thị như vậy đã sớm nên bỏ.”

“Đại bá của cháu. Hắn, hắn thực sự đã làm rất nhiều chuyện hồ đồ. Hơn nữa ở đây đều là người trong nhà, ông cũng nói thật, đại bá cháu không phải là người có tâm nhãn gì, lỗ tai lại mềm, người ta nói ngọt một chút là nghe theo. Bởi vậy nên cưới vợ kế mới khiến nó trở thành như vậy, nếu là mẹ ruột của Kế Tổ thì đã không xảy ra lắm chuyện thế này.”

“Ông cũng không phải là nói đở cho hắn. Không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật, không nói đến cái gì khác, hãy nể cái mặt già nua này của ông đi. Ông còn có thể sống được mấy năm nữa đâu.” Nói đến đây, giọng Liên lão gia tử cũng có chút nghẹn ngào. “Nhất định, phải để hai đứa bọn nó ở trước mặt của ông. Ra khỏi nhà mình không, còn đến một địa phương không biết thế nào ở phía bắc. Thì mệnh của hai đứa nó sẽ không còn.”

“Ngũ Lang, mấy tỷ đệ các cháu còn nhỏ nhưng lão tứ, vợ lão tứ à, hai con cũng làm cha mẹ rồi, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ.”

Liên lão gia tử thấy quanh co vòng vèo là không được, rốt cục cũng bỏ mặt mũi xuống, nói ra là muốn để Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa ở lại.

“Ông nội, chuyện này không phải do một mình chúng cháu định đoạt, mà thực sự chúng cháu cũng không được định đoạt. Huống chi ông nói muốn tha thứ cho hai người bọn họ thì cũng phải có lý do để mà tha thứ. Nếu không thì cũng không biết ăn nói thế nào với mọi người.” Ngũ Lang ra vẻ khó xử nói.

Liên lão gia tử nói: “Ngũ Lang, cháu là đứa trẻ có tiền đồ nhất trong nhà. Từ nhỏ nhìn cháu lớn lên, ông đã sớm biết cháu không phải người tầm thường. Chuyện này, còn phải cần cháu tốn nhiều tâm tư một chút. Ông – lão già này sẽ nhớ cái tốt này của cháu, sau này có về với đất cũng sẽ phù hộ cho cháu. Đứa nhỏ này, mệnh dày, phúc lớn…”

Liên Mạn Nhi đột nhiên mở miệng nói: “Ông nội, điều này chưa cần ông nhắc nhở nhà cháu cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Còn về yêu cầu này của ông, bất kể là đối với chúng cháu hay với người dân trong thôn cũng cần phải có một lời giải thích hợp lý chứ ạ.”

Liên lão gia tử nhìn Liên Mạn Nhi một cái nói: “Đối với người ngoài thì cứ nói là chủ ý của ông, là ông bắt ép mọi người. Ông già rồi, không sống được mấy năm nữa. Cả đời của ta…. Haiz, mặc kệ người khác muốn nói gì thì nói đi.”

“Cha ….” Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa nhất loạt khóc rống lên.

Liên lão gia tử tức giận nói: “Nghiệt chướng. Đều câm miệng lại. Ta còn chưa có chết đâu, khóc tang cái gì. Là do ta kiếp trước thiếu nợ chúng mày.”

Liên lão gia tử mắng xong Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa lại quay sang hỏi lại nhà Liên Mạn Nhi: “Lão tứ, Ngũ Lang, Mạn Nhi, các con thấy vậy có được hay không? Ông biết, như vậy thực làm khó các con…”

Người một nhà trao đổi ánh mắt, không ai nói câu gì.

Liên lão gia tử cũng trầm mặc. Ông cũng biết, yêu cầu của ông rất quá đáng, nhất là khi mà cả nhà Liên Mạn Nhi đã nhượng bộ vô số lần.

Đợi một lúc vẫn không thấy nhà Liên Mạn Nhi nói gì, trong tâm Liên lão gia tử có chút hốt hoảng. Giật mình một cái, ông đột nhiên hiểu rõ ra. Cái gì mà cho thôn dân một câu trả lời thỏa đáng, cái lý do thực đường hoàng làm sao, nhưng thực tế, chính là cho nhà Liên Mạn Nhi một công đạo, nhất là Liên Mạn Nhi.

Người trong thôn đến nhà ông nghị sự chính là do Ngũ Lang ra mặt mời tới. Mà khi đó quyết định được đưa ra cũng căn bản là ý tứ của Ngũ Lang. Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi nói chuyện không giống với Liên Thủ Tín, Trương thị nói chuyện.

Liên Thủ Tín, Trương thị là người thành thực, nói thế nào chính là thế ấy, ý tứ rõ ràng trên mặt chữ. Nhưng lời của Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi thì không thể chỉ nhìn trên mặt chữ mà hiểu nghĩa được. Sao ông có thể quên điều này.

Vốn là yêu cầu ông nói ra, Liên Mạn Nhi đã cự tuyệt khá rõ ràng, nhưng chỉ sau một chuyến đi, quay về cùng Ngũ Lang, Ngũ Lang lại không một chút đắn đo liền đáp ứng yêu cầu đó. Liên Mạn Nhi cũng không hề phản đối.

Hai bên đều hiểu rõ, yêu cầu lúc trước của ông chỉ là cái cớ, Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang làm vậy là có ý gì ?

Cần ông đưa ra lý lẽ thuyết phục không phải là những người trong thôn mà chính là Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi, hay chính xác hơn là Liên Mạn Nhi.

Nhà Liên Thủ Tín thế nào, người khác có thể không biết nhưng ông biết rất rõ. Mặc dù ông không muốn thừa nhận nhưng Liên Mạn Nhi là người có chủ kiến nhất, lời nói có trọng lượng nhất đây cũng là sự thật. Ngay như lúc vừa rồi là Ngũ Lang ra mặt nói chuyện với ông, Liên Mạn Nhi đứng một bên không nói gì nhưng đến cuối cùng vẫn nhắc nhỏ ông vài lời đó thôi.

Mà sau khi Liên Mạn Nhi nói xong, cả nhà Liên Thủ Tín cũng không ai nói tiếp câu nào.

Suy nghĩ cẩn thận, Liên lão gia tử rốt cục hiểu ra, muốn lưu lại Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa, ông chỉ bỏ mặt mũi xuống là chưa đủ mà còn phải cấp cho Liên Mạn Nhi một cái công đạo.

Cần phải trả công đạo gì đây, không cần nói cũng biết rõ.

Vừa lúc đó, vợ Hàn Trung mang Liên Đóa Nhi tới, đưa đến trước mặt mọi người, cởi dây trói cho Liên Đóa Nhi sau đó lui ra ngoài.

Liên lão gia tử nhìn Liên Mạn Nhi nói: “Mạn nhi à…”

Liên Mạn Nhi dường như cũng không nghe thấy lời Liên lão gia tử, nàng còn đang cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

Liên lão gia tử rốt cục nghĩ thông suốt, không thể lấy cách đối đãi Liên Thủ Tín, Trương thị mà đối đãi với Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi, những chuyện khác cũng đột nhiên rõ ràng, dễ hiểu. Chỉ cần giữ được hai đứa con lại bên người, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ. Liên lão gia tử nhắm mắt lại, nắm chặt tay thầm ra quyết định.

Liên lão gia tử gọi Tưởng thị từ ngoài vào phân phó: “Vợ Kế Tổ, cháu đưa em chồng vào Tây phòng đi. Trông chừng nó, đừng để nó gây phiền phức, khiến Liên gia mất thể diện. Chờ mọi chuyện lắng xuống, nha đầu này…”

“Dạ.” Tưởng thị nhanh nhẹn đáp ứng, đảo mắt quét qua một vòng quanh phòng rất nhanh liền cụp mắt xuống, lôi kéo Liên Đóa Nhi ra ngoài.

Chờ Tưởng thị mang Liên Đóa Nhi ra ngoài xong, Liên lão gia tử nói tiếp: “Nha đầu Đóa Nhi này không giống người Liên gia mà giống tính mẹ nó. Chờ chuyện này lắng xuống, tìm một nơi xa xa một chút gả nó đi. Về sau Liên gia không có đứa cháu này.”

“Còn về Hoa Nhi, cũng chỉ có thể trách chúng ta xui xẻo, mầm tai họa cũng từ nó mà ra. Là do ông hồ đồ, lúc đó không mở mắt cho to nhìn cho kỹ. Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt… Dù sao thì con gái gả đi cũng như bát nước đổ đi rồi. Hoa Nhi bây giờ đã không phải là người Liên gia, nếu không thì dù phạt nó thế nào cũng không quá đáng.”

Thấy nhà Liên Mạn Nhi không tỏ thái độ gì nhưng Liên Mạn Nhi khẽ gật đầu, Liên lão gia tử cảm thấy đã đi đúng đường rồi, quyết định nói tiếp: “Về tang sự Cổ thị, kể cả chúng ta có mặc kệ thì người khác cũng không thể nói gì nhưng Liên gia chúng ta vốn là nhà phúc hậu thôi thì không cần tổ chức rườm rà gì nhưng cũng đem đi chôn đi, chôn xa phần mộ tổ tiên một chút.”

“Anh Tử sống chết thế nào cứ để quan gia định đoạt, Liên gia chúng ta không thể lưu lại cô ta nữa. Các con cũng không cần vì nàng ta mà chạy chọt, mang ơn người ta. Một lát nữa, chúng ta sẽ viết hưu thư.”

Liên Mạn Nhi rốt cục mở miệng nói: “Ông nội, ông tính toán mọi chuyện rất chu toàn.”

Liên lão gia tử đáp: “Ông già rồi, đầu óc không còn dùng được như trước nữa. Còn có chuyện gì ông quên, các con nhắc ông một câu. Sau này ông cũng chỉ có một việc là quản thật chặt từng người trong cái nhà này, còn chuyện bên ngoài, việc gì ông cũng không quản nữa… các con đều là những đứa trẻ ngoan, dù có mặt các con ở đây hay không, ông vẫn nói vậy.”

Liên Mạn Nhi âm thầm cười một tiếng. Liên lão gia tử đây là đang liên tiếp đưa ra hứa hẹn với nhà nàng. Dù sao như vậy cũng tốt, có thể khiến cho Liên lão gia tử nói ra nững điều này, làm được một bước này, chuyện ngày hôm nay, xem như đã giải quyết vẹn toàn.

Vừa rồi, ở ngoài cửa, Liên Mạn Nhi đã suy nghĩ kỹ càng, Liên lão gia tử khỏi bệnh, trong nhà lại xảy ra chuyện như vậy, có thể nhân cơ hội này đuổi Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa ra khỏi Tam Thập Lý Doanh Tử có thể nói là điều dễ dàng hiển nhiên như nước chày thành sông. Nhưng đây vẫn chỉ là trên lý thuyết, thực tế lại không hề đơn giản như vậy.

Bởi vì vẫn còn Liên lão gia tử.

Trải qua những ngày qua, Liên Mạn Nhi coi như đã hiểu rõ, Liên lão gia tử tuyệt đối sẽ không bỏ rơi Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa. Nếu như nhất quyết thực thi quyết định, đuổi Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa đi, Liên lão gia tử tuyệt đối sẽ bỏ hết mặt mũi, bất chấp tất cả.

Lời nói, cử chỉ vừa rồi của Liên lão gia tử thực sự chứng minh suy nghĩ của Liên Mạn Nhi.

Liên lão gia tử bỏ mặt mũi xuống thì sẽ thế nào? Ông có thể hoàn toàn không nói đến đạo lý, cậy già lên mặt, không cho Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa đi. Hoặc là chỉ cần hai người này bước ra cửa, phía sau Liên lão gia tử sẽ đóng gói hành lý bước theo Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa luôn.

Chuyện như vậy, Liên lão gia tử tuyệt đối có thể làm được.

Đến lúc đó nhà Liên Mạn Nhi có thể làm gì? Liên lão gia tử hồ đồ, thiên vị như vậy đã nhân sở cộng tri (người người đều biết). Náo loạn một cuộc cuối cùng chẳng được việc gì chỉ kiếm chuyện cười cho mọi người. Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa cuối cùng vẫn ở lại nhà cũ, mà nhà Liên Mạn Nhi cũng chẳng được cái gì, thậm chí còn có thể bị bôi nhọ thanh danh.

Đã như vậy còn không bằng nhà Liên Mạn Nhi bày ra tư thái rộng lượng. không còn Cổ thị, Liên Thủ Nhân bên này không thể tạo nên sóng gió gì. Về phần nhà Liên Thủ Nghĩa, Liên Mạn Nhi cũng đã nghĩ kỹ biện pháp. Sở dĩ vẫn diễn một màn để Liên lão gia tử nói ra điều kiện như vậy là vì Liên Mạn Nhi muốn khiến Liên Hoa Nhi và Liên Đóa Nhi phải chịu trừng phạt nhưng cũng không thể đến mức mang hai chị em họ lên nha môn.

Không còn cách nào khác, đến bây giờ ngoài Liên Mạn Nhi ra, không ai biết Liên Mạn Nhi thật đã chết.

Liên lão gia tử vì hai con trai mà bỏ qua hai cháu gái. Dù chỉ là bỏ qua nhưng cũng là điều bắt buộc. Dù sao trên thế giới này, không ai có thể làm hoàn hảo mọi chuyện. Còn về kết quả của Liên Hoa Nhi, Liên Đóa Nhi sau khi bị vứt bỏ sẽ như thế nào, ai có thể đoán trước được cơ chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi