TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Edit: Phiêu Phiêu

Beta: Tiểu Tuyền

“ Nên, nên là … ” Thải Tú nghe Trầm Lục hỏi, liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trầm Lục mỉm cười, nàng không khỏi ngẩn ngơ. Trong lòng Thải Tú hiểu rõ, Trầm Lục như vậy không phải thật lòng muốn hỏi ý nàng. Nhưng vào giây phúc này, có một vài lời nàng vẫn muốn nói.

Lỡ như chuyện đó, lỡ như chuyện đó có tác dụng, trong lòng Thải Tú nghĩ.

“ Lục gia, ” Thải Tú quỳ ở đó, làm cho bản thân bình tĩnh lại, vẫn dùng giọng điệu êm ái như thường ngày nói, “ Liên Mạn Nhi, cả nhà của nàng ta mới cùng Lục gia không có bao nhiêu ngày, Liên Mạn Nhi lại còn biết chữ, nghe nha đầu hầu hạ bên cạnh Ngũ cô nương nói, Ngũ cô nương còn khen nàng ta là một tài nữ.”

“ Liên Mạn Nhi đi vào thư phòng ở núi giả, còn lưu lại ở đó một lúc. Chuyện này, nô tỳ thấy nóng lòng thay cho Lục gia. Lục gia ngàn vạn lần đừng có mềm lòng. Nếu bây giờ mà mềm lòng tha cho nàng ta, nàng ta mà để lộ ra tin tức gì, thì sẽ gây bất lợi cho Lục gia.” Thải Tú vừa nói vừa len lén quan sát Trầm Lục. Nàng thấy mặt Trầm Lục không có biểu hiện gì, dứt khoát đánh bạo nói, “ Lục gia xử trí một mình Liên Mạn Nhi sợ còn để lại hậu hoạn. Đi theo nàng ta còn có một đệ đệ, ai mà biết được sau khi ra khỏi đây sẽ nói những gì. Nô tỳ là vì Lục gia mà suy nghĩ. … Liên gia bọn họ có được ngày hôm nay, đều là do Lục gia ban cho, bây giờ vì Lục gia, nàng ta, cả nhà nàng ta không có gì phải oán hận cả.”

Thải Tú nói như vậy, chẳng những đem Liên Mạn Nhi diệt khẩu chưa đủ, mà còn làm cho tiểu Thất, thậm chí cả Liên gia đều hủy đi.

Mặt Trầm Lục càng lúc càng lạnh, hắn trầm ngâm nhìnThải Tú.

“ Thải Tú, lúc trước ngươi quen biết người của Liên gia, có kết thù oán cùng Liên Mạn Nhi? ” Trầm Lục hỏi Thải Tú.

“ Không có, Lục gia, nô tỳ từ nhỏ đã ở trong phủ hầu hạ Lục gia, chưa từng một mình đi ra ngoài, làm sao có thể quen biết loại người thô lỗ, quê mùa như vậy. Nô tỳ, nô tỳ cùng nàng ta không hề có thù oán gì. Nô tỳ nói như vậy hoàn toàn là suy nghĩ cho Lục gia.” Thải Tú vội vàng nói.

“ Suy nghĩ cho ta, nên ngươi đem nàng ta đến thư phòng? ” Trầm Lục cười lạnh, “ Ngươi đã biết tầm quan trọng của thư phòng, ngươi có từng nghĩ qua nếu Liên Mạn Nhi thật xem trộm cái gì, truyền ra ngoài, sẽ ra sao không? ”

“ Lục gia, nô tỳ thật sự nghĩ rằng sẽ không có sơ xuất, mới dám làm như vậy.” Thải Tú nghe Trầm Lục hỏi như vậy, tựa như thấy được một loại hy vọng nào đó, vội vã quỳ bò xuống, vội vàng giải thích, “ … nàng ta chỉ là một tiểu nha đầu, làm sao có thể chạy ra ngoài được chứ? Dù là người bên cạnh Lục gia có sơ sót đi nữa, nô tỳ ở bên này cũng cho người nhìn chăm chăm nàng ta, tuyệt đối không để cho nàng ta chạy mà lộ ra tin tức gì.”

Trầm Lục lạnh nhạt liếc mắt nhìn Thải Tú. Hắn ở địa vị cao, thủ hạ đông đảo. Những người có địa vị như hắn, chỉ cần bọn họ trung thành với hắn, dù bọn họ đối với người khác đùa giỡn chút thủ đoạn, hắn cũng sẽ mắt nhắm mắt mở xem như không biết.

Chỉ là lần này, Thải Tú chơi đùa quá trớn rồi.

“Ngươi thừa nhận, Liên Mạn Nhi nói sự thật, là ngươi cố tình đặt bẩy, lừa Liên Mạn Nhi đến thư phòng? ” Trầm Lục đột nhiên hỏi.

“ Lục gia, nô tỳ … ” Thải Tú ngẩn ra, đôi mắt to nhìn Trầm Lục. Vừa nãy nàng còn tưởng Trầm Lục không truy cứu chuyện này nữa, sao bây giờ lại nói như vậy? Nhất thời làm cho nàng không biết phải làm sao, không biết Trầm Lục định làm gì.

“ Thải Tú, ta hỏi ngươi, ngươi nói ngươi cùng người của Liên gia không quen biết, với Liên Mạn Nhi không oán không thù, vậy tại sao lại muốn hại chết nàng ta, thậm chí kể cả huynh đệ và người nhà của nàng ta ngươi cũng không tha? ” Trầm Lục hơi hơi nghiêng người, tay vẫn chống ở trên bàn, ánh mắt sâu kín nhìn Thải Tú hỏi.

“ Ta … ” Thải Tú nói một chữ ta, liền dừng lại.

“ Làm sao, không muốn nói với ta? ” Trầm Lục nheo mắt mỉm cười hỏi.

Mặt Thải Tú nhất thời đỏ lên.

Tâm tư của nàng không phải là không muốn nói với Trầm Lục, nàng muốn Trầm Lục biết, nàng cũng cho rằng Trầm Lục đã biết rồi. Nhưng mà chuyện ở trong lòng này, chỉ có thể ngầm hiểu, rất ngại nói ra.

Bây giờ bị Trầm Lục hỏi ngay trước mặt, Thải Tú không chỉ có mặt đỏ mà lòng nàng cũng rối loạn.

“ Ngươi không nói, ta cũng không làm khó ngươi. Nể tình ngươi ở bên cạnh ta hầu hạ nhiều năm, lần này ta cho ngươi một con đường sống.” Trầm Lục ngồi thẳng người lên, trên mặt không thấy nụ cười nữa. Hắn nhìn bên ngoài vẫy tay, “ Người đâu, đem Thải Tú xuống.”

“ Lục gia, Lục gia định đối với nô tỳ như thế nào? ” Thải Tú nhìn thấy người đi vào, liền lo lắng, vội vàng hỏi.

“ Tuổi ngươi cũng không còn nhỏ nữa, để cho quản sự đem ngươi đưa đến Tiểu Trầm thôn trang, tìm người gả ngươi đi.” Trầm Lục nói.

“ Không.” Thải Tú không biết lấy đâu ra sức lực, nàng giãy ra khỏi hai bà tử, hướng đến Trầm Lục quỳ rạp xuống. “ Lục gia, đừng, đừng đem ta đi, đừng đem ta đi.”

Thải Tú nói rồi khóc lên.

“ Lục gia, nô tỳ biết lần này nô tỳ làm sai rồi, nô tỳ mặc cho Lục gia trách phạt. chỉ cần Lục gia đừng đem nô tỳ đi. Nô tỳ, nô tỳ dù sống hay chết cũng muốn ở bên cạnh Lục gia, cả đời hầu hạ Lục gia.” Thải Tú vừa khóc vừa định ôm lấy đùi Trầm Lục.

Nhưng sau khi ngước lên nhìn thấy sắc mặt của Trầm Lục, Thải Tú liền từ bỏ ý định đó.

“ Vậy, bây giờ ngươi chịu nói chưa? ” Trầm Lục lại hỏi lần nữa, không để ý lời của Thải Tú.

“ Nô tỳ, nô tỳ … “ Thải Tú cúi đầu, liên tiếp nói hai chữ nô tỳ, mặt đều đỏ lên. Nàng cắn răng, quyết định đánh cuộc một phen, đem tâm tư của mình nói với Trầm Lục.

Như vậy, Trầm Lục sẽ nể tình nàng hầu hạ hắn nhiều năm, nể tình mẫu thân của nàng, cùng với tấm lòng si mê nàng dành cho hắn mà giữ nàng lại. Với lại, nói ra chuyện này, có lẽ, có lẽ …

Không chỉ có mặt Thải Tú đỏ, mà cả phần gáy trơn bóng lộ ra của nàng cũng đỏ như ráng chiều. Nàng xấu hổ ngẩng đầu lên, lại nhìn Trầm Lục, trong mắt hiện rõ sự ái mộ không chút che giấu.

Thiếu nữ động lòng xuân vốn là chuyện khó mà che giấu được.

Trầm Lục nghe xong Thải Tú mang vẻ xấu hổ vừa e sợ lại có một chút kiên quyết thổ lộ, sắc mặt không chút thay đổi.

“ Chuyện này có liên quan gì với chuyện ngươi hãm hại Liên Mạn Nhi? ” Trầm Lục hỏi Thải Tú.

“ Lục gia, nô tỳ không phải là người không biết quy củ. Chuyện của Lục gia, nô tỳ không có tư cách quản.” Dù sao, vẫn là một cô gái, Thải Tú mới vừa rồi liều cả thể diện nói ra lời trong lòng, lúc này nàng vẫn có chút thẹn thùng, không ngẩng đầu lên, vì vậy nàng không cách nào nhìn thấy sắc mặt của Trầm Lục.

Trầm Lục lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì. Thải Tú từ lâu đã tự cho mình là nhân tuyển nha đầu thông phòng đương nhiên của Trầm Lục, hiện tại nàng nói “ chuyện của Lục gia ” tất nhiên không phải chỉ chuyện công, mà là chuyện trong phòng của Trầm Lục thêm người vào.

“ Chỉ là … ” Thải Tú mới định nói tiếp, thì nghe Trầm Lục quát lên một tiếng dừng.

Thải Tú vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Trầm Lục nhìn đến mấy người hầu và hai bà tử phất tay, mấy người kia đều vội vàng buông thỏng tay, yên lặng thối lui ra ngoài.

“ Nói đi.” Nhìn thấy mọi người đều ra ngoài rồi, Trầm Lục mới nói.

Thải Tú lại đánh bạo ngẩng đầu lên nhìn Trầm Lục, nước mắt lại một lần nữa thi nhau rơi xuống. Lúc nãy Trầm Lục để cho nàng trước mặt mọi người thổ lộ lòng mình với hắn, nhưng bây giờ nàng mới chỉ nói vài chữ, Trầm Lục liền cho mọi người lui ra ngoài.

Trầm Lục đã đoán được, quả nhiên, quả nhiên là …

Thải Tú cảm thấy một sự chua xót dâng lên cổ họng, trong lòng vừa hận vừa đau.

“ Lục gia muốn … muốn loại người nào mà không có …” Thải Tú nức nở nói, “ Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi nàng ta không xứng. Nàng ta chẳng qua chỉ là một nha đầu nông thôn chân to, dù có may mắn được vào trong phủ thì cũng chỉ có thể là một nha đầu làm việc nặng. Như vậy cũng thôi đi, điểm quan trọng là, Liên Mạn Nhi nàng ta … nàng ta dùng thủ đoạn để quen biết Lục gia, từ đó cứ bám riết lấy Lục gia …”

“ Người nào mà Lục gia chẳng gặp qua, lại bị nàng mê hoặc, một lần lại một lần ban ân cho gia đình của nàng, mà nàng ta còn không biết đủ. Liên Mạn Nhi là người có tâm tư, nàng ta một khi vào phủ rồi, người khác còn có đường sống sao? Không nói bọn nô tỳ sớm muộn cũng bị nàng ta hãm hại, mà các vị Gia, các phu nhân, cũng đều ở trong tay nàng ta. …”

“ Câm mồm! ” Trầm Lục nghe Thải Tú càng nói càng không ra sao, không khỏi đập bàn, giận dữ nói, “ Ở đâu mà có lắm lời ngu xuẩn như vậy, người đâu, kéo ra ngoài vả miệng! ”

Rất nhanh liền có hai bà tử đi vào bắt Thải Tú kéo ra ngoài.

“ Lục gia … ” Thải Tú đầu tiên mở to mắt không thể tin được, sau đó lại chuyển sang cầu xin, buồn bã nhìn Trầm Lục, vùng vẫy muốn thoát khỏi tay hai bà tử.

Trong Trầm phủ, thường những đại nha đầu được yêu chiều, nếu phạm sai lầm bị trách phạt, cũng là bị mắng vài câu, phạt đứng, phạt quỳ các loại, rất ít dùng hình trên người. Mà hình phạt vả miệng này, so với bị phạt đánh roi còn nghiêm trọng hơn, mất mặt hơn.

Thải Tú không dám tin, Trầm Lục lại cho người vả miệng nàng. Cảm tình của nàng cùng Trầm Lục bao nhiêu năm, nàng nói cái gì chứ, không phải chỉ là mấy câu về Liên Mạn Nhi thôi sao, sao Trầm Lục lại có thể giận dữ như vậy?

Thải Tú khóc lóc cầu xin, sắc mặt Trầm Lục rắn như sắt, hai bà tử kia nhìn sắc mặt đoán ý, lúc bắt đầu vẫn còn chậm chạp một chút, sau đó rất dứt khoát kéo Thải Tú ra ngoài.

Trong Hà hiên, Liên Mạn Nhi uống một chén trà an thần, thì không chịu nằm nữa mà ngồi dậy.

Trầm Cẩn ngồi trên giường với Liên Mạn Nhi, Trầm Khiêm và tiểu Thất ngồi trên đôn thêu bên cạnh giường, quan tâm nhìn Liên Mạn Nhi.

“ Ta khỏe hơn rồi, không có chuyện gì đâu.” Liên Mạn Nhi nhìn bọn họ như vậy, liền nói.

“ Mạn Nhi, vậy ta đi đến chỗ của Lục ca xem sao.” Trầm Khiêm đứng lên nói. Nhìn Liên Mạn Nhi đã yên ổn, Trầm Khiêm muốn đi Thường Thanh viên xem thẩm vấn Thải Tú ra sao rồi.

Đợi Trầm Khiêm đi rồi, Trầm Cẩn tìm cớ đem tiểu Thất đi.

“ Mạn Nhi, lúc nãy có một số lời ta không tiện nói trước mặt tiểu Cửu và đệ đệ của muội… ” Trầm Cẩn đắn đo nói, “ Thải Tú là con gái của nha đầu hồi môn của mẫu thân ta …”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi